Bản tôn chậm rãi mở mắt ra, tiểu tinh linh Địch Nhi lập tức bay đến trên bả vai hắn.
“Lão gia, người ta đợi thật lâu nha, đã hai ngày rồi”Tiểu tinh linh ai oán nói.
“A, hiện tại tốt rồi, chúng ta đi tiếp thôi”Bản tôn lập tức đứng lên nói.
“Lão gia, ta lại phát hiện một thứ hay a, nhưng mà phải thánh cấp ma hạch mới được nha”Địch Nhi lập tức thì thầm bên tai hắn.
“Lại một cái?”Chấp niệm không khỏi kinh ngạc thốt lên, bởi vì hai ngày này, tiểu tinh linh một mực ở bên cạnh hắn, bay xa nhất cũng chỉ ở trong tầm nhìn ở mình, sao nàng có thể phát hiện ra chứ nhỉ.
“Ở nơi nào vậy?”Chấp niệm lập tức hỏi.
“Cùng ta đi đi”Tiểu tinh linh lập tức bay lên lao về phía một sơn cốc cỏ dại rậm rạp.
Rất nhanh, bản tôn cùng chấp niệm liền bị tiểu tinh linh dẫn đến một bụi cỏ, vừa nhìn xuống, tròng mắt của bản tôn và chấp niệm sáng rực lên, bởi vì bọn họ phát hiện bảo bối trong lời Địch Nhi là gì.
Chấp niệm nhanh chóng bới lớp bùn đất, để lộ ra một nhân sâm hoàng kim dài năm thước, nhìn vào cây nhân sâm, bản tôn kinh ngạc không thôi, cây nhân sâm này ít nhất phải cả năm ngàn năm, sao hắn lại gặp được nhân sâm ở thế giới này chứ? Truyện "Ngự Đạo "
Bản tôn có thể khẳng định, trước kia ở trong Lạc Nhật sơn mạch, tuyệt đối không có một cây linh chi nào, sao vừa đến Băng Tằm sơn mạch lại phát hiện ra hai loại dược tài ở tiền thế chứ?
Chấp niệm nhè nhẹ đặt nó vào trong không gian giới chỉ, rồi lấy ra một viên ma hạch thánh cấp thưởng cho tiểu tinh linh Địch Nhi.
“Răng rắc, răng rắc, thật ngon nha, đợi ta tìm thêm mấy bảo bối nữa nha”Địch Nhi lập tức nói.
“Lại tìm?”Bản tôn không khỏi khẽ cười khổ, chính mình chỉ có ba viên ma hạch thánh cấp, nàng coi ma hạch thánh cấp là củ cải trắng, tùy tiện nhặt là có sao?
Tiếp theo, Mộc Vĩnh Diệp cùng tiểu tinh linh đi vào trong núi, nhưng bản tôn cũng biết, đi như vậy, như ruồi nhặng bay loạn, làm sao có thể tìm được? Nhưng là hiện tại không còn biện pháp, hết thảy tùy duyên đi, “Nói không chừng lại vô ý tìm được đi”Mộc Vĩnh Diệp cũng chỉ đành tự an ủi bản thân mình.
Vừa đi bản tôn vừa lấy ra ba hắc sắc giới chỉ chiến lợi phẩm, vừa dùng thần thức quét qua một cái, quả nhiên, cả ba giới chỉ này đều là không gian giới chỉ, chẳng qua mỗi cái không lớn hơn một mét vuông, Mộc Vĩnh Diệp căn bản không để tâm đến khoảng không gian nhỏ như vậy, bên trong giới chỉ là một ít thực vật, vật dụng hàng ngày, ba mươi tử tinh tệ, cùng một địa đồ.
Hắn chuyển hết tử tinh tệ vào không gian giới chỉ của mình, lấy ra bản đồ kia rồi vứt sạch đám không gian giới chỉ. Hắn có thể khẳng định đây là địa đồ của Băng Tằm sơn mạch, trên bản đồ có bốn chỗ được đánh dấu, dù bản tôn không biết đây là gì, nhưng là hắn vẫn định đi xem sao, rốt cuộc, hiện tại ở trong núi như một con ruồi bay loạn cũng không được, ít nhất phải có mục tiêu.
