Cho đến chạng vạng tối, Mộc Vĩnh Diệp mới chạy về đến sơn cốc của Mộc gia, Vong Ưu cốc. Nhưng là, đến Vong Ưu cốc rồi, hắn không khỏi kinh ngạc há hốc miệng thật lâu không ngậm lại được, đây là Mộc gia nổi danh ngang Thủy gia sao? Đây là phòng ốc Mộc gia sao?
Bên trong sơn cốc là một hồ nhỏ tỏa hơi nước lờ mờ, bốn phía hồ là cây cối rậm rạp, tòa nhà được xây trên một khoảng đất trống cách hồ không xa. Vốn là, hắn còn hy vọng rất lớn với căn nhà tổ tiên để lại, rốt cuộc Thủy gia lớn như vậy, Mộc gia có nhỏ cũng không đến nỗi quá nhỏ đi. Nhưng là, trước mặt hắn chỉ là năm gian phòng, năm gian phòng được xây đẹp đẽ nhưng là tiến vào bên trong hắn mới biết, có thể dùng cụm từ “giường không phòng trống” để hình dung cũng không sai.
Bên trong năm gian phòng hoàn toàn trống trơn, không có chút đồ đạc nào, cái gì cũng không có, dù là ghế dựa hay tranh treo tường, toàn bộ đều không có, mà càng làm Mộc Vĩnh Diệp buồn bực hơn chính là đến cả cửa cũng không có.
Quả là bị cướp sạch một lần a, trong nhà lâu năm không có người ở, hiển nhiên đã bị trộm lấy sạch đồ đạc, mà những tên trộm này rất hoàn thành chức trách của mình, đến cả cửa cũng lấy đi luôn, làm cho Mộc Vĩnh Diệp vô cùng buồn bực, quyết định trở về của mình hình như rất sai làm đi?
Nhưng là, tốt xấu cũng là một cái nhà, thiếu thốn chút nhưng có thể từ từ bổ sung đi. Lúc này, trời đã tối muộn, Mộc Vĩnh Diệp cũng không định bắt tay vào sửa sang ngay, hắn lấy ra một cái trướng bồng, tìm một địa phương sạch sẽ dựng lên ngủ tạm, hết thảy đợi đến ngày mai lại nói.
Hai ngày tiếp theo, Mộc Vĩnh Diệp không ngừng quét dọn, bên ngoài năm gian phòng đã mọc đầy cỏ dại, trong phòng thì từng lớp bụi dày bám lấy tường, sau khi Mộc Vĩnh Diệp quét dọn xong liền mệt đến độ nằm phịch lên mặt đất, không muốn đứng dậy, nghỉ ngơi qua một đêm mới khôi phục lại.
Lúc này, về vấn đề đồ đạc, hắn cũng không lựa chọn đến trấn nhỏ mua sắm, rốt cuộc mua sắm trên thành thì không sao, người ta không biết mình là ai, nhưng ở chỗ này là nơi đặt chân của mình, nếu để người biết mình là một tiểu hài mà có rất nhiều tiền thì sẽ kéo đến rất nhiều phiền toái.
Đến ngày thứ ba sau khi trở về, sau khi hoàn thành quá trình thổ nạp, bản tôn liền đến bên hò nhỏ đàn cầm, mà chấp niệm tay cầm ngưng thần quả đắn đó không thôi. Chính mình luyện kiếm, nhưng là, đột nhiên xuất hiện một linh quả ma pháp sư mơ cầu không thôi, nên xử lý như nào đây? Truyện "Ngự Đạo " Truyện "Ngự Đạo "
Quả này đã được hái xuống, cũng không thể bảo tồn lâu được, hiện tại bản tôn không có lò luyện đan, không thể luyện thành đan được, mà dược tính đan dược không rõ ràng, tác dụng rõ ràng nhất là tăng trưởng tinh thần lực như thế giới này vẫn truyền lưu.
