*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lại một chương siêu dài...chuẩn bị khăn giấy nhé
"Đế Quân..."
Sở Nhạn Xuyên giơ tay làm phép, đánh về phía trước, hình ảnh Vũ Lâm Vân lập tức tan biến. Y buông tay, Cảnh Phi Dung quay đầu dùng đôi mắt ngấn lệ nhìn y, Sở Nhạn Xuyên nói: "Điện hạ, ảo cảnh quấy nhiễu tâm trí, ra ngoài với ta."
Họ cùng nhau chạy về khe nứt ảo cảnh phía sau lưng, Cảnh Phi Dung vừa bước ra ngoài, bàn tay đang nắm chặt của 2 người bất chợt buông ra. Trái tim trống rỗng, Cảnh Phi Dung quay đầu nhìn, chỉ còn trông thấy vạt áo trắng như tuyết,khe nứt đóng lại, Cảnh Phi Dung ngã về Khô Trạch Chi Cảnh, nhưng Sở Nhạn Xuyên đã bị nhốt lại bên trong ảo cảnh.
Cảnh Phi Dung nghe thấy y nói: "Ta không tin Lâm Vân sẽ nhập ma."
Sở Nhạn Xuyên không tin Vũ Lâm Vân đã bị cắn nuốt, y vẫn muốn Xích Thác phải chết. Cảnh Phi Dung siết chặt thánh kiếm, vung kiếm xông về phía Xích Thác, lưỡi kiếm đâm vào vai trái, Xích Thác gầm rú muốn thoát khỏi xiềng xích, ma linh ngoan cố phản kháng. Cảnh Phi Trạch phi thân vào phong ấn tìm long mạch và hồn phách, Ngu Thương và Hắc Vô Thường gian nan giữ trận.
Cảnh Phi Vân dẫn quân trở lại, cũng không màng tới tại sao họ lại mở phong ấn, hắn xông vào Khô Trạch Chi Cảnh, đứng thay vị trí của Sở Nhạn Xuyên. Cảnh Phi Dung nhìn chằm chằm Xích Thác, gằn từng chữ: "Mở ảo cảnh ra."
Xích Thác mà chết, ảo cảnh cũng sẽ tiêu tan, Sở Nhạn Xuyên sẽ có thể thoát thân. Nhưng Cảnh Phi Dung không muốn mạo hiểm, hắn phải nhìn thấy Sở Nhạn Xuyên nguyên vẹn bước ra khỏi ảo cảnh, sau đó mới tiêu diệt hoàn toàn Xích Thác.
"Đừng hòng..." Xích Thác ngửa đầu cười lớn, máu tươi đỏ lòm chảy xuống từ khoé miệng hắn, "Nếu ta chết, hắn cũng đừng mong thoát khỏi ảo cảnh, chỉ có vĩnh viễn bị giam cầm trong đó thôi."
Lời vừa dứt, Xích Thác mở rộng cánh tay trắng trợn giải phóng ma linh, bốn bề như biển lửa, kết giới Khô Trạch Chi Cảnh bị đốt đến nứt toác. Kết giới liên kết với nguyên thần của Cảnh Phi Dung, kết giới bị tấn công, nguyên thần hắn cũng tựa bị xé rách, đầu Cảnh Phi Dung đau như búa bổ, thánh kiếm không được cầm vững ngã ra đất, hắn ấn huyệt thái dương, cắn răng không kêu một tiếng, nhưng cơ thể không chịu nổi co rúm run rẩy, gân xanh căng trướng, vảy rồng như muốn xuyên thủng máu thịt.
Đám người Cảnh Phi Vân sốt ruột vô cùng nhưng lực bất tòng tâm, nếu lúc này trận pháp có sơ sót gì, Xích Thác chắc chắn sẽ giật tung xiềng xích thoát ra. Mà sau khi kết giới bị phá, ma linh tràn vào khắp Ma giới, làm tu vi của tán ma tăng lên, khí thế như thác đổ, Thiên binh và Minh tướng tổn thất nghiêm trọng. Cảnh Phi Trạch ở trong phong ấn với ma khí nồng đậm cũng khó lòng chống đỡ, gắng gượng tìm kiếm long mạch và hồn phách.
