Phong Vũ nhanh chóng hồi phục tinh thần từ nỗi bi thương, mặc dù rất muốn quất chết lũ xà này nhưng quân tử báo thù mười năm chưa muộn, bây giờ nó nhịn.
Các ấu xà mang theo một cái xà huỳnh quang chói lóa đi khám phá sâu vào nơi tối đen như mực này.
Càng đi sâu vào hang động càng lớn, càng âm u khiến đám xà con rùng mình vì lãnh.
Ngữ Ngôn cảm thấy khó chịu trong người vì xung quanh ngoài nơi được thân thể Hắc Sát chiếu sáng ra đều tối đến mù mịt.
Mặc Uyên quan sát rất kỹ dưới đất khi bò, bỗng nó bò lên một hàng chữ. Mặc Uyên lẩm bẩm đọc hàng chữ đó " Thần ban ánh sáng!!!"
Cả hang động tối thăm thẳm bỗng chốc sáng rực rỡ, màu vàng kim trên người Hắc Sát cũng không chói như vậy nữa.
Cả năm ấu xà trợn mắt há hốc mồm mà nhìn xung quanh hai bên vách tường.
"Ở đây có dòng chữ!!" Mặc Uyên yếu ớt nhỏ giọng giải thích.
Năm ấu xà chụm đầu lại mà nhìn tới nhìn lui dòng chữ như muốn đục vài lỗ hay nhìn cho nó nở ra vài bông hoa vậy.
Năm ấu xà nghiên cứu rất lâu, ngay cả lịch sử thư pháp cũng bị chúng nó lôi ra phân tích sạch sẽ rồi. Xác định không có gì khác thường, năm ấu xà nuối tiếc mà tiếp tục bò a bò ~~~~.
Cả năm ấu xà bò thành một hàng dài đủ sắc màu, uốn éo uốn éo muốn mù mắt người nhìn.
Ngự Thiên thân là lão đại liền bò ở phía trước mà dẫn đầu chúng đệ đệ nhà mình.
Bò thêm một đoạn ngắn, đất dưới thân chúng ấu xà dầ chuyển qua thành thềm ngọc. Khi bò lên thềm ngọc chúng ấu xà yêu thích mãi không thôi.
Nhưng chúng không có dừng lại, mỗi con tự mình đào một lỗ lớn trên thềm ngọc mới bằng lòng bò đi.
Thềm ngọc bạch sắc vốn đẹp đẽ hiện tại liền hệt như con chó ghẻ, trên thân lủng lủng lỗ lớn.
Ngự Thiên bò dẫn đầu, không chú ý lắm liền bò ngang qua một vết đen tròn khác màu nho nhỏ trên thềm ngọc.
Hàng loạt mũi tiễn được tẩm độc tru tiên bay sướt qua đầu của chúng xà, vì năm ấu xà chỉ bò trên mặt đất liền tránh thoát một kiếp.
"Oa!! Cũng may mình lùn có khúc!!!" Nhìn mấy mũi tên cắm ngang dọc trên tường lẫn trên đất Hắt Sát không khỏi cảm thán mình chỉ là một ấu xà bé tí tẹo.
Chúng ấu xà "....." ngươi ăn gì bọn ta cúng!! Chúng ta đang gặp nguy hiểm, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc đó, có được không!!!
Chúng ấu xà sau một trận mưa tiễn đều sợ run rẩy cả thân xà.
Nhanh chóng bò tiếp, chỉ mong muốn nhanh nhanh chui ra khỏi mấy cái cạm bẫy ghê rợn này.
Đám ấu xà bò điên cuồng, bò muốn tróc vảy dưới thân. Cuối cùng, cả đám chỉ là ấu xà thôi thì làm gì có nhiều sức lực được.
Cho nên tất cả đều quyết chí kiếm một cái góc nào đó an toàn mà dừng lại nghỉ chân.
Nhưng một dãy hành lang chỗ nào đều giống nhau thì làm gì có góc nào cho chúng nghỉ ngơi.
Phong Vũ hết nhìn đông rồi nhìn tây, quan sát xung quanh mình.
Ngự Thiên liền bạo lực hơn, dùng đuôi đào ra hẳn một cái động trên tường luôn.
Các ấu xà "........"
"Hừ, không có gì làm khó được bản đại gia!!!" Ngự Thiên ngẩng cao đầu ưỡn ngực nói một cách hùng hồn.
Rồi cực kỳ hào phóng mà bò vào hang mình vừa đào. Bốn ấu xà phía sau lẳng lặng mà vào.
Ma ma, lão đại bạo lực như thế, sau này xà làm sau mà sống!!!
Ê bây, chúng ta có đắc tội lão đại chưa vậy?!!
Chắc chưa, sao ta có cảm giác rờn rợn đâu đây!!!
Biết sống sao cho vừa đây, hu hu hu!! QAQ
Bốn ấu xà bò chỉnh tề phía sau Ngự Thiên dùng ánh mắt liến thoáng trò chuyện với nhau.
