Trong một khắc, thời gian như đã được tính sẵn. Hai bên đều đứng yên bất động, chỉ là một người bị kiếm chỉ vào không dám động còn một thì dùng kiếm chế trụ đối phương.
Thủy Như Bá đang đứng tại cửa đại sảnh, trợn mắt há mồm nhìn vào cảnh tượng trước mắt, một đấu khí tam cấp chỉ trong chốc lát liền bị một đấu khí nhị cấp chế trụ, việc này mà di người khác nói cho hắn nghe hắn khẳng định sẽ chế nhạo hắn kẻ đó. Nhưng sự thật sờ sờ trước mắt làm hắn không thể không tin tưởng.
Thu kiếm, chấp niệm chấp kiếm mà đứng, hơn nữa còn hỏi thiếu niên: “Như thế nào?”. Truyện "Ngự Đạo " Truyện "Ngự Đạo "
“Ta không phục, ta muốn đấu lại”Thiếu niên lập tức nhặt thanh kiếm trên mặt đất lên mà nói.
Sỉ nhục, đối với thiếu niên mà nói thua bởi người tu vi cao hơn mình thì không còn lời gì để nói, thậm chí thua bởi một tam cấp chiến sĩ khác thiếu niên đều không có ý kiến. Nhưng mà bị một nhị cấp tiểu hài tử đánh bại, bản thân mình không thể nào tiếp nhận được, nhưng sỉ nhục còn lớn hơn rất nhiều bởi vì chỉ một chiêu hắn đã bị đánh bại, như vậy sao hắn có thể cam lòng chứ.
“Tốt, lại đến”Chấp niệm cười nói, một lần nữa tiếp tục trận đấu một cách ung dung.
Thiếu niên nâng kiếm, một lần nữa tấn công về phía chấp niệm, chỉ là lần này thiếu niên chú ý rất nhiều, cũng chuyên chú khống chế thanh kiếm trong tay, cũng không giống lần trước, mắt thấy một kiếm sắp bổ tới người chấp niệm, đột nhiên chấp niệm lại bước hai bước né tránh đầy khó chịu, chém ra một kiếm giống lần trước, bổ về cổ tay thiếu niên.
Nhưng mà lần này, thiếu niên đã rút kinh nghiệm của lần giáo huấn trước, không dùng hết toàn lực nên khi chấp niệm tránh một kiếm của hắn, hắn hoàn toàn có thể thu kiếm về kịp lúc, thúc giục đấu khí, thu kiếm ngăn đường kiếm vừa bổ tới của chấp niệm. Truyện "Ngự Đạo "“Keng”
Hai thanh kiếm vừa chạm vào nhau lập tức trong nháy mắt phân ra.
Thiếu niên vô cùng kinh ngạc hồi ức lại một kiếm vừa rồi. Một kiếm vừa rồi, chính mình dù có dùng kiếm ngăn lại một kiếm của tiều hài tử kia, một kiếm kia vừa vặn đánh trúng điểm yếu nhất trên thân kiếm của mình, giúp khuếch đại thực lực của tiểu hài tử kia lên rất nhiều lần.
Mà chấp niệm lại nhíu mày nhìn vào thiếu niên. Quả nhiên, sự sai lệch của nhị cấp cùng tam cấp còn phi thường lớn. Chính mình vừa rồi toàn lực tấn công, lại tấn công vào điểm yếu nhất trên kiếm của đối phương, vậy mà chỉ khó khăn lắm mới cân bằng được, mà ẩn ẩn còn có chút thua kém.
Hai người chỉ ngừng lại suy nghĩ trong chốc lát, lại nâng kiếm lên tiếp tục chiến đấu.
“Keng keng keng keng”Hai kiếm không ngừng tiếp xúc qua lại, hai người cũng không ngừng biến hóa thân hình. Không ngừng ngươi tiến, ta lui mà chiến đấu tới cùng.
Càng chiến, thiếu niên càng sợ hãi, chính mình thân là tam cấp còn khá lợi hại. Mà tiểu hài tử của Mộc gia này chỉ là nhị cấp mà thôi, vì sao có thể cùng mình chiến đấu bất phân thắng bại, tâm lý hắn vô củng hỗn loạn, bởi vì hắn nhìn thấy tốc độ của Chấp Niệm không có nhanh hơn mình, lực lượng cũng không lớn hơn mình, mà đấu khí phụ gia trên kiếm cũng ít hơn mình rất nhiều, nhưng mà vì sao lại có thể giữ cho không bị bại đây?
Mỗi lần mình tấn công một kiếm về phía Mộc Vĩnh Diệp, hắn đều bước theo nhịp bước vô cùng khó chịu, để rồi tài tình né tránh một kiếm khiến người khác không thể tin nổi.
Mỗi lần, đúng vào lúc hai kiếm chạm vào nhau, đoản kiếm luôn có thể tấn công đúng vào nơi hiểm yếu nhất trên thanh kiếm của mình, sau đó dưới tình huống mình không thể nào thích ứng được, lực lượng lại vừa vặn cân bằng với lực lượng của mình. Mà lại, đấu khí của chính mình bám rất đều trên kiếm, vốn là lượng đấu khí bám trên kiếm nhiều hơn chấp niệm nhiều, tạo thành ưu thế cho mình, nhưng là tiểu hài tử kia chỉ tập trung đấu khí vào một điểm trên đoản kiếm, mà khi hai kiếm va chạm, xét về số lượng đấu khí chỉ có nhiều hơn chứ không ít hơn.
