tháng sau...
Cốc... Cốc...
"Vào đi."
Cửa mở ra, từ bên ngoài, Đường Kiên với tập hồ sơ dày cộm đi vào.
Anh kính cẩn cúi đầu chào sau đó liền đặt hồ sơ lên bàn làm việc màu đen, nói:
"Boss, đây là hồ sơ ứng tuyển."
Lúc này, người ngồi trên ghế xoay lớn mới có động thái. Hắn cẩn thận gấp tập tài liệu lại, đặt bút xuống. Cả người hắn dựa vào thành ghế, hai tay tùy ý đặt trên đùi. Cả người uể oải, thiếu sức sống rõ rệt.
"Thế nào?"
"Thưa boss, những người này đều có năng lực. Trong số đó..."
"Ý tôi hỏi Nguyên Phục Quân. Tình hình thế nào? Con nhóc ấy chết trôi ở đâu rồi?"
Lãnh Thiệu Huy không mấy nể mặt, trực tiếp cắt đứt lời của Đường Kiên.
Đường Kiên mặt méo sệch: Boss, bàn chính sự được không?
Mà Lãnh Thiệu Huy như thần, liếc một cái liền biết trong lòng Đường Kiên đang nghĩ gì. Hắn nói:
"Tôi giống như đang không nghiêm túc à?"
Cậu có chỗ nào nghiêm túc.
Đường Kiên tất nhiên không dám thừa nhận như vậy. Bởi vì sau đó, anh ngay lập tức báo cáo tình hình.
"Thưa boss, không tìm thấy Nguyên tiểu thư. Không có dấu hiệu bị bắt cóc. Có lẽ đã trốn đến nơi nào đó rồi."
Lãnh Thiệu Huy trầm ngâm đưa tay xoa xoa trán.
Trốn ở đâu đây? tháng rồi không được gặp như cả vạn thế kỉ. Nỗi nhớ khiến hắn không một phút yên ổn. Dường như thời gian mười năm trước lại lặp lại.
Nhưng lần này là Nguyên Phục Quân biến mất. Không phải hắn.
Thở dài một cái, Lãnh Thiệu Huy hất mặt về phía tài liệu mà Đường Kiên đưa tới, nói:
"Tự mình xem xét."
"Vâng thưa boss."
/
Lại một ngày nữa trôi qua, Lãnh Thiệu Huy liên tục tìm kiếm tôi nhưng không sao tìm được.
Tất nhiên rồi! Tôi có người bảo hộ mà. Muốn tìm rất là không dễ dàng.
Lúc này, Lãnh Thiệu Huy vẫn như cũ ngồi trên bàn làm việc.
Cứ như một vòng tuần hoàn, Đường Kiên lại gõ cửa đi vào báo cáo công việc. Anh nói:
"Boss, đã tìm được trợ lý. Lát nữa sẽ đến trình diện ngài."
Lãnh Thiệu Huy không thèm nhìn lấy Đường Kiên một lần. Hắn vùi mặt vào đống văn kiện, miệng vẫn trả lời:
"Tốt."
Lời vừa dứt, tiếng gõ cửa dứt khoát mà mạnh mẽ truyền đến. Không cần đoán cũng biết người đến là ai.
"Có lẽ là trợ lý."
"Cho vào."
Đường Kiên nhận được lệnh liền tiến đến mở cửa.
Từ bên ngoài, một chàng trai bước vào. Anh cẩn thận cầm hồ sơ cá nhân của mình, đặt lên bàn làm việc của Lãnh Thiệu Huy, sau đó mới cúi đầu chào:
"Good morning, boss. I"m Zac."
Lãnh Thiệu Huy vẫn như cũ không có nhìn lấy người đối diện một lần.
Mà Zac lại chẳng hề nao núng. Anh mỉm cười tự tin, nói tiếp:
"Đã lâu không gặp."
Qủa nhiên, Lãnh Thiệu Huy ngay tức khắc ngước mặt lên nhìn Zac. Một thân y phục đen với áo thun và quần jean, kèm theo nón lưỡi trai. Cuối cùng là nụ cười âm hiểm.
Lãnh Thiệu Huy nhíu mày, quay sang Đường Kiên, nói:
"Ra ngoài trước đi."
Tuy khá khó hiểu với việc làm của boss nhưng anh vẫn nghe theo lệnh.
Sau khi cánh cửa hoàn toàn đóng chặt, Lãnh Thiệu Huy từ từ đứng dậy, từng bước tiến về phía Zac.
Khi chỉ còn cách Zac một bước, hắn mới dừng lại. Hắn đưa tay lên, xoa xoa khuôn mặt của Zac. Trong mắt ngoài yêu thương thì cũng chỉ có đau lòng.
"Sáu tháng qua đã đi đâu?"
Zac giật mình nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, anh nói:
"Bị anh phát hiện rồi. Em cải trang không tốt hả?"
"Là anh đã khắc cốt ghi tâm hình ảnh của em. Em có biến thành tro, anh cũng nhận ra." Lãnh Thiệu Huy cưng chiều nhìn tôi.
Ngừng một lát, Lãnh Thiệu Huy lại nói tiếp:
"Thế nào? Lần này lại muốn dọa người kiểu gì đây?"
Tôi cười sảng khoái, trả lời:
"Lần này là đi theo anh chịu khổ. Hân hạnh giới thiệu, em là trợ lý của anh, gọi em là Zac."
Lãnh Thiệu Huy im lặng, hắn kéo tôi ngồi xuống sa lon dài, ánh mắt nhìn xa xăm, miệng nói:
"Rất nguy hiểm."
"Em không sợ."
"Nhưng anh sợ."
