Anh không nói gì, cơ thể cứng đờ đứng trước mặt cô, một lúc lâu sau mới tránh ra, Lâm Thanh Thanh liền kéo hành lý đẩy cửa đi ra.
Cô đi vào ký túc xá, chính thức xin nhập học trở lại, rất ít khi trở về. Nhưng Dịch Trạch Duyên lại thường xuyên đến thăm cô, có lúc đến một mình, có lúc sẽ đưa theo bé con. Mỗi lần tới, anh cũng mua cho cô rất nhiều đồ ăn, đồ dùng: quần áo, đồ trang sức, nhiều vô kể. Cô từ chối nhận nhưng anh vẫn cứ đưa, cô không từ chối được nên đành nhận lấy, mang đồ ăn cho những người trong ký túc xá, còn quần áo và trang sức thì đưa cho chị.
Cô sợ người khác biết mình và Dịch Trạch Duyên có quan hệ nên mỗi lần gặp nhau đều là ở trong xe anh, sau đó anh sẽ bảo lái xe lái một vòng quanh trường. Cho dù như vậy, nhưng trong trường vẫn có rất nhiều lời đồn liên quan đến cô, nói cô bị người ta bao nuôi, tuy nhiên Lâm Thanh Thanh không hề để ý.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, cô khiến mình bận rộn hơn, không muốn gặp anh và bé con, cho nên mỗi lần anh đến tìm cô sẽ tránh né.
Tối hôm đó, Lâm Thanh Thanh đi từ thư viện về, ngang qua một rừng cây nhỏ, ở đó không có ai nên rất yên tĩnh, tĩnh đến mức khiến lòng cô cũng yên tĩnh lại. Cô ngồi xuống cầm một điếu thuốc ra hút.
Vừa mới hút được một hơi, một cánh tay đã đưa đến, không hề khách sáo đoạt lấy. Cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh cô, sắc mặt không được tốt lắm.
“Sao anh lại ở đây?”
“Bắt đầu từ lúc nào?”
“Không liên quan đến anh.”
Lâm Thanh Thanh nói xong liền quay người rời đi, nhưng vừa mới di chuyển người thì cổ tay đã bị anh giữ lại. Cô nghe thấy người đàn ông phía sau nói: “Hôm nay là sinh nhận tròn một tuổi của Tiểu Uyên, em cũng không trở về với con sao?”
Một tuổi… thời gian trôi qua thật nhanh.
Bé con đã một tuổi, nhưng anh vẫn chưa nghĩ thông suốt, vẫn không muốn ly hôn với cô.
Lâm Thanh Thanh hất tay anh ra, cũng không quay đầu mà chỉ lạnh lùng nói: “Tôi đã nói rồi, đứa bé đó không liên quan đến tôi, nó là con của anh, không phải của tôi.”
Vừa dứt lời, người đàn ông đột nhiên ôm lấy cô từ phía sau. Lâm Thanh Thanh ngửi thấy trên người anh nồng nặc mùi rượu.
Cơ thể nóng rực cùng mùi rượu trên người anh xộc vào mũi Lâm Thanh Thanh, cô chỉ cảm thấy sắp không thở nổi. Lâm Thanh Thanh giống như bị đâm một nhát, vội vàng giãy dụa ra khỏi anh, lùi về sau mấy bước. Cô cau mày, mặt giận giữ nhìn anh: “Anh làm gì vậy? Sao lại ôm tôi?”
Anh chững chạc đi về phía cô, dù là ban đêm nhưng cũng không thể che khuất được khí chất của anh. Anh khàn giọng, nói như đang cầu xin Lâm Thanh Thanh: “Thanh Thanh, anh rất nhớ em, anh thật sự rất nhớ em.”
Lâm Thanh Thanh xoay người, không muốn nhìn nét mặt của anh: “Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.” Nói xong, cô liền vội vã rời đi, không biết sau đó anh thế nào nữa.
Từ đó về sau, cô lại càng trốn tránh anh. Cô không muốn nhìn thấy anh, không muốn nhìn thấy đứa bé kia nữa. Mà cái nhà đó, dường như cô cũng chưa từng trở về. Chớp mắt đã đến lúc tốt nghiệp, cô liền bắt đầu suy nghĩ, dự định sau khi tốt nghiệp sẽ đi tìm việc làm.