Cảnh Phi Dung không thể cứ trơ mắt nhìn ma linh tác loạn khắp nơi, hắn gian nan giơ tay triệu hồi đồ đằng, phản phệ hắn nhận, nguyên thần muốn vỡ thì cứ vỡ đi, tu vi 7000 năm cộng thêm đồ đằng trấn tà, đủ để trấn áp Xích Thác một lần nữa——chỉ cần Xích Thác không chết, Sở Nhạn Xuyên sẽ có cơ hội thoát ra khỏi ảo cảnh, hắn chỉ cầu mong Cảnh Phi Trạch tìm thấy hồn phách của phụ tôn càng nhanh càng tốt.
"Phi Dung!" Khi Cảnh Phi Trạch ra khỏi phong ấn đã không chống đỡ nổi nữa, khuỵu gối xuống đất ho ra máu tươi, trong tay nắm chặt nửa đoạn long mạch và hồn phách màu lam, hắn gào lớn với Cảnh Phi Dung, "Tìm thấy rồi..."Khoảnh khắc nhìn thấy sợi hồn phách kia, Cảnh Phi Dung thình lình trừng lớn mắt, vô số kí ức ngủ đông dần thức giấc, tràn vào tâm trí hắn như sóng biển, đó là tất cả mọi chuyện liên quan đến Vũ Lâm Vân.
"Phụ tôn..." Cảnh Phi Dung ngơ ngác lẩm bẩm gọi.
Cảnh Phi Dung không do dự nữa, quăng đồ đằng trong lòng bàn tay lên không trung bao phủ toàn bộ Khô Trạch Chi Cảnh, ma linh lại lần nữa bị trấn áp, không thể tiếp tục lan tràn thêm. Cảnh Phi Dung từ từ đứng dậy, lảo đà lảo đảo, niệm quyết ngữ triệu hồi thánh kiếm Thực Minh, thánh kiếm thoát khỏi Xích Thác bay tới nằm vào tay Cảnh Phi Dung.
Trong tai và miệng hắn đang chảy máu dữ dội, trong mũi cũng toàn máu tươi, đã chẳng còn nghe thấy gì cả, chỉ nghiêm giọng hạ lệnh: "Bày trận, lấy Phong Ma Ấn trấn áp lại Xích Thác!"
Dứt lời, Cảnh Phi Dung giương kiếm, truyền toàn bộ tu vi của bản thân vào, dùng hết sức chém về phía Xích Thác, đám người Ngu Thương thì mở phong ấn đợi Xích Thác quay lại để trấn áp hắn một lần nữa. Tu vi của thần và long linh như dời non lấp biển, xói mòn tu vi của Xích Thác, ép hắn phải lui về dưới phong ấn, nhưng khi Xích Thác sắp bị phong ấn lại, mọi người trông thấy lồng ngực hắn phát ra ánh sáng màu lam chói mắt, như từng chiếc gai khổng lồ, thắp sáng cả bầu trời Ma giới.
Một luồng linh tức cường đại đánh tới, đám người Cảnh Phi Dung đều ngã rạp, như sóng thần quét qua, trong chớp mắt không ai chống đỡ lại được. Đôi tai Cảnh Phi Dung bị thương, không còn nghe thấy bất cứ âm thanh gì, hắn không nghe thấy tiếng thét gào khi sắp chết của Xích Thác, không nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của những người khác, không nghe thấy tiếng thần ma đang giao chiến, nhưng hắn lại nghe thấy giọng nói của Sở Nhạn Xuyên, không phải truyền vào tai, mà là truyền vào tâm trí hắn.
Hắn nghe thấy Sở Nhạn Xuyên nói: "Không biết điện hạ còn nhớ cây thường xanh* ở Túc Lương Sơn không?"
*cây thường xanh (evergreen plant): nó không phải một loài cây cụ thể, mà để chỉ chung những loại cây rừng có lá tồn tại liên tục trong thời gian ít nhất là 12 tháng như là tùng bách, cây mộc, cây sồi xanh,...
Theo như hình minh hoạ thì tôi cảm thấy nguyên thân của Đế Quân giống cây sồi xanh
Mở mắt ra lần nữa, trong tầm mắt mơ hồ, họ nhìn thấy ma nguyên của Xích Thác đã tan thành tro bụi, chỉ còn lại thân xác không chút sức sống của vị đế vương nọ ngã trên đất.
Tà ma khai cổ cuối cùng cũng đã bị tiêu diệt, Cảnh Phi Dung lại không thèm bận tâm tới, hắn lảo đảo bò dậy, thất thểu dùng toàn bộ linh lực còn sót lại, liều mạng cảm ứng xung quanh phong ấn, nhưng chẳng phát hiện bất cứ dấu vết gì của Sở Nhạn Xuyên.