Tôi đau lòng nhìn hắn. Nếu có thể, tôi rất muốn hắn là một người bình thường. Vì như vậy chúng tôi mới có thể toàn tâm toàn ý ở bên nhau.
Tôi rất sợ một ngày nào đó hắn sẽ không còn tồn tại ở trên đời nữa. Hoặc giả sử đây chỉ là một giấc mộng. Tôi sợ tôi sẽ không chịu nổi.
"Không cần lo lắng. Không cần lo lắng. Anh đoán xem tháng qua em đã ở đâu?"
Tôi thần thần bí bí cười nhìn hắn.
Tôi chắc chắn hắn sẽ không đoán ra được đâu. Nơi này không phải ai cũng có thể đến được. Cho nên Đường Kiên muốn điều tra cũng không hề dễ dàng.
Ngược lại, khi nghe tôi hỏi như vậy, Lãnh Thiệu Huy lại chẳng có thái độ tò mò. Hắn tiến về phía sa lon dài, ngồi xuống rồi mới từ từ nói:
"Nhà ba anh."
"Sao... sao anh biết?" Tôi trợn tròn mắt. Không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Người này có phải là thần không?
"Ở Roma này, người mà ngay cả Mafia cũng không thể động vào chỉ có ba anh. Đường Kiên không tìm được em, lại không có dấu hiệu bị bắt cóc. Vậy không ở nhà ba anh thì em có thể ở đâu?"
Nghe hắn phân tích, tôi gật gù. Thì ra là như vậy.
Phải nói là tôi quá ngây thơ hay hắn quá tự tin vào năng lực của ba hắn đây?
Tôi ngây người liền bị Lãnh Thiệu Huy kéo vào lồng ngực rắn chắc của hắn. Hắn ghé vào tai tôi, thì thầm:
"Thế nào? Ông ấy có ức hiếp em không?"
Tôi cười: "Em có cảm giác ba anh là ông bụt chứ không phải Mafia."
"Ước mơ của ông ấy là trở thành một cảnh sát chính trực. Nếu như không có ông nội thì bây giờ ông ấy đang khoác quân phục trên người."
Tôi đưa mắt nhìn Lãnh Thiệu Huy. Tôi thấy trong đồng tử của hắn chỉ có tự hào và ngưỡng mộ khi nhắc đến người ba vĩ đại ấy.
Tôi đã biết vì sao hắn lại tự hào về ông ấy như vậy. Sáu tháng qua, khi tôi tiếp xúc cùng Lãnh Hải, tôi mới biết xã hội đen cũng có nguyên tắc của xã hội đen.
Lãnh Hải tuy bề ngoài khiến người ta sợ hãi nhưng bên trong lại nhiệt huyết mạnh mẽ. Tôi có thể cảm nhận được ông ấy khao khát chính nghĩa như thế nào. Tôi cũng có thể cảm nhận được vì Lãnh Thiệu Huy ông ấy chuyện gì cũng dám làm.
Tôi còn nhớ sáu tháng trước. Khi tôi cùng Trịnh Lục Kiệt rời khỏi Artan Mafia để trở về Việt Nam, ông ấy đã đến tìm tôi.
Lúc đó, tôi ngồi đối diện với ông ấy.
Ông ấy rất đẹp, kể cả khi đã có tuổi, cái nét anh tuấn vẫn không phai mờ theo năm tháng. Lãnh Thiệu Huy quả nhiên thừa hưởng vẻ đẹp từ ông ấy. Tuy vậy, khuôn mặt ông ấy khá nghiêm nghị, còn có tàn nhẫn và lạnh lùng như Thiệu Huy.
Câu đầu tiên ông ấy nói với tôi là: "Cháu yêu Thiệu Huy?"
Khi nhận được cái gật đầu từ tôi, ông ấy lại nói: "Ở bên cạnh Thiệu Huy rất khổ. Chú nghĩ cháu nên từ bỏ nó."
"Cháu không nghĩ vậy. Cháu cũng không bao giờ có ý định từ bỏ anh ấy. Anh ấy đợi cháu được, vì cháu mà chịu khổ năm. Vậy tại sao cháu không thể vì anh ấy mà kiên trì một chút." Tôi dứt khoát bác bỏ lời đề nghị của Lãnh Hải.
Tôi thầm nghĩ trong lòng nếu Lãnh Hải đến đây là muốn buộc tôi rời xa Lãnh Thiệu Huy vậy thì ông ấy đã tốn công vô ích rồi.
"Cháu đã lựa chọn ở cạnh nó. Rất tốt. Chú rất thích sự kiên định của cháu."
Ngừng một chút, Lãnh Hải lại nói tiếp: "Chú không có ý định chia cách cháu và Thiệu Huy. Chú đến đây để thăm dò ý kiến của cháu một chút. Nếu cháu đã lựa chọn như vậy, chú rất mong hai đứa sẽ hạnh phúc."
Tôi cười. Thì ra Lãnh Hải lại dễ gần như vậy.
"Cháu cảm ơn chú."
"Chú đã nói ở cạnh Thiệu Huy không dễ dàng gì. Cháu đến chỗ chú, chú dạy cháu cả văn lẫn võ. Cháu hãy gia nhập Artan, tuy không phải sung sướng gì nhưng ít ra cũng được ở bên cạnh Thiệu Huy."
Nghe vậy, tôi nhíu mày, khó hiểu hỏi: "Vì sao chú lại tin tưởng cháu như vậy?"
"Chú không tin tưởng cháu. Chú tin vào ánh mắt của con trai chú."
Một câu nói như vậy đã khiến tôi không còn cách nào cự tuyệt lời của Lãnh Hải.
Ông ấy vốn dĩ rất lương thiện. Chỉ là đã sinh ra nhầm nơi, sinh ra nhầm chỗ mà thôi.
HẾT CHƯƠNG