*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe như sét đánh ngang tai, Cảnh Phi Dung hốt hoảng lùi về sau một bước, miệng há ra, tướng mạo của hắn vẫn còn là thiếu niên, ngũ quan tuấn tú nhưng vẫn còn nét trẻ con, chính sự bàng hoàng này trông cũng có vẻ hơi ngốc nghếch. Giọng nói của hắn cũng trống rỗng, ngơ ngác hỏi: "Tại sao lại là ta sinh?"
Người bị làm không phải hắn, người bị bắn đầy một bụng cũng không phải hắn, tại sao người mang thai lại là hắn?
"Ngũ điện hạ sức khỏe tốt." Sở Nhạn Xuyên nói.
Cảnh Phi Dung lúc này nhìn cái gì cũng đều hóa hư vô, hắn chỉ mới hơn bảy ngàn tuổi, thân là đứa út, mà mấy vị ca ca tỷ tỷ trên mình còn chưa có con, hắn quả thực không rõ hậu duệ của Long tộc được thai nghén ra làm sao. Hắn thống lĩnh Thần vệ trấn thủ Thiên giới, Nam Vực của Ma giới cũng do hắn cai quản, hắn có thể dẫn binh chinh chiến, nhưng hắn thực sự không biết sinh con, hắn hoảng loạn, sợ hãi.
Mang thai thì còn tranh với chả đấu cái gì nữa? Tranh làm mẫu thân của Anh hùng đệ nhất Lục giới chắc?
"Không thể...không sinh sao?"
"Nhưng bây giờ đã có rồi." Sở Nhạn Xuyên nhẹ giọng nói, "Điện hạ nỡ lòng nào lại không cần?"
Cảnh Phi Dung cảm thấy mình bị lừa, còn cảm thấy mình bị ràng buộc đạo đức, đầu sỏ tội ác lại đang đứng ngay trước mặt mình, hắn nhìn khuôn mặt của Sở Nhạn Xuyên, cảm thấy bất lực vô cùng, thậm chí còn quên cả tức giận, quên luôn cả chất vấn Sở Nhạn Xuyên tại sao lại lừa hắn sinh con.
Trở về Thiên giới, Cảnh Phi Dung thần trí mơ màng, chợt thấy đằng trước có người mặc đồ vải thô đi tới. Khắp cả Thiên giới chỉ có duy nhất một người ăn mặc cái kiểu này – tứ tỷ của hắn.
Đại ca của Cảnh Phi Dung phụ trách xử lí công tội của Tiên giới, mối quan hệ với Thiên Đế rất lạnh nhạt, luôn chẳng có mặt ở Thiên đình, chỉ thỉnh thoảng quay về một chuyến. Nhị tỷ đã theo Phật từ lâu, trở thành đệ tử dưới tòa Thanh Hoa Đại Đế. Tam ca chưởng quản nhập tịch Thần giới, khi chiến sự căng thẳng sẽ cùng xuất chinh với Cảnh Phi Dung. Mà nói tới tứ tỷ này, Thiên Đế cứ nghe đến là nhức cái đầu.Tứ tỷ là kiểu thiếu nữ si tình trong truyền thuyết ở phàm gian, nhiều năm trước hạ phàm đi chơi, dính tiếng sét ái tình với nam tử nào đó, đắm chìm trong biển tình, rồi yêu đương ở Nhân giới hơn mười năm, cuối cùng mặc đồ tang trở về, hai mắt đỏ hoe kể rằng phu quân của nàng lâm bệnh chết trẻ rồi.
Đại ca an ủi nàng, mấy ngàn năm như mây như khói, chẳng mấy chốc sẽ quên được thôi.
Nhưng không hề, sự si tình của tứ tỷ vượt quá sức tưởng tượng của mọi người, nàng tới Minh giới, không biết dùng cách gì mà lấy được ghi chép chuyển thế của nam tử kia, sau đó lại lần nữa xuống nhân gian đi tìm người trong lòng của nàng. Cảnh Phi Dung nghe xong chỉ cảm thấy sửng sốt: "Bây giờ tứ tỷ đã tới có phải sớm quá rồi không?! Nam tử đó bây giờ không phải mới năm tháng tuổi sao?"
Tam ca nói: "Nghe nói nàng ta muốn có mặt ở mọi khoảnh khắc trong đời của người kia."
Cảnh Phi Dung: "Vậy sao tứ tỷ không gả quách cho cha hắn luôn đi?"
Sau này bọn họ mới biết, nam tử kia lên mười sáu tuổi, tứ tỷ mới lộ diện lần đầu tiên. Cửu biệt trùng phùng, tứ tỷ rất ngượng ngùng, hung hăng hôn người ta một cái thật mạnh, nam tử này hoang mang tột độ, che miệng khóc lớn, hoảng loạn bỏ chạy.
