Cảnh Phi Trạch đang tuần tra ở Nam Vực phát hiện có điều khác thường, bèn dẫn quân tới Bắc Vực, vừa ngẩng đầu thì trông thấy đứa bé đang gào khóc phía trên phong ấn, hắn thảng thốt buột miệng kêu: "Ngũ đệ?!"
"Thiên Đế lòng mang thiên hạ, không hổ là đấng chí tôn của Lục giới." Vũ Lâm Vân nhàn nhạt nói, "Chỉ là lần này, không nên để Nhạn Xuyên phải lựa chọn."
Vẻ mặt Thiên Đế cứng đờ, định lên tiếng, Vũ Lâm Vân lại nói: "Đáng tiếc nguyên thần của ta đã bị tổn hại, thuật pháp không đủ để chống đỡ lâu dài." Y nhìn rồng nhỏ trong tã lót, giọng nói dịu đi, "Đợi khi Phi Dung trưởng thành, nó có thể làm được."
(Phần đầu "y" chủ yếu là để gọi phụ tôn, Đế Quân thường sẽ gọi thẳng tên)
Sở Nhạn Xuyên đã nhận ra y muốn làm gì, sắc mặt đại biến: "Lâm Vân!"
"A Vân..." Thiên Đế khàn giọng, "Ngươi đã biết từ lâu."
Vậy nên y mới ôm Cảnh Phi Dung 2 tháng tuổi mong đứa bé gọi mình một tiếng phụ tôn, bởi vì y biết, có lẽ mình không chờ được đến ngày rồng nhỏ biết nói, biết gọi cha.
Vũ Lâm Vân không lên tiếng, coi như thừa nhận, sao đó y nói: "Ta cũng đã sớm chọn xong rồi."
"Ngươi chọn chúng sinh Lục giới, ta chọn Phi Dung, ngươi ngồi vững ghế Thiên Đế của ngươi, ta làm tròn bổn phận người cha của ta, vẹn cả đôi bên."
Khô Trạch Chi Cảnh vẫn đang không ngừng chấn động, Vũ Lâm Vân không chút do dự phi thân bay lên, hoá về nguyên hình Thần Phụng (phượng hoàng thần), lông vũ như gấm, đồng tử ánh tím sáng rực, tung cánh bay về phía phong ấn. Thần Phụng cắt đứt long mạch, tách rồng nhỏ khỏi phong ấn, nhẹ nhàng bọc trong đôi cánh, đầu phượng cúi xuống, như muốn nhìn con lần cuối.
Sau đó rồng nhỏ được một quầng sáng màu tím đỡ xuống, Cảnh Phi Trạch đưa tay ôm lấy ngũ đệ.Bầu trời loé sáng, Thần Phụng lấy thân trấn tà, lông vũ cháy bùng lên lửa đỏ, ánh lửa chiếu rọi khuôn mặt trắng bệch của Thiên Đế. Cảnh Phi Trạch 2 mắt trừng lớn, gào đứt ruột: "Phụ tôn——!"
Sở Nhạn Xuyên đỏ hoe đôi mắt, thình lình phi thân, 2 ngón tay ấn lên huyệt Giáng Cung (dưới tim 1 tấc 2 phân ≈ 4 cm), muốn rút linh nguyên của mình ra, nhưng trong biển lửa cuồn cuộn, Thần Phụng chỉ nhìn y chăm chú, sau đó vẽ ra một tầng kết giới, Sở Nhạn Xuyên vừa chạm vào liền bị đánh ngược trở về, ngã xuống đất, bất ngờ ho ra một búng máu tươi.
Y nhìn ngọn lửa đang rọi sáng cả Bắc Vực, khó nhọc cất tiếng gọi: "Lâm Vân..."
Nháy mắt, trời đất rung chuyển, phượng hoàng chìm trong biển lửa, ánh lửa xuyên thủng kết giới cháy cao tận trời. Thần Phụng không chịu nổi đau đớn, cuối cùng bộc phát rít gào thê thương đến cực điểm, vang vọng khắp cả Lục giới——Tứ hải dậy sóng, Côn Luân trũng núi, Bồng Lai sụp đổ, đất trời nghiêng ngả. Thần tôn khai cổ táng thân Ma giới, lấy thân tế ấn, xoay chuyển Thiên đạo.