Thiếu niên vừa chiến đấu vừa vô cùng buồn bực, mà chấp niệm cũng chẳng tốt hơn là bao, hắn nhờ dựa vào bộ Lâm Phong kiếm pháp đối địch mà không rơi vào thế thất bại, nhưng là hắn biết đấu khí bản thân kém xa đối thủ, cứ tiếp tục như này, sớm muộn sẽ có lúc hao hết đấu khí mà thất bại, đây không phải là kết quả mà hắn muốn nhìn
Hiện tại cần một phương pháp kết thúc nhanh, trước khi đấu khí của mình hao hết, dùng tốc độ nhanh nhất dành lấy thắng lợi. Nhưng mà, hiện tại thực lực của mình quá thấp, Lâm Phong kiếm pháp cũng chỉ có thể đến trình độ này mà thôi. Nếu muốn dựa vào bộ kiếm pháp này mà giành chiến thắng là một điều không thể được.
Công lực không bằng người, kiếm pháp lại không thể cao hơn, lúc này muốn chiến thắng, hơn nữa không làm cho bản thân bị tổn thương chỉ có thể dựa vào một loại kiếm ý. Gọi là kiếm ý, bởi vì đó là sử dụng kiếm pháp đạt tới một loại cảnh giới nhất định, một loại cảnh giới vong ngã. Dưới tình huống này thì chính mình có thể phát huy toàn bộ thực lực của bản thân, thậm chí có thể phát huy một cách siêu cường. Nhưng mà, kiếm ý không phải nhất thời nửa khắc là có thể sử dụng?
Nhưng mà, Mộc Vĩnh Diệp còn có bản tôn, vào một năm trước, Mộc Vĩnh Diệp liền nghĩ ngay đến biện pháp, khiến cho bản thân có thể ngộ được kiếm ý ẩn giấu bên trong.
Chỉ thấy bản tôn đột nhiên khoanh chân ngồi, nhanh chóng lấy ra đàn cổ “Phủ Phong”.
“Đinh”Bản tôn đột nhiên đánh đàn.
Chỉ một tiếng đàn có thể lập tức làm bừng tỉnh Thủy Như Bá đang chuyên chú nhìn trận chiến, hắn biết rõ nhi tử của mình thường đi tìm tam cấp chiến sĩ đánh nhau, nhưng lần nào cũng đều đem người khác đánh đến thất bại thảm hại, trong hàng tam cấp chiến sĩ cũng được xem là đỉnh cấp nhưng mà phân thân của biểu đệ là gì đây? Nhị cấp? Đó có thật là nhị cấp không?
Đối với một thân thể khác của biểu đệ đột nhiên đầy cổ quái ngồi đánh đàn, hắn dị thường không thôi, chẳng lẽ đàn khúc khải hoàn?
Mà hai người đang trong trận đấu cũng có thể nghe được tiếng đàn, nhưng mà không hề dừng lại mà không ngừng liều mạng phô trương thực lực của mình.
Bản tôn không ngừng đánh đàn, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh, thật sự là rất nhanh. Thủy Như Bá ở bên trong có thể nghe được một loại hương vị của đao kiếm ngựa hí.
Theo tiếng đàn, thanh âm hán ngữ không có ở thế giới này cũng vang lên, hán ngữ rất giống âm nhạc, không ngừng đè lên tiếng đàn. Mộc khắc này, không phân ra rõ ràng tiếng đàn phụ trợ lời ca, hay lời ca phụ trợ tiếng đàn nữa.
“Triệu khách man hồ anh, ngô câu sương tuyết minh. Ngân an chiếu bạch mã, táp đạp như lưu tinh. Thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành. Sự liễu phất y khứ, thâm tàng thân dữ danh. Nhàn quá tín lăng ẩm, thoát kiếm tất tiền hoành. Tương chích đạm chu hợi, trì thương khuyến hầu doanh. Tam bôi thổ nhiên nặc, ngũ nhạc đảo vi khinh. Nhãn hoa nhĩ nhiệt hậu, ý khí tử nghê sinh. Cứu triệu huy kim chùy, hàm đan tiên chấn kinh. Thiên thu nhị tráng sĩ, huyên hách đại lương thành. Tung tử hiệp cốt hương, bất tàm thế thượng anh. Thùy năng thư các hạ, bạch thủ thái huyền kinh”.
Là hiệp khách hành, kiếm tiên Lý Bạch sáng tác, đem toàn bộ kiếm ý truyền đạt một cách ngắn gọn trong một câu từ, đến sau này trải qua một người lấy cầm nhập đạo, đem những câu từ này thông qua tiếng đàn mà biểu đạt toàn bộ ý nghĩa của nó. Trong nháy mắt, dưới tình huống Mộc Vĩnh Diệp cố ý chế tạo ra, chấp niệm rất nhanh tiến vào cảnh giới kiếm ý