Nhưng công việc lại không dễ tìm. Đã một tháng rồi, hầu như cô đều gặp trắc trở.
Ngày hôm đó, cô vừa mới đi ra khỏi một phòng làm việc nhỏ. Phỏng vấn thất bại, chưa ăn sáng đã đi phỏng vấn, lúc đi ra cô đói meo, vì thế nên đang đứng ở cạnh một quầy mua bánh mì ăn.
Quầy bánh mì đối diện một tòa cao ốc, phía trên có một màn hình LED lớn. Cô nhìn thấy trên màn hình đang đưa tin, tập đoàn Dịch Thành đã hoàn thành kế hoạch thu mua, chính thức tham gia vào giới điện ảnh và truyền hình.
Ở lễ cắt băng khánh thành, người đàn ông bị bao vây khi đi thảm đỏ, bên cạnh anh có vô số minh tinh, nhưng anh vẫn sáng láng như vậy, âu phục giày da, anh tuấn đẹp trai.
Anh đi cùng người đại diện của công ty truyền hình điện ảnh, là một người phụ nữ, tóc buộc đuôi ngựa, cũng mặc âu phục giống anh, chân đi giày cao gót, bước chân mạnh mẽ, ưu tú và giỏi giang.
Hai người sóng vai nhau đi trên thảm đỏ. Dịch Trạch Duyên cắt băng xong thì hai người cùng chụp ảnh chung.
Lâm Thanh Thanh nhìn anh, cách một màn hình nhưng giống như cách cả một dải ngân hà. Người đàn ông này là chồng của cô, anh rất ưu tú, vô cùng ưu tú.
Người có thể ở bên anh phải là người giống như người phụ nữ kia.
Chỉ có người phụ nữ ưu tú như vậy mới xứng với Dịch Trạch Duyên.
Lâm Thanh Thanh trở về nhà chị, mấy ngày nay cô đều gửi đơn xin việc, nhưng đa số đều không có tin tức, có mấy thư hồi âm nhưng đều là công việc bưng trà rót nước.
Sinh viên chuyên ngành nghệ thuật thật sự rất khó để tìm công việc, trừ khi bản thân thực tài giỏi, mà bản thân Lâm Thanh Thanh bất đắc dĩ nên mới chuyển chuyển ngảnh, cho nên căn bản không phải người nổi bật, cho nên rất khó để tìm được việc.
Hôm nay, Lâm Thanh Thanh đang gửi sơ yếu lý lịch thì chị đi lên nói Dịch Trạch Duyên tìm cô.
“Cậu ấy nói nếu không nhìn thấy em thì sẽ không đi.”
Cô đã tránh né nhiều lần rồi, nhưng xem ra lần này không trốn nổi nữa.
Lâm Thanh Thanh đi xuống dưới, quả nhiên thấy Dịch Trạch Duyên ngồi trong phòng khách, thấy cô xuống liền nói: “Đi với tôi đến một nơi.”“Đi đâu?”
“Đi thì biết.”
Lâm Thanh Thanh nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn đi cùng với anh. Anh lái xe đến một khu mới xây, đưa cô đi vào một tòa nhà.
Lâm Thanh Thanh nhìn thấy mấy chữ “Studio của Thanh Thanh” liền hoài nghi nhìn anh. Dịch Trạch Duyên bảo người mở cửa, cô cùng anh một trước một sau đi vào.
“Đây là phòng làm việc tôi chuẩn bị cho em, em không phải đi tìm việc nữa, sau này nếu cần, tôi cũng có thể giúp em.”
Đây là một studio âm nhạc rất lớn, có hai tầng, hiện giờ chỉ có một tầng đặt thiết bị. Lâm Thanh Thanh nhìn thoáng qua, những thiết bị này đều rất hiện đại, có rất nhiều thứ được nhập khẩu từ nước ngoài.
Anh cho cô một phòng làm việc.
Khi cô cùng đường, anh lại đưa cho cô một phòng làm việc, nói cho cô, Lâm Thanh Thanh, em không cần đi cầu xin người khác, em có thể tự mình làm bà chủ.