"Đế Quân...Đế Quân..." Cảnh Phi Dung thất thần gọi, có người tới đỡ hắn, là Ngu Thương, Cảnh Phi Dung túm chặt lấy cổ áo hắn, mắt đỏ hoe hỏi, "Đế Quân đâu? Tu vi của ta không đủ...không tìm thấy y...ngươi giúp ta đi có được không?"
Ngu Thương chỉ nhìn hắn, đáy mắt đỏ ngầu, không nói một lời.
"Ngươi nói đi, nói gì đi chứ!" Cảnh Phi Dung thở hổn hển, nước mắt như mưa, hắn lớn tiếng chất vấn Ngu Thương với giọng khàn đặc, "Ngươi đã biết lâu rồi có đúng không...Có đúng không!"
Có phải đã sớm biết rằng Sở Nhạn Xuyên sẽ chết sẽ chết không...
Cảnh Phi Dung tưởng Sở Nhạn Xuyên lấy muôn dân ra cược, tưởng rằng giữa Lục giới và Vũ Lâm Vân, y đã chọn Vũ Lâm Vân, nào biết lần này Sở Nhạn Xuyên vẫn không đưa ra lựa chọn——giống như 7000 năm trước, y bỏ cả Lục giới và Vũ Lâm Vân ra, thế bản thân và Xích Thác vào. Từ lâu y đã xác định mình phải chết, mà Xích Thác cũng phải chết, y không muốn để lại hậu hoạ về sau cho Lục giới.
Xích Thác đã chết, ảo cảnh biến mất, Sở Nhạn Xuyên cũng không còn nữa——ánh sáng màu lam tuôn ra từ ngực Xích Thác chính là tu vi nguyên thần của Sở Nhạn Xuyên tiêu tan trong ảo cảnh, y không muốn trấn áp lại Xích Thác, y đã đồng quy vu tận với hắn.
Cảnh Phi Dung còn nhớ, trước trận chiến, Sở Nhạn Xuyên đã nói: Nếu thất bại cứ tính lên đầu ta. Lúc ấy hắn chắc chắn với Sở Nhạn Xuyên rằng hắn sẽ không thua, nhưng giờ hắn thua rồi, vậy nên, tất cả hậu quả đều đổ hết lên người Sở Nhạn Xuyên.
Ngu Thương từ đầu chí cuối vẫn luôn im lặng, Cảnh Phi Dung chầm chậm quỳ 2 gối, giơ tay ôm lấy khuôn mặt toàn là vết máu, nước mắt chảy tràn qua kẽ tay hắn.
Ma giới ngập trong chiến loạn dường như yên tĩnh trong tích tắc, trên không truyền đến tiếng rì rào khe khẽ, những mảnh vụn trắng xoá từng loạt đổ xuống.
Tuyết rơi rồi.
Ma giới ngàn vạn năm chẳng mưa chẳng tuyết, đêm nay lại có tuyết rơi.
Mặt đất hỗn loạn, trong tai Cảnh Phi Dung chết lặng, tai hỏng rồi, hắn không nghe thấy bất cứ âm thanh gì cả, chỉ nhớ lại câu nói "Không biết điện hạ còn nhớ cây thường xanh ở Túc Lương Sơn không" kia, đó có lẽ là lời mà Sở Nhạn Xuyên đã dùng chút linh lực cuối cùng gửi cho hắn.
Cảnh Phi Dung buông tay, quệt nước mắt, hắn chầm chậm đứng dậy, loạng choạng bước ra khỏi Khô Trạch Chi Cảnh. Tới bên cạnh Cảnh Phi Trạch, hắn lảo đảo gắng đứng vững, nhìn long mạch và hồn phách trong tay đại ca, đó là kết quả mà Sở Nhạn Xuyên đã chờ đợi rất rất lâu rồi.
"Long mạch...để lại cho phụ tôn. Chuyện hồi sinh, vất vả cho đại ca rồi." Cảnh Phi Dung không nghe thấy giọng nói của bản thân, chỉ cất lời theo cảm giác, "Đệ...đệ tới Túc Lương Sơn một chuyến, Đế Quân có khi...có khi đang ở đó đợi đệ."
"Phi Dung..." Cảnh Phi Trạch khàn giọng gọi một tiếng, kéo hắn lại, "Đệ..."