Tinh thần lực, kỳ thực mỗi người đều có, dù cho là ma pháp sư hay chiến sĩ đều có, chỉ là ma pháp sư chuyên về phương diện này nên tinh thần lực của bọn họ rất mạnh, mà chiến sĩ theo cấp bậc tăng lên, tinh thần lực sẽ không ngừng tăng thêm, mà trong những quyển sách kia còn nói nếu chiến sĩ tu luyện tới thánh cấp, còn cần tu luyện tinh thần lực mới có thể đột phá.
Bởi thế, Mộc Vĩnh Diệp chuẩn bị tiêu hóa nó, nếu như đến thánh cấp còn cần tu luyện tinh thần lực thì không bằng hiện tại tu luyện đi. Huống hồ, Mộc Vĩnh Diệp cũng không định đổi nó lấy kim tệ, không nói hắn, hài tử sáu tuổi có thể bảo vệ được số kim tệ khổng lồ hay không mà từ tâm lý hắn đã muốn giữ lại cho mình rồi.
Bởi thế, sau khi bản tôn đàn xong cầm, liền làm hộ pháp cho chấp niệm, sơn cốc này bình thường cũng không có ai đi qua đây. Chấp niệm khoanh chân ngồi xuống, cắn một miếng ngưng thần quả, vừa vào miệng, ngưng thần quả đã tan ra thành nước, rất nhanh đã bị chấp niệm “uống” xuống, mà cả ngưng thần quả cũng rất nhanh bị chấp niệm “uống” hết.
Vừa uống hết, chấp niệm đột nhiên cảm thấy phần đầu lạnh lẽo, giống như thần kinh trong nháy mắt bị đông cứng lại, chấp niệm một chút cũng không dám chậm trễ, vội vàng án theo phương pháp tu luyện tinh thần lực của kim hệ ma pháp bắt đầu quá trình tu luyện.
Tu luyện tinh thần lực, chủ yếu là làm cho tinh thần lực chầm chậm tụ lại ở mi tâm, làm cho nó chậm rãi tăng trưởng, chậm rãi tích lũy.
Nhưng là, lúc này Mộc Vĩnh Diệp căn bản không luyện qua ma pháp, bởi thế, tinh thần lực có thể nói là ít đến đáng thương, nhưng vì năng lực của ngưng luyện của ngưng thần quả, não hải của hắn mới có hiện tượng đóng băng. Ngưng thần quả như một nắm đấm đánh vào không khí, không cách nào làm nó dừng lại, bởi thế đầu của Mộc Vĩnh Diệp vô cùng đau đớn.
Người khác khi ăn ngưng thần quả, căn bản không cảm giác được đau đớn, bởi khi bọn họ có thể ăn ngưng thần quả , tinh thần lực đều đã cường đại, nào như Mộc Vĩnh Diệp chỉ có một ít nhỏ nhoi.
Chẳng qua Mộc Vĩnh Diệp vẫn án chiếu thư tịch chậm rãi làm, đau đớn phần đầu cũng giảm đi nhiều, một tia tinh thần lực nhỏ nhoi ở mi tầm thành đối tượng duy nhất để ngưng thần quả phát tiết dược lực, tuy ít chút, không thể tiêu hao hết dược lực của ngưng thần quả, nhưng là một tia tinh thần lực này lại bị ngưng thần quả ngưng luyện một lần rồi lại một lần.
Từ buổi sáng cho đến chạng vạng, chấp niệm một mạch ngưng luyện tinh thần lực mới làm giảm đi đau đớn trên đầu, hiện tại hắn cũng quyết định, sau này không thể ăn loạn được, vừa đau là đau cả một ngày trời, làm cho bản tôn lo lắng vì chấp niệm không thôi.
Chấp niệm tuy tu luyện cả ngày, nhưng tinh thần lại vô cùng tốt, như là vừa ngủ một giấc no đủ vậy. Ngay khi chấp niệm đứng lên, bản tôn liền hiếu kỳ tiến vào nê hoàn cung của chấp niệm xem xem một điểm tinh thần lực sau vô số lần ngưng luyện thành bộ dáng như nào.