Cô biết anh luôn muốn cô vui vẻ, mặc kệ cô cự tuyệt thế nào, chẳng thèm ngó ngàng những thứ anh tặng ra sao, anh vẫn không dừng lại, dâng những thứ cô cần, những thứ cô thích đến trước mặt cô.
Giống như hiện giờ.
Sau nhiều lần bị cô ném, vô số lần bị cô cự tuyệt, anh vẫn tặng cho cô, trái tim cô bắt đầu suy sụp.
Nếu nói không xúc động thì không thể nào, thậm chí cô còn muốn khóc.
Dịch Trạch Duyên, vì sao phải như vậy? Vì sao?
Em không đáng để anh phải như vậy! Anh xứng đáng có người tốt hơn, anh và em không thể nào đâu!
Cô cố nén nước mắt, đưa lưng về phía anh điều chỉnh hơi thở. Khi quay lại, mặt cô không cảm xúc bê cái ghế lên đập vỡ nát kính phòng thu âm, sau đó tỏ ra không quan tâm cười với anh: “Dịch tiên sinh, tôi không cần ý tốt của anh.”
Giống như những lần trước, cô quăng tâm ý của anh đi vậy.
Cô cho rằng anh sẽ tức giận. Cô chà đạp ý tốt của anh như vậy, anh nên thất vọng, chắc chắn sẽ thất vọng vì ý tốt của mình hết lần này đến lần khác bị người ta dẫm đạp lên.
Nhưng mà, anh chỉ đờ đẫn nhìn những mảnh kính bị vỡ nát, giống như những lần trước mỗi khi cô cự tuyệt ý tốt của anh, ánh mắt ảm đạm như người mất hồn.
“Chỗ nào không hợp ý em sao? Vậy để tôi làm lại.”
Lâm Thanh Thanh sắp sụp đổ rồi, bởi vì cô tàn nhẫn, bởi vì anh đáng thương, cô thật sự sắp sụp đổ rồi.
“Chẳng lẽ anh không còn không hiểu à Dịch Trạch Duyên? Tôi vốn dĩ không yêu anh, anh khiến tôi cảm thấy buồn nôn, rất buồn nôn! Những thứ anh đưa tôi không cần, anh hiểu chưa?” Cô chịu đựng khiến nghẹn ngào không ngừng dâng lên làm mũi chua xót: “Cho nên, nhanh ly hôn với tôi đi, biết không?”
“Còn chưa được năm năm đâu.”
Cô không dám nói chuyện với anh, cũng không dám đối mặt với anh. Thật sự cô rất sợ mình sẽ sụp đổ mất. Cô khom người, nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh lại, cho đến khi kìm nén được cảm xúc, cô mới nói: “Tôi đi đây, về sau anh đừng tới tìm tôi nữa.”
Nhưng anh lại giữ tay cô lại: “Trở về với tôi được không? Chúng ta cùng nhau trở về. Hiện giờ con biết đi rồi, còn biết nói nữa, em trở về nhìn con, có được không?”
Lâm Thanh Thanh muốn hất tay của anh ra, muốn nhanh chóng thoát khỏi, muốn tàn nhẫn với anh một chút, nhưng cuối cùng, cô cũng không làm gì cả, cùng anh trở về nhà.
Đúng là tiểu Uyên đã biết đi, cũng đã biết gọi cô.
“Mẹ mẹ, mẹ mẹ, mẹ mẹ.”
Bé rất đáng yêu, đôi mắt to tràn, người mập mạp trắng nõn, mỗi lần cô nhìn thấy bé đều muốn bế. Nhưng cô biết, cuối cùng sẽ có một ngày cô rời đi, nếu lúc đó để bé có tình cảm sâu nặng với cô thì sẽ không bỏ được, thà rằng cứ để bé ghét người mẹ này đi.
Cô là người xấu, cô không xứng có con, Lâm Thanh Thanh tự nói với mình như vậy.
Cho nên, cô tránh né bé, không muốn để bé tới gần. Nhưng bé con rất ngoan, sẽ đứng ở nơi cách cô một khoảng rất xa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy cô. Bé chơi đồ chơi, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên, ngọt ngào gọi cô một tiếng: “Mẹ.”