Cảnh Phi Dung lắc đầu, đằng nào cũng chẳng nghe thấy gì, dứt khoát không cần để ý tới. Hắn nhẹ gỡ tay Cảnh Phi Trạch ra, bước về phía trước, đầu cũng không ngoảnh lại, thánh kiếm theo sau lưng hắn, một người một kiếm, cứ thế xa dần.
Túc Lương Sơn vẫn lạnh như vậy, gió vẫn mạnh như vậy, cây thần từ lúc thiên địa sơ khai vẫn luôn xanh um tươi tốt, nay đã chẳng còn một chiếc lá. Cành lá xum xuê, thảm cỏ đồng hoa dưới bóng cây đều bị tuyết trắng chôn vùi, trong một đêm, toàn bộ đều đã mất đi dáng vẻ ban đầu. Cảnh Phi Dung đứng dưới tán cây, đưa tay chạm lên thân cây, lạnh quá, chẳng còn ấm áp như khi trước, cũng chẳng còn nguyên linh trong đó nữa.
Gió thật là mạnh, tuyết cũng dữ dội, thổi hoa đăng và túi gấm trên cành cây bay tứ tung. Cảnh Phi Dung nhặt chúng lên, đầy trong túi gấm là mứt bạch đào, còn hoa đăng, là đèn hoa lê mà Cảnh Phi Dung chính tay tặng cho Sở Nhạn Xuyên bên bờ sông khi chơi Tết Nguyên tiêu đêm ấy.
Cảnh Phi Dung chưa từng nghĩ tới, Sở Nhạn Xuyên vẫn luôn giữ chiếc đèn hoa này.
Giữa đèn có một cuộn giấy nhỏ, Cảnh Phi Dung phủi hết tuyết, lấy cuộn giấy mở ra xem, nét chữ trên đó ngay thẳng rõ ràng: Tiêu đăng nhiên dạ hàn, ngôn tiếu trường đương thì. (Đèn tiêu thắp sáng đêm lạnh, tiếng nói cười còn mãi)
Y mong Ngũ điện hạ, mãi mãi không cần phải trưởng thành.
Không phải đừng trưởng thành, mà là không cần phải trưởng thành, không cần gắng gượng vì thứ gọi là trách nhiệm, không cần phải ép mình đối diện với trách móc và tổn thương, không cần phải mang gánh nặng trên vai trong độ tuổi vô âu vô lo. Đây là nguyện vọng của Sở Nhạn Xuyên, y không mong Cảnh Phi Dung chịu tổn thương, ích kỉ muốn hắn mãi mãi tự do tự tại, mãi mãi được yêu thương. Đế Quân cả đời chỉ ích kỉ một lần duy nhất, viết trên cuộn giấy này, trong một câu ngắn ngủi này.
Nguyện vọng của y rốt cuộc lại chẳng thể được thực hiện, y đã trở thành vết sẹo đau đớn nhất của Cảnh Phi Dung, máu me đầm đìa. Cảnh Phi Dung động lòng vì y, gắng sức vượt qua núi cao trùng trùng, muốn ôm lấy y, có được y, nhưng cuối cùng lại chỉ khoác lên mình một thân tuyết lạnh, đứng giữa băng nguyên vô tận, tất cả như một giấc chiêm bao.
Từ đầu, Sở Nhạn Xuyên đã bước vào kết cục như vậy, y sớm đã có dự liệu, trong lòng sáng tỏ, còn Cảnh Phi Dung như ếch trong chum, chẳng biết chuyện gì.
Cảnh Phi Dung quỳ trước cây thần, hai mắt đỏ như máu, giọng nói khàn đặc, nước mắt lặng lẽ rơi, hắn nói: "Sở Nhạn Xuyên, ngươi ác lắm."
Biết rõ ta yêu ngươi, sao còn bỏ ta lại.
Biết rõ ta không thể quên được ngươi, sao còn nói ta biết, cây thần bầu bạn cùng ta trưởng thành chính là ngươi.
Gió lạnh gào thét bên tai, Cảnh Phi Dung lại chẳng nghe thấy. Đôi mắt trống rỗng, hắn nhớ lại ngày đại hôn hôm ấy, Sở Nhạn Xuyên thân khoác hồng y, dung nhan thắng tuyết, nhưng hắn lại trốn trong rừng trúc uống rượu cả ngày, chẳng hề nhìn thêm một lần.
Tại sao hắn lại không ngắm nhìn y thêm một lần...