Lại qua mấy chục năm, tứ tỷ lại mặc đồ tang quay về.
Sau đó lại hạ phàm, lại thành thân, lại tang chồng, lại về Thiên đình, lại tới Minh giới tra ghi chép.
Cảnh Phi Dung đã không đếm nổi tứ tỷ đã yêu đương với người kia bao nhiêu vòng luân hồi rồi, nhưng lần này, mọi người ngầm hiểu với nhau không nhắc tới – bởi vì người đó chuyển thế trở thành hòa thượng.
Tứ tỷ dẫu sao cũng là thần linh của Thiên giới, nếu như dụ dỗ đệ tử nhà Phật nhập hồng trần, thì chính là đi ngược với đạo, cho dù Phật Tôn không phạt nàng, Thiên Đế cũng sẽ là người đầu tiên gạch bỏ Thần tịch của nàng.
Nghe nói ban đầu tứ tỷ định xuống tóc làm ni ở ni viện đối diện chùa, nhưng do lúc diện thí* lỡ miệng nói ra là muốn làm quen với hòa thượng ở chùa kia, trụ trì cảm thấy nàng tâm thuật bất chính, lục căn không tịnh, chặn nàng ngoài cửa không cho vào. Tứ tỷ chỉ đành tìm một căn nhà tranh nơi lưng chừng núi để ở, ngày ngày đốn củi, gánh nước, làm việc nghỉ ngơi theo thời gian như trong chùa, chỉ để nhìn tiểu hòa thượng của nàng một cái.
*"diện thí" nó chính là "phỏng vấn" á, cơ mà chưa tìm được từ cổ nào tương đương nên để âm Hán Việt nha:(((
"Tứ tỷ, tứ tỷ!" Cảnh Phi Dung gọi nàng mấy lần, mà tứ tỷ chỉ lo lao đầu đi về phía trước như người mất hồn, thế là Cảnh Phi Dung vận khí hét to, "CẢNH PHI YÊN!"
Hai vai Cảnh Phi Yên run lên, bấy giờ mới quay đầu lại, rõ ràng là một thần nữ vô cùng xinh đẹp, lại cứ như biến thành ăn xin, người thì xanh xao, hai mắt vô thần, trông cứ như con rối.
"Ồ, Dung Dung." Cảnh Phi Yên vén lọn tóc rối xù ra sau tai, hỏi, "Đệ gọi ta làm gì?"
Cảnh Phi Dung định nhanh chân chạy tới, lại đột nhiên nhớ ra chuyện đứa bé, thế là hắn che bụng, điềm nhiên như không rảo bước, đi tới trước mặt Cảnh Phi Yên.
Hắn kéo Cảnh Phi Yên sang một bên, nhìn ngó xung quanh, sau đó thấp giọng hỏi: "Tứ tỷ, tỷ biết rồng sinh con thế nào không?"
Cảnh Phi Yên: "Thì từ bụng sinh ra thôi."
"Vậy...kiểu...đệ có một người bạn, là rồng, nhưng hắn là nam, vậy cũng có thể sinh được sao?"
Cảnh Phi Yên đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lượt: "Đệ muốn sinh à?"
Cảnh Phi Dung: "..."
Hắn cúi thấp đầu im lìm một hồi, sau đó xòe bàn tay ra cho Cảnh Phi Yên xem, như là có điều gì khó mở miệng lắm: "Đây là đứa bé của đệ."
Cảnh Phi Yên ngó tay hắn một cái, sau đó dùng vẻ mặt phức tạp nhìn hắn: "Là Đế Quân nhà đệ nói với đệ như thế à?"
Cảnh Phi Dung gật đầu.
"Đế Quân cũng thật là." Cảnh Phi Yên từ ái nhìn ngũ đệ nhà mình, "Đây là đồ đằng độc nhất vô nhị mà chỉ riêng các Khai Nguyên Thần Tôn mới có, dùng để trấn áp tà ma."
Cảnh Phi Dung ngạc nhiên: "Thế thôi?"
"Thế thôi." Cảnh Phi Yên nói, "Các Tiên Tôn hầu như đều đã ẩn cư tu hành cả rồi, trong Lục giới rất khó trông thấy đồ đằng thế này, bây giờ nó lại xuất hiện trên tay của đệ, cứ vui vẻ nhận lấy là được."
Cảnh Phi Dung trừng lớn hai mắt, lại nhìn đồ đằng kia, trong vô thức sinh ra một cảm giác trân quý, hắn rì rầm lẩm bẩm: "Vậy tại sao Đế Quân phải..."
Cảnh Phi Yên vỗ vỗ vai hắn, như là cảm thán: "Y rất yêu đệ."
Trái tim Cảnh Phi Dung bất chợt rung động, gần như không thể kiềm chế được.
Cảnh Phi Dung: động lòng
Sở Nhạn Xuyên: hở?