Không tìm được việc, cô bắt đầu gửi bản thảo âm nhạc, nhưng mỗi lần đều bị trả về. Không thể hát, cũng không có công việc, tài năng không được người khác tán thưởng, chẳng lẽ không có Dịch Trạch Duyên thì cô sẽ không làm nổi trò chống gì sao?
Rốt cuộc cô phải làm như thế nào mới có thể đuổi kịp bước chân của anh? Hiện giờ, công ty của anh càng ngày càng lớn mạnh, anh trở thành nhân vật quyền lực ở Bắc Thành, trở thành doanh nhân trẻ tuổi ưu tú. Anh càng ngày càng tiến xa, nhưng cô vẫn dậm chân tại chỗ.
Cô không thể đuổi kịp anh, có lẽ cả đời đều không thể đuổi kịp anh.
Nhìn bản thảo bị trả lại rơi đầy đất, cô cảm thấy mình thật bất lực, cảm giác bất lực đó khiến cô sắp không chịu được. Cô thích uống rượu, cũng thích cảm giác bị rượu làm tê dại, nhưng cô vẫn luôn trốn trong phòng uống một mình, không muốn bị bé con nhìn thấy, không muốn mình hút thuốc làm ảnh hưởng đến cơ thể bé con, cho nên cô trốn đi, ở một mình sa sút tinh thần.
Nhưng ngày đó, bé con lại đẩy cửa ra. Cô đã uống rất nhiều rượu, đầu hơi choáng váng. Cô nhìn thấy nhóc con loạng choạng đi về phía mình.
“Mẹ, mẹ đừng khóc. Mẹ, tiểu Uyên yêu mẹ.”
Bé bập bẹ nói với cô, sau đó duỗi bàn tay mập mạp ra lau nước mắt cho cô.
Lâm Thanh Thanh không muốn bé thấy mình như vậy. Cô muốn đẩy bé ra, nhưng quên mất trên tay mình còn cầm điếu thuốc, cộng thêm uống rượu nên đầu óc choáng váng, tay run lên một cái, tàn thuốc liền rơi xuống cánh tay của bé.
Cho đến khi Lâm Thanh Thanh biết thì đã không kịp nữa rồi. Tay bé bị tàn thuốc làm bỏng, bé đau rát òa khóc.
Khoảnh khắc nhìn thấy vết bỏng trên tay tiểu Uyên, lý trí của cô liền sụp đổ, nhưng chỉ biết luống cuống tay chân. Cô đau lòng gào khóc, nhưng lại không biết phải làm thế nào.
Dịch Trạch Duyên nghe thấy liền vội vã chạy vào. Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, anh cũng bị dọa sợ, nhưng anh rất tỉnh táo, nhanh chóng bảo dì Tuệ đưa bé con đến bệnh viện, còn anh ở lại trấn an cảm xúc của Lâm Thanh Thanh.
Bé con bị ôm đi, Lâm Thanh Thanh ngồi sụp xuống đất. Cô đau khổ tự trách mình, cúi đầu khóc nức nở.
Dịch Trạch Duyên ngồi xuống bên cạnh cô. Anh muốn đưa tay an ủi Lâm Thanh Thanh, nhưng lại hơi do dự, cuối cùng chỉ vỗ lưng cô, nói: “Không sao đâu.”
Không sao, sao lại không sao được. Bé khóc thương tâm như vậy, bé còn nhỏ như vậy.
Lâm Thanh Thanh nhìn tàn thuốc trên mặt đất còn chưa được dập tắt. Cô nhặt tàn thuốc lên, trực tiếp dí vào cánh tay mình. Nhưng Dịch Trạch Duyên nhận ra động cơ của Lâm Thanh Thanh, nhanh chóng bắt được tay cô, bị tay cô gạt vào, tàn thuốn liền ấn lên ngực của anh.
Anh mặc mỗi một chiếc áo thun, tàn thuốc đốt cháy một lỗ trên áo anh, làm bỏng ngực anh.
Cô nghe thấy anh rên lên một tiếng liền tức giận đẩy anh ra, sau đó chất vấn anh: “Anh làm gì vậy?”