Cả quãng đường, chấp niệm phụ trách mở đường, xích đồng bảo kiếm trong tay không ngừng vung lên chặt xuống, bọn họ bắt đầu tiến về phía điểm đánh dấu gần nhất, mà trên quãng đường, chấp niệm nhờ không ngừng tiêu hao cùng khôi phục đấu khí mà đấu khí càng thêm ngưng thực.
Đi không được ba lâu, tiểu tinh linh Địch Nhi lại phát hiện ra một gốc nhân sâm, làm cho bản tôn không biết phải nói gì nữa, chính mình có ba viên ma hạch thánh cấp đã bị nàng lột sạch rồi.
“Địch Nhi, lần sau không còn ma hạch nữa, nhưng nếu ngươi tiếp tục tìm được bảo bối, sau này ta sẽ dùng những bảo bối này làm ra thứ càng ngon, đảm bảo ngươi thích”Bản tôn chỉ đành vô sỉ nói.
“Càng ngon? Thật sao?”Địch Nhi lập tức đầy hoài nghi nhìn hắn.
“Đương nhiên rồi, lão gia đã lừa ngươi bao giờ chưa?”Bản tôn lập tức nói.
“Ân, vậy sau này nhất định phải cho Địch Nhi ăn”Tiểu tinh linh lập tức đầy tin tưởng nói.
“Nhất định”Bản tôn khẽ lau mồ hôi lạnh trên người nói, tâm lý hắn hiện tại phi thường kích động, có Địch Nhi tìm dược tài, đợi khi trở về mình có thể dùng chúng luyện đan, mà dùng mấy dược tài trân quý này luyện đan, chính bản tôn cũng cảm thấy có chút xót xa. Truyện "Ngự Đạo "
Điểm đánh dấu gần nhất cách hắn không xa, chỉ qua năm ngày hắn đã đến nơi, đây là một thác nước cực kỳ lớn, mà hắn tin điểm đánh dấu hẳn ở phía dưới thác nước đi. Thuận theo dòng nước, hắn không ngừng bơi xa thật xa, cho đến khi nhìn thấy mười mấy thằn lằn nhân không ngừng tuần tra, cả ba lập tức tránh qua một bên cẩn thận quan sát. Truyện "Ngự Đạo "
Bản tôn chăm chăm nhìn vào đám thằn lằn nhân, ngay khi đám này để lộ khe hở, trong nháy mắt hắn dùng Vạn Quỷ U Hồn phiên chụp về hướng hai thằn lằn nhân, hơn trăm ác quỷ, căn bản không cho bọn họ cơ hội kêu thảm, trực tiếp gặm sạch, không đến năm phút chỉ còn lại hai bộ xương khô.
Vẫn làm như cũ, tổng cộng mười lăm thằn lằn nhân chỉ qua hai nén hương toàn bộ buồn bực táng mạng dưới Vạn Quỷ U Hồn phiên.
Sau khi giải quyết xong mười lăm thằn lằn nhân, bản tôn cùng chấp niệm không khỏi nhíu mày, bởi vì lần này, sau khi giết chết toàn bộ đám thằn lằn nhân, trong lòng bản tôn bỗng thấy thoải mái kì dị, không phải thoải mái vì tiêu diệt dị tộc, mà là khát vọng với giết chóc, một tia mong mỏi.
Đứng trên thác nước nhìn xuống, ở phía dưới là một cái hồ rất sâu, có một dòng chảy về phía sông lớn phía xa, trên bờ sông là rất nhiều trướng bồng. Bốn phía trướng bồng có rất nhiều thằn lằn nhân không ngừng tuần tra. Chấp niệm biết, nơi này hẳn là quân doanh của thằn lằn nhân, mà đám thằn lằn nhân bị mình giải quyết hẳn là ra ngoài làm việc đi, nơi này hẳn có hai ngàn thằn lằn nhân, chưa kể đám thằn lằn nhân ra ngoài làm nhiệm vụ.
Bản tôn vừa nhìn đến đám thằn lằn nhân này, lại vô cớ sinh ra một tia sát ý, trên mặt lại lộ ra biểu tình tà dị, lại muốn dùng máu thịt cùng linh hồn của đám thằn lằn nhân này nuôi nấng Vạn Quỷ U Hồn phiên