Vết thương sau lưng vẫn chưa lành hẳn, Cảnh Phi Dung nằm sấp trên giường, căn phòng tối om, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, bóng cây loang lổ in giữa màn giường đung đưa, gió đêm mát lạnh.
Sở Nhạn Xuyên vào phòng, đứng bên giường cởi áo choàng, vừa nằm xuống đã bị Cảnh Phi Dung ôm lấy eo, cái đầu nhanh lẹ dụi tới trước ngực y. Cảnh Phi Dung nằm trên ngực Đế Quân, Sở Nhạn Xuyên xoa đầu hắn, không nói gì.
"Gói mứt bạch đào kia, là Đế Quân mang cho ta hả?"
Khi tỉnh dậy Cảnh Phi Dung phát hiện đầu giường có một gói mứt, hắn còn tưởng mình nhớ nhầm, bây giờ nghĩ lại, hẳn là Đế Quân đã tới thăm lúc hắn hôn mê, hắn còn tưởng là mình nằm mơ, thì ra lại là thật——Đế Quân trị thương cho hắn, cho hắn uống nước, còn hôn hắn nữa.
"Phải." Sở Nhạn Xuyên đáp.
Cảnh Phi Dung nhẹ giọng nói: "Phụ tôn cũng thích ăn mứt bạch đào."
Sở Nhạn Xuyên chầm chậm chớp mắt một cái: "Ừm."
"Đế Quân với phụ tôn quen nhau từ khi nào vậy?"
"Trước khi trời đất hình thành đã quen biết rồi, cùng nhau trải qua thời hỗn mang, khi sáng thế gặp thiên kiếp, Lâm Vân đã cứu ta, giúp ta hoá hình." Sở Nhạn Xuyên nói rất chậm, "Sau này, ta, y, cùng với chúng thần trừ ma khai nguyên, tạo ra Phong Ma Ấn."
Lúc ấy họ vẫn còn là một cái cây và một con phượng hoàng, Thần Phụng đậu cạnh Thần Thụ (cây thần), làm bạn cùng nhau suốt vạn năm. Thiên địa tối tăm, không ánh sáng cũng không màu sắc, một ngày nọ ngân quang chợt loé, như một lưỡi kiếm khổng lồ xuyên thủng hồng hoang. Thiên đạo khai mở, ánh lửa thiêu mây, sấm chớp ầm ầm, Thần Phụng tung cánh, mặc lửa cháy lao về phía khe nứt nơi chân trời, mà sấm sét đánh thẳng xuống sơn mạch chính của Túc Lương Sơn, từng đợt từng đợt đánh lên cây thần.
Cành lá héo rụng, nguyên thần của cây thần sắp nứt, Thần Phụng nhanh hơn y một bước, niết bàn trong biển lửa, vượt qua thiên kiếp, sau đó chao liệng bay xuống, dùng thân làm lá chắn, đỡ cho cây thần một đợt thiên lôi cuối cùng——sấm sét xuyên qua thân phượng đánh thẳng xuống nguyên linh của cây thần, Thần Phụng thu cánh hoá thành hình người, một luồng linh lực tràn ra từ đầu ngón tay, dốc vào cây thần. Vũ Lâm Vân nắm lấy cánh tay đang giơ lên, kéo Sở Nhạn Xuyên ra khỏi nguyên thân, tóc đen và áo choàng của 2 người tung bay trong sấm chớp khói lửa, nhìn nhau ngầm hiểu rồi sóng đôi phi thân lên trời, cùng chúng thần khai nguyên sáng thế.
Cảnh Phi Dung yên lặng, ôm chặt eo của Sở Nhạn Xuyên, Đế Quân và phụ tôn quen biết lâu như thế, đồng cam cộng khổ, bạn tốt ra đi, 7000 năm nay Sở Nhạn Xuyên ngày đêm canh giữ nơi cố nhân li thế, cảnh tượng ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu Cảnh Phi Dung, đó chẳng khác gì một loại cực hình.
"Đế Quân." Rất lâu sau, Cảnh Phi Dung mới thấp giọng: "Ta trưởng thành rồi, có năng lực cứu phụ tôn rồi, ngươi đừng đau lòng nữa.""Ta tin điện hạ có năng lực này, nhưng ta không mong điện hạ bị thương." Sở Nhạn Xuyên nói.
