Cả bốn ngụy long theo mông lão đại nhà mình hớn ha hớn hải mà bỏ đi.
Để lại một đám hắc y nhân cùng hai ả nữ nhân bị mù. Khuôn mặt xinh đẹp của hai ả ta hiện tại do hận thù mà vặn vẹo đi do oán hận.
Cả hai nữ nhân đều thề trong lòng, sau này tương phùng oán này họ trả lại gấp bội.
Nếu ý nghĩ của hai người này mà bị năm ngụy long biết đặc biệt là Phong Vũ, Hắc Sát, Ngự Thiên sẽ làm cho nàng ta đẹp mặt, cho dù chết cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn đời một lần nữa.
Năm ngụy long cứ thế mà phủi mông bỏ đi, hoàn toàn không quan tâm tới hoàn cảnh xung quanh.
Bỗng, Phong Vũ quay đầu chạy lại chỗ các hắc y nhân. Hắn vẻ mặt nghiêm nghị làm các hắc y nhân cũng lo lắng hãi hùng mà nghiêm túc theo.
"Khụ khụ, bọn ta lạc đường các ngươi có bản đồ không?!!"
Đám hắc y nhân khóe miệng thoáng trừu "......."
Hai nữ nhân cũng bị câu nói của hắn làm cho quên đau "......."
Đám ngụy long ngẩng đầu ° nhìn trời "......."
Rốt cuộc, các hắc y nhân cũng thoát khỏi cảnh hóa đá kia mà lục lọi trong nhẫn không gian của mình ra một trương bản đồ giao vào tay của Phong Vũ.
"Đa tạ!!!" Phong Vũ rất nghiêm túc cảm tạ. Sau lại hí ha hí hửng cầm bản đồ chạy tới chỗ các ngụy long khác.
Các ngụy long dở khóc dở cười cái đồ nhị hóa này.
Cả năm người vừa đi vừa nghiên cứu bản đồ. Riêng Hắc Sát cùng Ngữ Ngôn xin được phép rút lui.
Mịa nó hai tên vốn đã mù đường rồi, đưa bản đồ thế giới thì cũng chả phân biệt được hướng nào là đông tây nam bắc đâu.
Ngự Thiên cũng im lặng mà lết đi gia nhập hội mù đường cùng Hắc Sát và Ngữ Ngôn.
Phong Vũ "......" có cần phản ứng đến vậy không?!!
Rốt cuộc, nhiệm vụ xem đường vĩ đại liền rơi vào tay Phong Vũ. Và các ngụy long rất may mắn vì rất nhiều lần xém lạc đường nhưng vẫn có thể lăn lê bò lết tới đích được.
Các ngụy long lần đầu tiên đi đến được một thành trấn không lớn của tu chân.
Lần đầu tiên đến, các ngụy long ai ai cũng không giấu được tò mò mà nhìn tới nhìn lui khắp nơi.
"Hồ lô ngào đường kìa!!!" Hắc Sát hai mắt lóe sáng mà chỉ tay vào một người bán kẹo ven đường.
Các ngụy long khác cũng theo hướng đó mà nhìn theo. Thấy mấy xâu kẹo hồ lô đỏ mộng thơm ngào ngạt làm các ngụy long không khỏi thèm chảy dải.
Cả năm tên đầy hứng khởi mà chạy lại chỗ bán kẹo hồ lô. Người bán kẹo thấy bọn họ cũng phải cảm thán đám thiếu gia công tử nơi nào đi ra dạo đây.
"Cho bọn ta năm xâu đi!!"
"Vâng, vâng đây ạ!!"
"Bao nhiêu vậy!!!"
" đồng ạ!!"
"Ta không có tiền ngươi cầm lấy viên hạ phẩm linh thạch này đỡ đi!!"
Thấy viên đá long lanh trong tay, người bán kẹo không khỏi lắp ba lắp bắp mà nhìn năm thanh thiếu niên trước mặt.
Chưa kịp nói gì, cả năm đã đi mất, hắn muốn gọi cũng gọi không kịp người.
Tên bán kẹo nhanh chóng nhét viên linh thạch hạ phẩm vào lồng ngực rồi chạy thí điên thí cuồng vào tiệm đổi ngân lượng.
Còn năm ngụy long thì hiện tại đang nghiên cứu cách cạp hồ lô theo kiểu như thế nào.
"Để ta ăn theo kiểu quý tộc cho các ngươi xem!!" Phong Vũ cầm xâu kẹo đưa lên miệng cười nói.
Chúng ngụy long cũng tập trung ánh mắt lại dòm hắn.
Phong Vũ chậm rãi khép mắt lại như đang thưởng thức mùi hương của xâu kẹo.
Sau đó, hắn chầm chậm hé miệng đưa xâu kẹo tới gần miệng mình. Sau đó, sau đó hắn há mồm táp một lần cả hai viên kẹo. Chúng ngụy long trợn mắt há hốc mồm mà nhìn.
"ĐÙ!!!!"
Phong Vũ ngốn ngốn hai viên kẹo một cách khí thế hừng hực trước bao ánh nhìn xém bị dọa sặc nước miếng của chúng ngụy long.
