Cảnh Phi Dung hôn mê 3 ngày mới tỉnh, khi rời đi Sở Nhạn Xuyên đã bỏ kết giới của hắn, 2 ngày nay, hắn được Cảnh Phi Vân và Cảnh Phi Yên chăm sóc. Lúc Cảnh Phi Dung mở mắt, Cảnh Phi Yên đang một tay chống cằm, một tay thả mứt bạch đào vào miệng, mắt thì nhìn hắn chăm chăm.
"Tỉnh rồi à?" Cảnh Phi Yên phủi phủi tay, đi tới sờ mặt hắn: "Trên người còn đau không?"
Cảnh Phi Dung ngơ ngác nhìn gói mứt bạch đào cạnh giường, hắn nhớ mấy hôm trước mình không có lấy mứt mới mà, cũng không biết gói mứt này từ đâu tới...hoặc có thể là do hắn nhớ nhầm cũng nên.
"Cũng tạm." Cảnh Phi Dung khàn giọng đáp.
"Vết thương trên lưng vẫn chưa lành hẳn, nguyên thần cũng hãy còn yếu." Cảnh Phi Yên cười lạnh, "500 roi, phụ vương đúng là điên rồi."
Cảnh Phi Dung lười chẳng buồn nhắc đến Thiên Đế, trong lòng thì buồn bực. Lúc sau Cảnh Phi Vân vào phòng, thấy Cảnh Phi Dung đã tỉnh, bèn đi tới nhìn mắt hắn: "Lúc hành hình ta thấy đồng tử đệ biến thành màu vàng, thực sự sợ đệ không xuống nổi Tru Thần Đài nữa."
"Mấy ngày nay ai cầm binh?" Cảnh Phi Dung cụp mắt, hỏi.
"Ta." Cảnh Phi Vân hơi khựng lại, "Cả Minh vương nữa."
Cảnh Phi Dung ngước mắt, tầm nhìn quét qua 2 gương mặt cực kỳ giống nhau của Cảnh Phi Vân và Cảnh Phi Yên——5 anh chị em bọn họ, đại ca với nhị tỷ là song sinh, tam ca với tứ tỷ cũng vậy, duy chỉ có hắn là sinh một. Khi phụ tôn qua đời, tam ca và tứ tỷ đã hơn 1000 tuổi, Cảnh Phi Dung vẫn luôn cảm thấy tam ca và tứ tỷ còn quá trẻ, có lẽ không biết nhiều về chuyện của phụ tôn, cũng chưa từng hỏi 2 người, nhưng giờ nghĩ lại, hình như có gì đó không đúng lắm.
Đại ca và nhị tỷ đã rời Thiên giới hơn 7000 năm trước, một người tới Tiên giới, một người tới dưới toà Đức Phật, hẳn đều do chuyện của phụ tôn, nhưng tam ca và tứ tỷ lại không có phản ứng gì...Cảnh Phi Dung nghĩ trong lòng như thế, mở miệng nói: "Mấy hôm trước đệ lại hỏi phụ vương chuyện của phụ tôn mới làm ông ấy nổi giận."
"Phụ tôn?" Cảnh Phi Yên cau mày, "Sao đệ lại cố chấp thế, mấy năm nay có lần nào đệ hỏi chuyện phụ tôn mà không bị phụ vương trách phạt không, sao lại không rút kinh nghiệm gì cả?"
Cảnh Phi Dung lại bảo: "Đệ muốn hỏi, 2 người nhớ được bao nhiêu chuyện liên quan đến phụ tôn?"
Cảnh Phi Vân và Cảnh Phi Yên cùng lắc đầu.
Cảnh Phi Vân nói: "Lúc ta với Phi Yên ra đời, nguyên thần không ổn định, sau 100 tuổi được đưa tới Đông Hải dưỡng linh, lúc ấy gặp được phụ tôn vài lần. Khi hơn 1000 tuổi, đại loạn Phong Ma Ấn, Đông Hải cũng chịu ảnh hưởng, bọn ra rơi vào hôn mê một khoảng thời gian sau đại hoạ ấy, lúc tỉnh lại thì hay tin phụ tôn đã qua đời."
Cảnh Phi Yên nói tiếp: "Từ đó về sau, kí ức trước 1000 tuổi của bọn ta vẫn luôn gián đoạn, chắp vá lại cũng chẳng ra được chuyện gì, kí ức về phụ tôn lại càng ít ỏi."
"Có nhớ dáng vẻ của phụ tôn không? Hoặc là, 2 người có nhớ phụ tôn không?" Cảnh Phi Dung chậm rãi hỏi.
Cảnh Phi Yên cau mày, lại lắc đầu, Cảnh Phi Vân thì không phản ứng gì, hình như đang suy nghĩ gì đó.
Cảnh Phi Dung nhắm mắt: "Đệ biết rồi."
Buổi chiều, Cảnh Phi Dung một mình tới Bắc Vực, hắn đứng bên ngoài kết giới nhìn một lúc, sau đó không do dự mở toang kết giới, bước vào Khô Trạch Chi Cảnh.
Không khí trong ấy nóng bỏng, mới chịu 500 roi, xương cốt vẫn còn đau, Cảnh Phi Dung ấn tay lên ngực thở gấp, nhịp tim nặng nề. Bên ngoài Phong Ma Ấn còn bao bọc bằng một lớp kết giới, đồ đằng màu lam khổng lồ phía trên đang thong thả lưu động, Cảnh Phi Dung thấy lòng bàn tay mình nóng bừng, nâng tay lên nhìn, đồ đằng trên tay cũng đang toả ánh xanh, như muốn xông ra ngoài.