Lần đầu tiên Ma giới sáng như thế, sáng đến mức gần như nhỏ máu, tất cả yêu ma chứng kiến ngọn lửa thiêu thần đều bị đánh tan thành tro bụi. Giữa tiếng gào thét của Xích Thác trong phong ấn và tiếng kêu của phượng hoàng, Cảnh Phi Trạch hai hàng nước mắt quỳ rạp dưới đất, rồng nhỏ trong lòng cũng khóc khàn cả giọng, thần mạch với Vũ Lâm Vân bị cưỡng ép cắt đứt, không có ai nghe thấy nó bập bẹ khóc gọi: "Phụ tôn..."
Vũ Lâm Vân không nghe thấy, cũng chẳng bao giờ nghe thấy nữa, trước khi nguyên thần tan biến, y chỉ nhìn thẳng Thiên Đế——cục diện như ngày hôm nay, không bàn chuyện đúng sai, chỉ là lựa chọn của họ không giống nhau mà thôi.
Ngu Thương đỡ Sở Nhạn Xuyên đứng dậy, hắn niệm quyết dập lửa, Sở Nhạn Xuyên vẽ bùa lấy ra tu vi vạn năm đẩy vào phong ấn, sau đó giơ tay triệu ra đồ đằng trấn tà, trải lên phía trên phong ấn, vững vàng áp chế Phong Ma Ấn đang chấn động không ngừng, không cho nó lay động thêm nữa. Dưới sự trấn áp của nguyên linh Thần Phụng và tu vi của Sở Nhạn Xuyên, Xích Thác đã hiện hình người ma linh tan biến, hoàn toàn hoá thành một đám hỗn độn.
Gió cát dần lắng, Lục giới tĩnh lặng trở lại.
Rất lâu sau, Thiên Đế lảo đảo thân mình, ánh mắt từ từ hạ xuống, thất thần nhặt sợi lông vũ rơi bên chân. Chưa đợi ông đứng thẳng người, một cánh tay trắng bệch đánh về phía ngực ông, 5 ngón tay đâm xuyên máu thịt, tóm lấy linh nguyên của Thiên Đế trong lồng ngực nóng hổi, chỉ cần bóp chặt là có thể lấy mạng ông.
Búi tóc của Sở Nhạn Xuyên rối bời, khoé miệng dính máu, y hung ác nhìn chằmn Thiên Đế, 5 ngón tay tàn nhẫn ấn sâu hơn vào lồng ngực ông. Thiên Đế không kêu một tiếng, từng bước lùi về sau, cuối cùng cả người bị Sở Nhạn Xuyên ghim lên một tảng đá lớn, cúi đầu ho ra một ngụm máu.
"Có phải ngươi đang nuối tiếc vẫn chưa tiêu diệt hoàn toàn Xích Thác đúng không?" Tơ máu giăng đỏ mắt Sở Nhạn Xuyên, y khàn giọng hỏi, "Không đạt được mục đích, lần này Thiên Đế sẽ giáng tội cho ai đây?"
Thiên Đế chỉ nắm chặt sợi lông vũ, ánh mắt vô hồn nhìn Sở Nhạn Xuyên, không nói một lời.
Sở Nhạn Xuyên đau đớn cau mày, rút mạnh tay ra, lòng bàn tay đầm đìa máu tươi, Thiên Đế thổ huyết vô lực quỳ rạp xuống đất. Sở Nhạn Xuyên thất hồn lạc phách đi về phía khác, lảo đảo vài bước lại chợt dừng lại, cúi đầu trầm mặc hồi lâu, đôi vai khẽ run rẩy, phát ra tiếng nức nở kìm nén.
Tận đến khi nghe thấy tiếng khóc của Đế Quân, Cảnh Phi Dung mới hoàn hồn, hắn đưa tay lên lau mặt, chỉ chạm vào toàn là nước mắt.
Cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao Thiên Đế lại xoá đoạn quá khứ này khỏi Thiên Sách, tại sao ông không muốn đề cập tới phụ tôn với hắn, tại sao lần này ông cũng thất thố khi hắn hỏi chuyện cùa phụ tôn, tại sao nhất định bắt hắn tiếp nhiệm Khô Trạch Chi Cảnh.
Bởi vì có người không thể đối mặt, có người không thể tha thứ, có người không thể buông bỏ.
Cảnh Phi Dung chầm chậm đi tới bên cạnh Sở Nhạn Xuyên, Đế Quân của hắn cả người nhếch nhác, áo trắng nhuốm màu, không còn dáng vẻ sạch sẽ xinh đẹp, lung lay sắp đổ, dường như một cái chạm nhẹ cũng đẩy ngã y, lần lượt đầu tiên Cảnh Phi Dung thấy y khóc.
Hắn rất muốn ôm lấy Sở Nhạn Xuyên, hắn không nỡ để Đế Quân khóc thương tâm như thế, nhưng hắn đôi tay hắn chỉ xuyên qua bờ vai y, không thể chạm tới—— hắn của 7000 năm sau không thể an ủi Sở Nhạn Xuyên của 7000 năm trước.
"Đế Quân..." Cảnh Phi Dung cúi đầu, hôn lên khoé môi dính máu của Sở Nhạn Xuyên—— tuy rằng chẳng hề có cảm giác tiếp xúc, hắn nghẹn ngào: "Thấy ngươi khóc, ta khó chịu lắm."
Sở Nhạn Xuyên đương nhiên không nghe thấy.
Mặt đất lại bắt đầu rung lắc dữ dội, nhưng chỉ có Cảnh Phi Dung đứng không vững, hắn ý thức được khung cảnh đang sụp đổ, tất cả mọi người đều dần hoá vào hư vô. Cảnh Phi Dung rơi vào bóng tối, trước mắt hắn không xuất hiện bất cứ cảnh tượng gì, nhưng lại có rất nhiều hình ảnh hỗn loạn chiếm cứ tâm trí của hắn——
Hắn nhìn thấy đại ca Cảnh Phi Trạch đứng trong thư phòng của Thiên Đế, từ chức tướng quân, rời khỏi Thiên Giới, tới Tiên giới.
Hắn nhìn thấy nhị tỷ Cảnh Phi Hàn quỳ khóc ở Tru Thần Đài, tự tay xé thần tịch, nương thân nơi cửa Phật.
Hắn nhìn thấy Thiên Đế cho người xoá kí ức của tam ca và tứ tỷ, đón họ từ Đông Hải về Thiên đình.
Hắn nhìn thấy Sở Nhạn Xuyên suốt ngày đêm đứng ngoài Khô Trạch Chi Cảnh, chẳng hề động đậy, cứ đứng nhìn Phong Ma Ấn.
Hắn nhìn thấy trước ngày đại hôn không lâu, Sở Nhạn Xuyên và Thiên Đế đứng đối diện nhau, Sở Nhạn Xuyên hỏi: "Hơn 7000 năm nay, nửa đêm nằm mộng ngươi có từng nhớ lại thảm cảnh ngày ấy, có từng hối hận?"
Thiên Đế đáp: "Y không hối hận, ta cũng không hối hận."
...
Cảnh Phi Dung từ từ nhắm mắt, để mặc bản thân bị ảo cảnh nhấn chìm, tay hắn nắm chặt tràng hạt bồ đề—— chính là tràng hạt mà Vũ Lâm Vân đã xin cho hắn từ chỗ Nguyên Thủy Thiên Tôn trước lúc ra đi, nó rơi bên cạnh phong ấn, bị gió cát vùi lấp, Cảnh Phi Dung đã bới nó ra.
Có lẽ đến tận giờ, bên cạnh Phong Ma Ấn ở Khô Trạch Chi Cảnh vẫn còn chôn một tràng hạt bồ đề, đã chôn hơn 7000 năm.
đứa dịch: thì là mà dạo này tôi đang ôn thi và thi, cho nên đôi khi trong truyện có những chỗ tôi dịch rất kì cục tại vì làm vội và cũng chưa đọc soát lại. Nếu phát hiện lỗi mn cứ còm men góp ý để tôi chỉnh sửa nhé, xin cảm ơn.