Hiệu quả còn tốt hơn truyền âm nữa, có điều cứ trừng trừng mắt ra như vậy mỏi quá à, anh anh anh!!
Ngự Thiên bò tới cuối động rồi quay lại nhìn bốn ấu xà. Các ấu xà đang mở mắt to hết cỡ, nếu nhìn kỹ thì khóe mắt chúng nó đang co giật luôn kìa.
Cả bốn ấu xà dùng ánh mắt rợn người đó mà quay qua nhìn Ngự Thiên.
Ngự Thiên "......." chuyện gì vừa xảy ra?!! Có phải ta vừa bỏ lỡ chuyện gì không?!!!
Năm ấu xà vừa trải qua rất nhiều chuyện nên đều mệt lã người ra. Ngữ Ngôn vẫn kìm nén mệt mỏi mà vẽ một cái pháp trận phòng ngừa chó dại mà nó vừa học được mấy ngày trước.
Năm ấu xà liền quắn nhau thành một cái bánh giò mà lăn ra ngủ.
Một bóng trắng lờ mờ hiện ra trước cửa động. Hắn có vẻ rất bất đắc dĩ mà nhìn mấy chỗ loang lỗ trên thềm ngọc phía sau.
Một hành lang vốn nguy nga thanh nhã đẹp mắt hiện tại sau khi bị năm ấu xà đi ngang qua liền thành một đống bã bừa bộn.
Hắn quay đầu lại nhìn cái động nho nhỏ trên hành lang. Hắn nở nụ cười nhạt nhòa rồi rất nhanh phai màu dần dần tiêu biến.
Năm ấu xà không hay biết gì vẫn ngủ đến chảy ke như heo trong động.
Ngủ đủ cả năm con đều tự tỉnh, năm con mặt mày mờ mịt còn vương hương vị buồn ngủ đâu đây.
Đợi khi cả năm con đều thanh tỉnh hoàn toàn, mới bắt đầu kết đoàn mà đi ra khỏi động.
Trăm ngờ ngàn ngờ đều không ngờ được, chúng nó bị chính chúng nó nhốt trong động không đi ra được.
Bốn ấu xà cùng nhìn chằm chằm vào con cuối cùng. Ngữ Ngôn im lặng ngẩng đầu độ mà nhìn nóc hang động.
Ngữ Ngôn "......."
Chúng ấu xà "......"
Mặc Uyên hoang mang nhìn các xà còn lại "Ớ, làm sao để ra ngoài bây giờ!!"
Chúng ấu xà "....." chắc tụi này biết!!
Ngự Thiên không nhịn được thở dài, Hắc Sát nhìn qua nhìn lại một hồi liền quyết định đi ngủ tiếp.
Quăng mấy chuyện rối rắm này cho các ca ca nhà nó xử lý là được rồi.
Hắc Sát vừa lăn ra ngủ liền bị Phong Vũ lắc lư cho tỉnh. Nó như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi bên ngoài, vẫn ngủ ngon lành.
Phong Vũ "Đệt, vậy cũng ngủ được!!! Bộ nó là heo tái thế à!!!" = =
Cả bốn ấu xà bó tay toàn tập rồi, chỉ đành để mặc nó ngủ thôi. Cả bốn lôi điển tịch ra mà coi rồi tìm cách.
Cuối cùng mất một lúc lâu vẫn không phá được, cả bốn ấu xà đều khá lo lắng.
Hắc Sát đã ngủ phê cả người, bật người thức dậy, theo thói quen bò ra ngoài động đi vệ sinh.
Nó qua trước mặt các ấu xà khác, các ấu xà cứ trơ mắt ra nhìn nó bị pháp trận đập vào mặt.
Ai ngờ, Hắc Sát bị đập đau liền nổi quạo lên. Dùng đuôi đánh mạnh lên pháp trận, liền đem pháp trận đánh nát bấy ra.
Hắc Sát vẫn còn rất tức giận mà dùng đuôi quật mạnh lên chỗ đó vài lần khiến đất nơi đó liền bị đánh nát bét ra.
Bốn ca ca của nó đang trợn mắt mà nhìn, cả thân xà đều sợ đến đơ người. Chứng tức giận khi thức dậy của Hắc Sát không ngờ đáng sợ đến thế.
Biết vậy chúng nó kéo Hắc Sát tỉnh dậy sớm hơn rồi, cứ thế mà nát có phải nhẹ nhàng hơn không. Đỡ mất thời gian hơn không.
Pháp trận cứ thế mà bị phá vỡ, các ấu xà lại được tự do một lần nữa.
(Mị: thiệt là tui cũng không ngờ!!!)
Các ấu xà lại tiếp tục bò về phía trước. Chúng nó cũng không biết là ở nơi nào đó có một bóng người nhàn nhạt lơ lửng đang dõi theo bọn chúng.