Ngủ Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế

chương 110: phúc lợi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trần Đậu Đậu choáng váng, Đường Ly vỗ vai cũng không phản ứng, Đỗ Tắc Chu rửa một đĩa dâu tây, vừa ăn vừa đi ra ngoài, nhìn thấy Trần Đậu Đậu và Đường Ly đứng thẳng tắp, cũng hỏi:

"Đứng làm gì, phạt đứng hả?"

Hứa Giản nhanh chóng đứng dậy, đi tới trước mặt Trần Đậu Đậu sập nhà, kéo y ngồi xuống, giơ tay quơ trước mắt y:

"Hoàn hồn."

Trần Đậu Đậu chớp mắt mấy cái, ánh mắt mới tập trung lại, y nhìn Hứa Giản, ngơ ngác mở miệng:

"Nhị Giản, những gì cậu vừa nói là sự thật?"

Tuy rất không đành lòng, nhưng Hứa Giản liếc nhìn Tần Trầm, cuối cùng khẽ gật đầu.

Trần Đậu Đậu nghe xong trầm mặc vài giây, sau đó đột nhiên ngửa mặt ngả người lên ghế sô pha, ngửa mặt lên trời thở dài: "Tại sao lại như vậy!"

Đỗ Tắc Chu và Đường Ly không biết chuyện gì xảy ra, bưng dâu tây tới bên cạnh vừa ăn vừa hóng hớt.

Thấy Trần Đậu Đậu phản ứng lớn như vậy, Tần Trầm nhìn y: "Lẽ nào cậu là fan only của Thẩm Tịch? Không chấp nhận hắn yêu đương?"

Hứa Giản khẽ kéo áo Tần Trầm, ánh mắt ra hiệu —— anh đừng nói nữa.

"Không!" Trần Đậu Đậu nhanh chóng phủ nhận: "Tôi là fan sự nghiệp, fan lý trí!"

Tần Trầm: "Vậy cậu bây giờ?"

Trần Đậu Đậu một mặt khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời ảo huyền, xa xôi mở miệng:

"Mặc dù tôi là fan lý trí, nhưng mà ai chẳng muốn hẹn hò với thần tượng chứ?"

Mặc dù y thẳng, nhưng y có thể cong vì thần tượng!

Cong thành nhang muỗi cũng được!

Cuối cùng Hứa Giản cũng coi như hiểu rõ Trần Đậu Đậu phản ứng mạnh như vậy, cảm giác là tiếc nuối người thần tượng mình thích không phải mình.

Cũng phải, trước đó Trần Đậu Đậu không biết Thẩm Tịch cong, còn có thể an ủi giới tính bản thân không thể yêu đương với thần tượng, nhưng bây giờ...!

Giới tính đúng rồi, mà đối tượng lại không phải mình.

Không biết nên khóc hay cười đẩy Trần Đậu Đậu một cái, Hứa Giản tức giận: "Từ bỏ đi, cậu không có cơ hội."

Đẳng cấp của giám đốc Khương quá cao, người phàm không tranh nổi.

Huống chi...!đối với thầy Thẩm mà nói, anh nhất kiến chung tình với giám đốc Khương.

Mấy ngày nay, thỉnh thoảng Hứa Giản cũng sẽ nghĩ tới chuyện giữa hai người Thẩm Tịch và Khương Lâm Tà, cậu cảm thấy sở dĩ Thẩm Tịch chìm đắm nhanh như vậy, là vì ràng buộc trước kia của họ.

Cho dù đã luân hồi chuyển kiếp, Khương Lâm Tà vẫn có sức hấp dẫn trí mạng đối với Thẩm Tịch, làm cho anh liếc mắt một cái đã chung tình.

Nghe Hứa Giản nói, Trần Đậu Đậu bật khỏi ghế sô pha như cá chép, đầy mặt đầy mắt đều viết hóng hớt:

"Nhị Giản cậu từng gặp người mà thần tượng của tớ thích rồi hả? Dáng dấp ra sao? Bao nhiêu tuổi? Tên gì?"

Tâm tình quá mức kích động, quan hệ của Trần Đậu Đậu và Hứa Giản lại tốt, cũng không để ý chừng mực, y nhích đến sát cạnh Hứa Giản.

Hứa Giản còn chưa cảm thấy được có cái gì không đúng, cậu đã cảm giác cổ áo bị siết chặt...!

Kéo áo Hứa Giản nới khoảng cách của hai người, Tần Trầm ho khan một tiếng, nhìn hai người:

"Tôi còn ở đây, đừng lại gần như vậy."

Đường Ly vừa nghe, đây chẳng phải là lúc để mình lên tiếng? Vì vậy tay cầm dâu tây vươn ra, tràn đầy phấn khởi hỏi:

"Vậy anh Trầm không ở là có thể sát như vậy?"