Y vuốt ve lưng Cảnh Phi Dung, ngày đó, sai khi đề xuất chuyện li hôn, Sở Nhạn Xuyên cho rằng Cảnh Phi Dung sẽ tức giận, sẽ nổi cáu, nhưng không hề, Cảnh Phi Dung không hề trút giận lên y, chỉ không nói không rằng ra khỏi tẩm điện. Sở Nhạn Xuyên không ngờ hắn trực tiếp đi chất vấn Thiên Đế, càng không ngờ Cảnh Phi Dung phải chịu phạt 500 roi vì nhắc đến Vũ Lâm Vân.
Cảnh Phi Dung ngẩng đầu, dưới ánh trăng loang lổ, hỏi: "Nếu ta bị thương, Đế Quân có đau lòng không?"
Xích Thác đã hiện hình người lần nữa, nếu muốn tiêu diệt nó hoàn toàn, Cảnh Phi Dung đã chuẩn bị sẵn sàng phế hết tu vi——miễn là có thể cứu được 1 hồn 1 phách kia của phụ tôn.
"Có." Sở Nhạn Xuyên nhìn hắn, đáp.
"Vậy ta nhất định sẽ cẩn thận, không để mình bị thương, không làm cho Đế Quân phải đau lòng."
Cảnh Phi Dung nói xong câu này, rồi sáp tới hôn lên khoé miệng Sở Nhạn Xuyên, Sở Nhạn Xuyên đưa tay chạm lên mặt hắn, sau đó trả lại cho hắn một cái hôn dài.
2 người đều không nhắc đến Thiên Đế, rất nhiều năm trước, Sở Nhạn Xuyên đã bất hoà với Thiên Đế, mà Cảnh Phi Dung sau khi chứng kiến đủ mọi chuyện, cuối cùng cũng xác định, quyền chính là quyền, đạo chính là đạo, vĩnh viễn không thể cân bằng.
Hắn biết Thiên Đế có nỗi khổ tâm, bất đắc dĩ phải làm vậy, cũng biết ông vẫn luôn sống trong những tháng ngày hổ thẹn và dằn vặt vô tận, bởi vì từ lúc Cảnh Phi Dung có kí ức, phụ vương của hắn——đấng chí tôn của Lục giới, người đứng đầu Long tộc, vẫn luôn mặc phượng bào (áo choàng hoa văn hình phượng hoàng).
Nhưng đã đưa ra lựa chọn thì phải gánh lấy hậu quả.
Lúc Cảnh Phi Dung mở mắt, theo bản năng lập tức nhìn sang bên cạnh——Đế Quân vẫn còn ở đây.
Hắn nhả núm cao su ra, hình như Sở Nhạn Xuyên vẫn chưa tỉnh, Cảnh Phi Dung lặng lẽ xuống giường, tới thư phòng lấy giấy và bút, sau đó về lại bên giường, kéo bàn nhỏ tới, trải giấy ra, bắt đầu vẽ khuôn mặt đang say ngủ của Đế Quân.
Vẽ xong nhìn một cái, xấu quá, không ther nói là khác biệt quá xa với người thật, mà phải gọi là chẳng liên quan gì đến nhau.
Cảnh Phi Dung hậm hực thu dọn giấy bút, đang định đứng dậy thì Sở Nhạn Xuyên bỗng nhiên mở mắt, nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi: "Điện hạ không cho ta xem tranh chút sao?"
"..." Cảnh Phi Dung lúng túng giấu bức tranh ra sau lưng, "Vẽ xấu lắm, sau này vẽ đẹp hơn rồi cho Đế Quân xem."
Sở Nhạn Xuyên từ từ ngồi dậy, bước xuống giường, đi tới trước mặt Cảnh Phi Dung. Cảnh Phi Dung sợ y cướp tranh, lập tức cảnh giác, ai mà biết Đế Quân chỉ ôm mặt hắn, ngẩng đầu hôn lên khoé miệng một cái.
Mỗi lần Đế Quân chủ động đều khiến Cảnh Phi Dung chấn động, mặt và tai hắn tức khắc đỏ bừng, đôi mắt hoa đào mở to. Sở Nhạn Xuyên xoa xoa mặt hắn, nhìn vào mắt hắn, nhẹ giọng nói: "Dù sao cũng là tranh vẽ ta mà, cho ta xem một chút, có được không?"