“Em làm gì vậy?” Anh hỏi ngược lại.
Anh cở áo xuống, dùng tay ấn lên chỗ bị bỏng, tàn thuốc làm da anh xám đen.
“Dịch Trạch Duyên! Tại sao anh lại như vậy? Tại sao không chịu ly hôn?” Nhìn vết thương trên ngực anh, cô khàn giọng hét lên: “Anh hài lòng chưa? Tại sao lại muốn giữ lại người phụ nữ như tôi ở trong nhà? Vì sao?”
Không kích động giống như cô, tâm tình không sụp đổ giống như cô, anh chỉ bình tĩnh ngồi xuống giường, nhìn vết thương trên ngực mình, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười, không trách móc, thậm chí cũng không coi vết thương kia ra gì.
“Vì sao lại như vậy….” Anh nhìn cô, ánh mắt rất dịu dàng: “Còn nhớ khi chúng ta mới quen không? Khi đó, cơ thể anh bị thương nặng, bị gãy xương sườn tạo thành tràn khí màng phổi. Mặc dù đã được phẫu thuật, nhưng không tốt lên nhiều, phổi bị nhiễm trùng, tình trạng càng ngày càng nghiêm trọng. Đêm hôm đó, khi bác sĩ đến kiểm tra đã nói anh không thể qua nổi đêm đó. Bác sĩ bỏ rơi anh, những người vào sinh ra tử cùng anh cũng bỏ rơi anh, ngay cả mẹ anh cũng bỏ rơi anh. Tất cả mọi người đều nghĩ anh không qua khỏi, thậm chí chính anh cũng cảm thấy quá đau đớn, sắp không chịu đựng nổi. Em biết lúc đó anh nghĩ gì không? Anh cảm thấy thật ra chết như vậy cũng tốt, sống có còn ý nghĩa gì đâu? Nửa đời trước, anh vẫn luôn vượt qua trong thế giới tranh đoạt quyền lực, vì lợi ích, ngay cả cha con cũng có thể bất hòa. Từ nhỏ, anh đã được dạy trở thành một cái máy tranh đoạt quyền lợi, cả đời chỉ sống vì tranh đoạt quyền lợi. Trước đây, anh tràn đầy nhiệt huyết và khát vọng với việc theo đuổi danh lợi và quyền lực, nhưng khoảnh khắc đó, anh lại vô cùng chán ghét. Đời người sống như vậy thực sự quá khổ cực, quá mệt mỏi, thật sự không có ý nghĩa. Cho nên, khi đó, ngay cả anh cũng đã từ bỏ…”
“Nhưng có một cô bé ở cách xa anh ngàn dặm lại không bỏ rơi anh. Lúc anh khó khăn nhất, mọi người xung quanh anh thấy anh sắp chết đều muốn bỏ anh, xa cách anh thì cô ấy lại gọi điện cho anh. Cô ấy ở trong điện thoại động viên anh, hát cho anh nghe, giọng của cô ấy dễ nghe vô cùng. Cô ấy nói cho anh biết trên đời này có rất nhiều đồ ăn ngon và rất nhiều nơi để khám phát, chờ anh khỏe lên, cô ấy sẽ đưa anh đi. Cô ấy khóc lóc cầu xin anh đừng chết, nhiều lần cầu nguyện cho anh, nhiều lần hát cho anh nghe. Khoảnh khắc đó, anh mới nhận ra, thì ra trên thế giới này, ngoại trừ tranh đoạt quyền lợi thì còn có những điều tốt đẹp như vậy, thì ra trên đời này còn có người đáng yêu lương thiện như vậy. Khi anh sắp từ bỏ, chìm vào giác ngủ ngàn thu, đột nhiên lại muốn sống mãnh liệt. Anh muốn sống, muốn tìm cô ấy, muốn cô ấy nói cho mình những nơi ăn ngon, chơi vui ấy, anh muốn đi tìm cô ấy.”
Mắt anh đỏ bừng, giọng nói cũng thay đổi: “Là cô ấy khiến anh hiểu rằng trong thế thới vô tình này còn có thứ khiến mình vui vẻ, là cô ấy giúp anh vượt qua thời khắc đen tối gian nan nhất, là cô ấy làm anh sống lại một lần nữa. Sinh mệnh của anh đều là cô ấy tặng cho, sau này anh chỉ muốn sống vì một mình cô ấy.”