Hàng loạt cặp mắt xem thường lẫn khinh bỉ xèn xẹt nhắm vào hắn.
"Quý tộc đó ha!!"
"Ờ, chắc quý tộc!!"
"Quý tộc kiểu này tuyệt chủng rồi bây ơi!!!"
"Vãi cả quý tộc thiệt chứ!!!"
Mấy câu bình luận của chúng ngụy long xém làm Phong Vũ mắc nghẹn luôn.
Phong Vũ vừa mới ổn định được liền bị nụ cười vô cùng vô cùng nham hiểm của Hắc Sát làm sặc thật luôn rồi.
Cả đám ngụy long rất không hiền lành mà dựa vào nhau cười sằng sặc mém chút thở không nổi luôn.
Cả năm thanh thiếu niên mỗi người mỗi khí chất dung nhan mỹ lệ không ai giống ai tụ tập một chỗ.
Rực rỡ chói mắt người nhìn, rất nhanh liền trở thành tiêu điểm thu hút sự chú ý của những người xung quanh đó.
Ngự Thiên cũng nhạy bén nhận buết được ánh nhìn xung quanh liền cắn một mảnh kẹo rồi kéo cả đám cà rởn cà nhây kia vào một tửu lâu gần đó.
Cả bọn thuê phòng chữ Thiên, kêu toàn bộ đồ ăn ngon nhất của điếm ra và kêu luôn cả rượu tốt nhất.
Sau khi tiểu nhị dọn hết thức ăn lên, họ còn bắt luôn cả tên tiểu nhị đó lại bắt hắn kể sự việc gần đây của tu chân.
Nghe thấy năm thanh thiếu niên hỏi tiểu nhị rất kinh ngạc. Sau đó càng cúc cung tận tụy hơn nữa.
"Bẩm tiên trưởng, gần đây Chiêu Hòa tông đang tuyển đồ đệ nên rất nhiều người khắp nơi đi đến đó đều đi ngang qua đây ạ!!"
"Ma tôn cũng đang lớn lối tuyển người!! Mấy tiên trưởng khác đang tìm cách ......BLA.....BLA....."
Nghe xong, chúng ngụy long cũng không quan tâm cái méo gì nữa liền tập trung ăn với uống rượu.
Nhưng với tu vi hiện tại của các ngụy long, rượu thì y hệt nước lã thôi.
Làm bọn chúng mất hứng cả một thời gian ngắn.
Ăn uống no say các ngụy long liền theo lời tiểu nhị đến chỗ gọi là đa bảo các mà tìm kiếm thứ mình cần.
Đến đa bảo các chúng ngụy long đều bị bảo vật linh đan làm chói mù mắt chóa ra.
Một nam nhân trung niên bước chân trầm ổn hữu lực bước ra tiếp đón bọn họ.
"Chẳng hay, các tiền bối cần thứ gì a!! Tại hạ có thể thay mặt giúp đỡ các vị một phen a!!!"
"Phối phương luyện đan từ thấp đến cao đi!!! Có bao nhiêu ta lấy hết!!!"
"Giống hắn nhưng lại là luyện khí nha!!"
"Ta là phù lục!!"
"Bên này là trận bàn!!!"
"Của ta là cần minh văn!!!"
Nam nhân trung niên càng nghe càng đổ mồ hôi. Nghe xong, cả người đều đầy hãn.
Một lần đến năm người, còn là năm lĩnh vực khác nhau. Lần này là buông bán lớn rồi.
Hắn nhanh chóng nhào vô càn quét những thứ họ muốn cực kỳ nhanh chóng.
Bọn Ngự Thiên chỉ đứng chờ một lúc liền có đầy đủ các loại mà chúng nó cần. Không khỏi cảm thán tốc độ gói hàng thần thánh mà ngay cả anh shipper cũng chào thua này.
Khi thanh toán, cả đám bỗng nhiên muốn chơi nổi. Đi lấy linh thạch cực phẩm ra mà thanh toán.
Làm cho nam nhân trung niên đó đầu gối cầm linh thạch mà tay không ngừng run rẩy.
Các ngụy long cực lực nén cười mà bước ra khỏi tiệm. Thú vui tao nhã của các ngụy long cứ thế mà hình thành.
Nhưng vừa bước ra cửa hàng không lâu bọn họ lại bị bám đuôi. Các ngụy long liếc trắng mắt nhìn nhau.
Xong không a thèm để ý, đi dạo tiếp tục đi dạo. Cọ đồ ăn vặt tiếp tục cọ đồ ăn vặt. Mua đồ linh tinh tiếp tục mua đồ linh tinh.
Ngay lúc cái bọn theo sau đuôi bắt đầu nóng nảy, các ngụy long cũng không thèm quan tâm.
Ni mã~~ sợ cái rắm đến thì chơi!! Xem ai chơi chết ai thì biết!!! Làm như bọn ta ăn chay chắc!!!
Vì thế số phận bi thương của mấy kẻ bám đuôi đã được xác định sẵn rồi. Nhưng cũng nhờ cuộc gặp gỡ này mà các ngụy long được vài thứ rất không ngờ tới.