"Phụt —— "

Đỗ Tắc Chu không nhịn được cười ra tiếng, sợ bị Tần Trầm phát hiện liền nhanh chóng cúi đầu che giấu vô ích.

Tần Trầm nghe xong cũng không tức giận, nhìn lướt qua Đường Ly nóng lòng muốn thử, không mặn không nhạt mở miệng:

"Anh không ở đây, cậu muốn nhảy lầu anh cũng không ngăn được cậu."

Đường Ly cười khì khì một tiếng, thu tay về: "Dù sao cũng chưa muốn chết."

Bị Tần Trầm chen vào như thế, Hứa Giản cũng quên mất muốn nói gì với Trần Đậu Đậu như đang điều tra hộ khẩu, vì vậy đành phải nói:

"Dù thế nào cậu cũng đừng suy nghĩ, bọn họ vẫn khỏe, sau này cậu nên gần với tác phẩm của thần tượng hơn, cách xa đời sống của hắn một chút."

Trần Đậu Đậu bĩu môi: "Thích hắn nhiều năm như vậy ngay cả mặt hắn tớ còn chưa từng thấy, thế còn cách hắn chưa xa?"

Liên hệ giữa y và thần tượng, ngoại trừ phim truyền hình cũng chỉ có chữ kí viết tay mà Hứa Giản xin giúp trước đó.

"Trạng thái của cậu cũng rất tốt, tiếp tục duy trì." Sợ y thật sự đánh vỡ nồi đất hỏi đến cùng, Hứa Giản nhanh chóng nói sang chuyện khác:

"Đúng rồi, thủ tục của cậu và công ty làm xong chưa? Bây giờ ở đâu?"

Lực chú ý của Trần Đậu Đậu nhanh chóng bị kéo đi, gật đầu: "Xong rồi, khoảng thời gian này tạm thời ở kí túc xá của công ty, đợi khi tìm được nhà rồi dọn ra."

Nghe Trần Đậu Đậu nói, Đường Ly Chà một tiếng, nói:

"Ở ký túc xá quá bất tiện, nếu cậu không phiền, tôi có vài căn còn trống, cậu chọn một căn rồi dọn đến."

Mặc dù đây là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng Hứa Giản là người nhà của Tần Trầm, Trần Đậu Đậu lại là bạn của Hứa Giản, vậy cũng là bạn của Đường Ly đây.

Đường Ly nói chuyện khá phóng khoáng:

"Cậu muốn tìm nhà thế nào? Tôi có căn hộ đơn, hai phòng ngủ, ba phòng ngủ, biệt thự cũng có."

Trần Đậu Đậu thụ sủng nhược kinh, nghĩ thầm không hổ là bạn của Tần Trầm, hình tượng giàu có quyền thế không sụp đổ, nhà cũng cho ở.

Nhưng mà khiến Đường Ly không nghĩ tới chính là, Trần Đậu Đậu lại lắc đầu từ chối, y sững sờ hỏi:

"Tại sao?"

Trần Đậu Đậu gãi gãi mặt mình, ngại ngùng cười:

"Không có công không nhận lộc, lòng tốt của anh tôi nhận, nhưng tôi không muốn làm phiền anh, tôi ở ký túc xá công ty cũng để làm quen với môi trường công ty."

Bắt chuyện không phải làm ăn, nghe Trần Đậu Đậu nói, Đường Ly gật đầu: "Cũng đúng, cậu vừa tới, làm quen với mọi người trong công ty cũng tốt."

Tần Trầm nhìn Trần Đậu Đậu: "Người đại diện của cậu là ai?"

Trần Đậu Đậu vẫn lắc đầu: "Bây giờ còn chưa rõ lắm, phải hai ngày nữa mới biết được chỉ định ai."

Đỗ Tắc Chu nghe xong thuận miệng nói: "Tần Trầm, nếu không ông đi hỏi xem sao? Cho Đậu Đậu một người đại diện đáng tin cậy."

"Cũng đúng." Đường Ly cũng nhìn Tần Trầm: "Em không phải là người trong ngành các anh cũng biết, một người đại diện đáng tin đối với nghệ sĩ rất quan trọng."

Việc liên quan đến tương lai bạn thân của mình, ánh mắt Hứa Giản nhìn Tần Trầm cũng có chút mong đợi.

Sắp xếp cho Trần Đậu Đậu một người đại diện tốt, đối với Tần Trầm mà nói là việc rất nhỏ, vì thế hắn hơi gật đầu, mở miệng nói:

"Được, ngày mai anh gọi điện thoại nói một tiếng."

Không nói cái khác, chỉ cần mối quan hệ của Trần Đậu Đậu và Hứa Giản, người tới Nhạc Ngu, Tần Trầm sẽ không bạc đãi y.