Rồng nhỏ choáng váng đầu óc, ngoan ngoãn giao bức tranh xấu xí ra, Sở Nhạn Xuyên mở tranh, cúi đầu nhìn một hồi, nói: "Đúng là vẽ xấu thật, nhưng ta rất thích."
Đế Quân vừa đấm vừa xoa, Cảnh Phi Dung không biết nên khóc hay nên cười, cuối cùng thì niềm vui vẫn chiếm thế thượng phong——tuy là vẽ rất khó coi, nhưng vì là tranh hắn vẽ nên Đế Quân vẫn thích.
9 bỏ làm 10, coi như là yêu ai yêu cả đường đi, y cũng thích hắn!
(Ô dề thinking =))) Mà cũng đúng, Đế Quân thích Dung Dung thật mà ✌🏻)
Cảnh Phi Dung bế Sở Nhạn Xuyên lên, đi vài bước tới bên giường, nằm đè lên y, đang định hôn thì Sở Nhạn Xuyên giơ tay chặn miệng hắn, nói: "Điện hạ, không còn sớm nữa, tới giờ tuần tra Ma giới rồi."
Tuy có mĩ nhân trên giường, không việc không thể bỏ, Cảnh Phi Dung gật đầu, hôn một cái lên mặt Sở Nhạn Xuyên, hơi do dự nói: "Đế Quân, ngươi đừng đi có được không, bây giờ cứ ở lại đây, nhé?"
Hắn chẳng ôm hi vọng gì, nhưng trong lòng rất muốn Đế Quân có thể ở bên cạnh hắn, nên mới lấy hết can đảm đề nghị.
"Được." Sở Nhạn Xuyên đồng ý cực kì nhanh gọn, "Điện hạ đi sớm về sớm, ta đợi ngươi."
Đi sớm về sớm, ta đợi ngươi.
Cảnh Phi Dung ngây người, sau đó lập tức bò dậy thay quần áo chạy ra ngoài——đi sớm về sớm, phải đi sớm thì mới về sớm được, phải nắm chặt thời gian đi thật nhanh!
Đợi người đi rồi, Sở Nhạn Xuyên mới mặc áo choàng, cuộn bức tranh kia lại, đến thư phòng tìm ống đựng, vô tình làm rơi một ống tranh khá lớn, nặng trịch, không biết là đựng cái gì, y mở nắp, rút ra một xấp giấy.
Mấy chục tờ, nét chữ trên đó hơi nguệch ngoạc, chữ viết thì chữ to chữ nhỏ, vừa nhìn là biết người viết lơ đãng không tập trung. Mà trên những trang giấy này, viết chi chít toàn là 1 cái tên——
Sở Nhạn Xuyên, Sở Nhạn Xuyên, Sở Nhạn Xuyên, Sở Nhạn Xuyên...
Chữ nào chữ nấy xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như tâm tư nóng nảy mà lại chân thành của Ngũ điện hạ, từng nét từng chữ viết ra suy nghĩ của mình, rồi cẩn thận từng chút cuộn lại, cất trong ống đựng không ai nhìn thấy.
Sở Nhạn Xuyên vô thức ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thời gian khi y không từ mà biệt đi tĩnh tu, có lẽ Cảnh Phi Dung mỗi ngày đều ngồi trong thư phòng như vậy, ngơ ngẩn viết hết tờ này đến tờ khác.
Hắn trước giờ vẫn luôn gọi Sở Nhạn Xuyên là Đế Quân, nhưng từ lâu trong lòng đã dùng giọng điệu thân mật nhất, nũng nịu nhất gọi tên của y ngàn vạn lần.
Đầu ngón tay chạm vào nét chữ mực đen, như chạm vào trái tim đập của Cảnh Phi Dung, cổ tay Sở Nhạn Xuyên run rẩy, ánh mắt rơi trên trang giấy, không cách nào rời mắt.
[Hắn như một chú cún con đợi ngươi về nhà, khi nắng to sẽ trốn dưới mái hiên, khi trời mưa sẽ lắc mình giũ lông, mỗi ngày làm xong việc của mình, rồi ăn cơm đi ngủ, thời gian còn lại đều dành để nhớ ngươi, lúc nhớ ngươi sẽ dùng móng nhỏ viết tên của ngươi. Nhớ một lần, viết một tên, chữ thì xấu, nhưng tình thì thật.] (Nhớ câu này không? Chương 11, lần này Đế Quân động lòng thật rồi 😳)