Cảnh Phi Dung rút kiếm khỏi vỏ, tập trung, sau đó dứt khoát vung kiếm, chém lên kết giới của phong ấn tạo thành một vết nứt.
Luồng gió nóng như thiêu đốt chợt ùa ra, quần áo đầu tóc của Cảnh Phi Dung tung bay, cả người tái nhợt quỳ một gối dưới đất, phải nhờ thánh kiếm mới miễn cưỡng không gục xuống. Hắn cúi đầu nhẩm đọc chú quyết để ổn định nguyên thần, rất lâu sau mới khó nhọc đứng dậy, bước vào bên trong phong ấn.
Trong nháy mắt bước vào trong kết giới của phong ấn, cả người Cảnh Phi Dung như ngập trong biển lửa, một thứ tạp âm chói tai vang lên trong đầu. Trẻ con nỉ non, phụ nữ khóc lóc, thiếu niên gào thét, tà ma gầm rú——Đầu hắn đau nhói, hắn bịt tai quỳ rạp xuống đất, tim đập điên cuồng, những cảm xúc khó tả dâng lên trong lồng ngực như những con sóng lớn, trước mắt xẹt qua từng tia sáng trắng. Mà trong sự hỗn loạn này, hắn nghe thấy rõ ràng một tiếng kêu chói tai.
Nó giống tiếng kêu của một loài chim nào đó, sắc bén, chói tai, và mang theo nỗi tuyệt vọng vô tận, giống như tiếng sấm nổ bên tai Cảnh Phi Dung. Hắn chỉ thấy đầu ong ong, đau đớn như gai nhọn dày đặc, trong người như có con rắn độc đang cắn xé khắp nơi, chỉ biết quỳ trên đất phát ra những tiếng gào khóc kìm nén mà tràn đầy đau đớn, nước mắt tuôn rơi lã chã.
Rất lâu sau, hắn mới miễn cưỡng mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy trong góc bên phải của phong ấn như có một tia sáng xanh yếu ớt.
Giống như có một làn sóng trong trẻo đánh vào cơ thể, cơn đau trong đầu Cảnh Phi Dung tức thì đóng băng, sau đó từ từ lắng xuống. Quỳ dưới đất thở gấp một lúc rồi hắn lảo đảo đứng dậy, lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn hình người bên trong phong ấn.
"Ta biết ngươi nghe thấy." Cảnh Phi Dung nói với giọng khàn khàn, "Ta cũng biết ngươi đi vào giấc mơ của ta, bây giờ ta tới rồi đây, ngươi muốn làm gì, tốt nhất là cành nhanh càng tốt."
Lúc hắn hôn mê, nguyên thần cực kỳ yếu ớt, giữa lúc nửa mê nửa tỉnh thì phát hiện có một sợi ma khí nhập vào cơ thể, sau đó hắn mơ thấy Khô Trạch Chi Cảnh, mơ thấy Phong Ma Ấn. Trong giấc mơ, hình người trong phong ấn vô cùng rõ nét, rõ ràng không phân biệt nổi ngũ quan, nhưng Cảnh Phi Dung lại cảm giác hắn và nó đang nhìn nhau.
Không một ai nói cho hắn biết chuyện của phụ tôn, nhưng Phong Ma Ấn là chiến trường chính khi đó, Cảnh Phi Dung thà rằng cứ đánh cược một phen, tới đây tìm câu trả lời.
Hắn vừa nói xong, tầm mắt tối sầm, như mù loà trong nháy mắt, sau đó ánh sáng chầm chậm trở lại, hắn nhắm mắt, rồi lại mở mắt ra, phát hiện bản thân đang đứng giữ một sảnh điện.
Là tẩm điện của Thiên Đế.
Cảnh Phi Dung hơi hoang mang quay người lại, thình lình trông thấy đằng sau án thư có một vị thần tôn áo tím đang ngồi đó, trong lòng y đang ôm một đứa trẻ.
Cửa điện sau lưng cùng lúc bị đẩy mở, Cảnh Phi Dung quay đầu lại, Thiên Đế đang bước vào trong điện, vẻ mặt tươi tắn thoải mái, hoàn toàn không có nửa phần uy nghiêm của đế vương, ông hoàn toàn không nhìn thấy Cảnh Phi Dung đang đứng sừng sững ngay giữa đại điện, đi lướt qua người hắn, trong mắt toàn là ý cười, giọng nhẹ nhàng gọi vị thần tôn đang ngồi: "A Vân."
Thần tôn áo tím ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh như sương giá, nhưng còn đẹp hơn cả bức hoạ mỹ nhân tinh xảo đẹp đẽ nhất thế gian, đôi con ngươi tử sắc (màu tím) lại càng mê hoặc chúng sinh, chỉ cần một ánh nhìn cũng khiến người ta phải nín thở.
Người ấy chính là người hơn 7000 năm trước vẫn chưa li thế, phụ tôn của Cảnh Phi Dung - Vũ Lâm Vân.
Mạch Hương Kê Ni: Phụ tôn lên sân khấu rồi đây.
Sở Nhạn Xuyên là mỹ nhân thanh lãnh, Vũ Lâm Vân là mỹ nhân băng sơn.
(Ý là, Đế Quân thì lạnh nhạt kiểu "i don"t care", còn phụ tôn thì lạnh lùng, kiểu "đừng có đụng tới tao" =))))