Liên quan đến Hứa Giản, từ trước đến nay Tần Trầm đã không phân công và tư, huống chi điều kiện bản thân Trần Đậu Đậu cũng tốt, là hạt giống tốt đáng để bồi dưỡng.

Mà Trần Đậu Đậu nghe Tần Trầm nói vậy lại vội vã xua tay:

"Thật sự không cần, quá phiền toái."

Trần Đậu Đậu không biết quan hệ giữa Tần Trầm và Nhạc Ngu, suy nghĩ bây giờ của y giống với Hứa Giản lúc trước, cho là Tần Trầm muốn đến công ty nói tốt cho mình.

"Không phiền." Đường Ly cho Trần Đậu Đậu một ánh mắt an ủi: "Chút chuyện này của cậu đối với ảnh mà nói không hề phiền phức, chỉ là một câu nói."

Giống như Hứa Giản, Trần Đậu Đậu cũng là người không muốn làm phiền người khác, cười cười, dùng giọng điệu đùa giỡn nói:

"Thật sự không cần, việc của tôi cứ để theo sắp xếp của công ty, công ty cũng không phải của nhà anh Tần điều hành, nào có thể giải quyết bằng một câu nói."

Cho dù Tần Trầm là song kim ảnh đế, là ảnh cả Nhạc Ngu, vậy cũng không có quyền lên tiếng thế nhỉ?

Nghe Trần Đậu Đậu nói, vẻ mặt Hứa Giản trong phút chốc trở nên hết sức đặc sắc, bởi vì từ Trần Đậu Đậu, cậu thấy bản thân trước kia...!

Mà Đường Ly và Đỗ Tắc Chu liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấu nghi hoặc trong mắt đối phương ——

Cái gì? Nhạc Ngu không phải của nhà Tần Trầm?

Đỗ Tắc Chu liếc nhìn Tần Trầm tự nhiên bình thản, cuối cùng giọng điệu không quá chắc chắn hỏi Trần Đậu Đậu:

"Đậu Đậu, chẳng lẽ cậu không biết Nhạc Ngu chính là gia đình Tần Trầm điều hành sao?"

Trần Đậu Đậu sững sờ: "Hả?"

Thấy Trần Đậu Đậu giật mình, Đường Ly khó hiểu nhìn Hứa Giản: "Cậu không nói trước với Đậu Đậu?"

Nhạc Ngu là nhà Tần Trầm gây dựng?

Trần Đậu Đậu suy nghĩ không thông, chỉ có thể thuận theo Đường Ly nói quay đầu nhìn Hứa Giản.

Thưởng thức vẻ mặt Trần Đậu Đậu khiếp sợ đến mức không nói ra được lời nào xong, Hứa Giản thầm so sánh trong lòng, cảm thấy lúc mình biết được tin tức này, kiểm soát sắc mặt tốt hơn y.

Hứa Giản lấy lại tinh thần ngay lập tức, trước biểu hiện của những người khác, vỗ trán như mới vừa nhớ ra:

"Tôi quên mất!"

Nghe Hứa Giản nói biết bao nhiêu vô tội, Trần Đậu Đậu: "!!!"

Chuyện lớn như vậy cậu cũng có thể quên?! Cậu nói cậu không cố ý ai tin?

Ai tin!

......!

Đến ăn một bữa cơm, Trần Đậu Đậu biết được quá nhiều thứ, sau khi biết được Nhạc Ngu chính là của Tần Trầm, chỉ thiếu chút nữa thốt lên một tiếng Kim chủ bá bá với Tần Trầm.

Buổi chiều Trần Đậu Đậu và Đường Ly Đỗ Tắc Chu cùng rời đi, chờ bọn họ rời đi không bao lâu, Hứa Giản lại nhận được tin nhắn của Trần Đậu Đậu:

[Cái gì gọi là một bước lên mây, cuối cùng hôm nay tớ đã cảm nhận được.]

[Nhị Giản, tớ chúc cậu và sếp trăm năm hạnh phúc, để cả đời tớ cứ bay ở trên trời thế này nha!]

[Không đúng, từ nay về sau tớ có nên đổi giọng gọi cậu là vợ sếp không?]

Trước lời trêu chọc của Trần Đậu Đậu, Hứa Giản: [...]

Vợ sếp cái gì, không cần.

Trần Đậu Đậu: [Đúng rồi, vừa nãy tớ nghe Đỗ Tắc Chu nói, cậu thế mà còn hiểu lầm Tần Trầm bị bao nuôi ha ha ha ha ha, Nhị Giản cậu làm tớ cười chết, mạch não cậu nhảy số thế nào vậy? Nghe gió thành mưa, tưởng tượng nhiều quá rồi đó!]

Nghe Đường Ly nói Đỗ Tắc Chu phấn khởi nói với y Hứa Giản hiểu lầm, Trần Đậu Đậu suýt chút nữa cười đau sốc hông.