“Vì sao lại như vậy, bây giờ em hiểu chưa?”
Anh đứng dậy đi về phía cô: “Thanh Thanh, vì em, anh có thể làm bất kỳ điều gì.”
Lâm Thanh Thanh đã sớm khóc không thành tiếng. Cô lùi lại từng bước, lắc đầu nói: “Nhưng mà, em đã không còn giọng nói, cổ họng em đã hỏng rồi, anh sẽ không nghe thấy em hát được nữa.”
“Không sao, anh không quan tâm.”
“Em cũng không còn là Lâm Thanh Thanh hiền lành lương thiện nữa. Tất cả đã thay đổi rồi, em không còn là một cô gái tốt nữa. Em trở nên rất đáng sợ, thực sự rất đáng sợ, tất cả mọi người trong trường đều thấy sợ em, không người nào dám chọc em, bởi vì chỉ cần chọc phải em, chỉ cần hơi có lỗi với em, em sẽ không từ thủ đoạn trả thù. Em rất xấu xa, ngay cả em cũng sợ chính mình. Cho nên Dịch Trạch Duyên, tất cả đã không còn như xưa nữa, em không còn là em nữa, em không thể quay lại được.”
Anh bước lên nắm chặt bờ vai cô: “Anh sẽ làm em tốt lên, tin tưởng anh được không?”
Cô đẩy tay anh ra, ôm đầu nói: “Không có ích gì, em đã không thoát khỏi được rồi, em không thoát ra được nữa rồi.”
“Thanh Thanh…” Anh nhẹ nhàng gọi cô.
“Anh đi ra ngoài, đi ra ngoài! Tôi muốn yên tĩnh một chút, anh đi ra ngoài.”
Cuối cùng, anh không nói gì nữa, quay người đi ra.
Lâm Thanh Thanh dựa vào vách tường, sức lực trên người như bị rút cạn, không chịu được ngồi sụp xuống đất.
“Trạch Duyên, Trạch Duyên.”
Cô nhẹ nhàng gọi tên anh, nhưng thật khó nghe, giọng cô thật khó nghe.
Công việc vẫn không có tiến triển, gửi bản thảo đi vẫn không nhận được hồi âm như cũ, nhưng tâm trạng của cô đã bình tĩnh trở lại, ầm ĩ mấy lần nhưng Dịch Trạch Duyên vẫn không đồng ý ly hôn. Lâm Thanh Thanh bắt đầu đi du lịch, dường như cô đang trốn tránh điều gì đó, lại dường như đang tìm kiếm một đáp án nào đó.
Dịch Trạch Duyên cũng không để ý cô, cô muốn đi du lịch anh liền mặc kệ cô đi du lịch. Ngoại trừ việc không ly hôn, đúng là anh đã cho cô tự do.
Chỉ là vài lần, cô nhìn thấy bóng dáng Dịch Trạch Duyên trong đám đông, nhưng khi nhìn kỹ lại phát hiện không phải là anh. Càng ngày, cô càng cảm thấy mình điên mất rồi, vậy mà lại mơ tưởng anh đi theo mình.
Lâm Thanh Thanh vốn cho là ảo giác của mình, nhưng rất nhiều lần quay đầu lại đều là bóng dáng quen thuộc. Để xác định, cô cố tình ngã sấp xuống để người phía sau đi lên. Mà anh, thấy cô ngã, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, bước đến hỏi cô: “Em không sao chứ?”
“Anh đi theo tôi làm gì?”
Anh thản nhiên nói: “Núi tuyết rất nguy hiểm, anh không yên tâm.”
Anh ngồi xuống xoa chân giúp cô: “Có phải trật chân rồi không?”
Cô muốn rút chân từ trong tay anh ra, nhưng anh cầm quá chặt, cô không rút ra được. Cô không biết tại sao anh lại cố chấp đến vậy, quyết định một việc thì phải làm đến cùng. Anh bận rộn như vậy, chuyện trong công ty nhiều như vậy, sao còn chạy theo cô đến núi tuyết chứ?
Tại sao anh vẫn không thể buông tha cho cô chứ?
Lâm Thanh Thanh nhất thời tức giận. Đã nhiều năm như vậy, cô đã trốn tránh như vậy, vậy mà anh vẫn cứ đuổi theo. Cô quá mệt mỏi rồi, cô muốn nghỉ ngơi, nhưng hết lần này đến lần khác anh không cho cô dừng lại.
Cô nắm một nắm tuyết ném vào anh, tức giận nói: “Anh mau trở về đi, đừng đi theo tôi nữa.”
Anh hạ tay xuống, tháo giày ra xoa chân giúp cô, Lâm Thanh Thanh thử mấy lần nhưng đều không thể giãy ra. Cô nắm tuyết, không ngừng ném trên người anh, anh cũng không tránh, mặc kệ tuyết rơi trên người mình.
Khi nắm một nắm tuyết từ dưới đất lên, cô không chú ý nên nắm phải một viên đá, đúng lúc anh cúi đầu xoa chân cho cô, hòn đá kia liền đập vào đầu anh.
Cô nghe thấy anh rên lên một tiếng, lúc này Lâm Thanh Thanh mới biết mình vừa mới ném đá vào đầu anh.
Hình như cô nhìn thấy anh hơi hoảng hốt một chút, lần này có lẽ ném rất đau. Sau đó, cô nhìn thấy máu tràn ra từ nơi bị cô ném vào, chảy xuống gương mặt anh, chảy qua cằm anh, rồi nhanh chóng chảy xuống cái áo khoác màu lam, sau đó dính vào tuyết.
Lâm Thanh Thanh bị hình ảnh này dọa sợ, nhưng anh lại tỏ ra không sao, giúp cô đi giày vào, sau đó ngồi xổm xuống bế cô lên. Cô nhìn thấy máu không ngừng chảy xuống cằm Dịch Trạch Duyên, lúc này mới choàng tỉnh nhắc nhở anh: “Dịch Trạch Duyên, anh chảy máu rồi.”
Lúc này, dường như anh mới nhận ra mình bị thương, liền cúi đầu nhìn thoáng qua. Anh nhìn thấy máu của mình rơi xuống người cô, liền đặt cô xuống ở một nơi vắng người, sau đó vội vàng dùng ống tay áo lau sạch máu dích vào người cô, nhưng máu đã dính lại, không thể lau sạch.
Anh liền nói với cô: “Xin lỗi, làm bẩn quần áo em rồi, sau khi trở về anh sẽ mua cho em bộ mới.”
Cô cảm thấy anh điên mất rồi, lúc này mà còn nghĩ đến chuyện máu mình làm bẩn quần áo cô, muốn mua đền cho cô bộ mới.
Xin lỗi, làm bẩn quần áo em rồi.
Xin lỗi, bị em làm chảy máu, làm bẩn quần áo của em.
Vì sao lại như vậy, Dịch Trạch Duyên, vì sao người ưu tú như Dịch Trạch Duyên lại như vậy.
Trong lòng cô rất khó chịu, nhưng lại không giận nổi anh. Cô đẩy anh ra, lạnh lùng nói: “Anh trở về cho tôi, mau trở về, không cần đi theo tôi nữa.”
Không biết có phải do cô quá kích động không, anh liền vội vàng nói: “Được, anh trở về.”
Dù nói vậy, nhưng anh vẫn đứng yên một lúc, sau đó mới quay người rời đi.
Cô nhìn bóng lưng anh dần dần đi xa, gió lạnh xen lẫn tuyết thổi tới táp vào mặt đau nhức.
Anh là một tên ngốc, vì sao lại ngốc như vậy chứ.
Dường như cô không thể trốn thoát được, cho dù cô kháng cự thế nào, chạy trốn ra sao cũng không thoát khỏi vòng tròn của anh, đi một vòng lớn như vậy nhưng lại nhận ra mình vẫn không thể thoát được.
Cô trốn không thoát Dịch Trạch Duyên, cũng không trốn được lòng mình.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng cô đã sớm yêu anh.
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.
Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/ngu-day-mot-giac-toi-ga-cho-tong-tai/chuong-45