Hứa Giản: "!!!"

Đọc tin nhắn của Trần Đậu Đậu, Hứa Giản nhảy dựng trên ghế sô pha, sau khi đọc đi đọc lại tin nhắn này nhiều lần xác định mình không nhìn lầm, cầm điện thoại di động thở phì phò đi đến phòng tập thể hình tìm Tần Trầm tính sổ.

Người này, rõ ràng đồng ý với cậu là không nói!

Trong phòng thể hình, Tần Trầm đeo găng tay đấm bốc đấm vào bao cát, nghe thấy tiếng mở cửa vừa nghiêng đầu, thì thấy Hứa Giản như mèo xù lông lao về phía mình.

Giơ tay tuỳ ý lau mồ hôi trên trán, Tần Trầm nhíu mày nhìn cậu:

"Làm sao? Nghĩ thông suốt muốn cùng anh tập thể hình?"

Hứa Giản nghĩ thầm lớp mặt nạ chắc lắm, giơ điện thoại di động trước mặt Tần Trầm, hưng binh vấn tội:

"Tên lừa đảo, anh đã bảo không nói rồi mà?!"

Hứa Giản xem như nhìn rõ, người này vừa dụ mình giữ bí mật vừa yêu cầu phúc lợi, lừa cậu tối hôm qua tự mình động, kết quả trở mặt vẫn nói!

Mặc quần vào không nhận, tra nam!

Tần - Tra nam nhìn chăm chú tin nhắn, biết mưu kế của mình bị vạch trần, giọng điệu lại không chút hoang mang:

"Anh có lừa em đâu?"

Chứng cứ xác thực, thấy hắn còn không công nhận, Hứa Giản kinh ngạc, một mặt Thì ra anh là người như vậy:

"Trần Đậu Đậu cũng biết, anh còn nói anh chưa nói!"

Cầm tay Hứa Giản, Tần Trầm kéo cậu đang giận dữ lên án mình ngồi xuống thiết bị tập luyện gần đó, nói:

"Được rồi, chúng ta nói chuyện đã, hôm qua chúng ta nói thế nào?"

Hứa Giản không chút do dự mở miệng: "Anh nói anh sẽ không nói ra chuyện này, nhưng mà bây giờ toàn thế giới đều biết!"

"Nào có khuếch đại như vậy." Tần Trầm bị cậu chọc phát cười: "Ngoại trừ chúng ta, tổng cộng chỉ có ba người."

Không chờ Hứa Giản nói, Tần Trầm cướp lời cậu:

"Còn nữa, hôm qua chúng ta nói là bảo đảm sau này không kể chuyện này cho bọn họ biết, nhưng họ hỏi anh, anh chỉ trả lời họ mà thôi."

Không ngờ Tần Trầm lại còn chơi chữ với mình, cố ý gài bẫy cậu, Hứa Giản kinh ngạc:

"Không ngờ anh người là như vậy!"

Thế mà còn như thể cây ngay không sợ chết đứng!

Nhìn vẻ mặt của Hứa Giản, Tần Trầm giơ tay cách lớp găng tay xoa xoa mặt cậu, cười sâu xa:

"Vậy nếu em cảm thấy tối hôm qua bị thua thiệt, vậy thì tối hôm nay anh nhường em, hôm nay không cần em động, anh tự làm, cho em lấy lại."

Nghe Tần Trầm nói, phản ứng đầu tiên của Hứa Giản là —— trên đời lại có người vô liêm sỉ đến vậy à!

Tối hôm qua cậu tự động là chịu thiệt, lẽ nào hôm nay nằm bất động là kiếm lời sao?!

Mặc dù suy nghĩ kỹ câu nói này một chút, quả là vấn đề không lô-gic quái gì, nhưng Hứa Giản bây giờ nghi ngờ Tần Trầm coi mình là kẻ ngốc để đùa giỡn.

Đồng thời có chứng cứ.

Mà trong chuyện này, da mặt Hứa Giản không dày bằng Tần Trầm, cuối cùng mặt nín đến đỏ, cũng chỉ là nghiến răng mắng một Lưu manh.

Nhìn người nào đó xấu hổ đến mức chạy trối chết, Tần Trầm khẽ cười lắc đầu một cái, tiếp tục đấm bao cát.

Bạn trai giận dỗi muốn mình dỗ, thế nhưng chưa kịp dỗ thì...!

Một phút sau, Đỗ Tắc Chu và Đường Ly cùng nhận được tin nhắn, mở điện thoại di động xem, thấy là Tần Trầm gửi vào nhóm:

[Chỉ có hai người biết bô bô cái miệng thôi à.]

Đỗ Tắc Chu & Đường Ly hoang mang: [???]

Cái gì?.

Truyện Chữ Hay