Thời gian thoáng chốc trôi qua, các ấu xà đã ngủ tận năm ngày năm đêm cũng tới lúc nên thức dậy rồi.
Bóng hình nam nhân đó cũng thoáng chốc phai nhạt đi rồi biến mất.
Các ấu xà lục tục tỉnh dậy, mở mắt còn lèm nhèm ra, ưỡn thẳng thân xà ra theo thói quen nhìn hệt như một chiếc đũa vậy.
Các ấu xà liền bắt đầu vồ bắt các nhánh Tinh thảo, dần dần chúng phát hiện mấy nhánh cỏ này không còn hiệu quả như lúc trước nữa rồi.
Mang theo sự tiếc nuối nhàn nhạt, chúng đành từ bỏ kế hoạch ăn để thăng cấp này thôi. T-T
Các ấu xà lại lần mò mà kiếm đường đi ra.
Ngự Thiên quan sát xung quanh dùng đuôi chỉ về một phía "Đi hướng Bắc đi!!"
Trong khi đuôi nó lại chỉ về hướng Nam.
Các ấu xà "......" = =
Bệnh mù đường của lão đại lại tái phát rồi!! Phải làm sao mới tốt đây!!!
Trong khi các ấu xà còn đang bâng khuâng có muốn hay không đập bất tỉnh lão đại rồi khiêng đi.
Ngự Thiên bỗng cảm nhận được ác ý đang bủa vây lấy nó, làm nó lạnh cả sống lưng. Thì Mặc Uyên nhạy cảm mà nắm bắt được một điều khá lạ.
Vốn các nhánh cỏ luôn luôn né xa bọn họ hết mức có thể. Luôn đem họ thành trung tâm của một vòng tròn mà cô lập.
Hiện tại, xem ra vòng tròn này bị méo a. Có một phía dầy hơn các chỗ khác, làm nó không khỏi liên tưởng tới mấy nhánh có như đang bảo vệ vật gì đó.
Đem ý nghĩ của mình nói cho các xà khác thảo luận một phen. Các xà đều đồng ý đi thử thử về phía đó xem xem sao.
Vô tình, Ngự Thiên tránh thoát được một kiếp xém bị đánh ngất xỉu khiêng đi của các xà khác.
Các xà bò lần bò lần đến một phía khác thường đó. Càng bò đến gần thì khoảng cách giữa các nhánh cỏ và các ấu xà đều được rút ngắn lại.
Cuối cùng các ấu xà cũng tiếp xúc tới các nhánh cỏ kia. Tinh thảo cũng không né tránh các ấu xà nữa mà như muốn cản đường chúng vậy.
Nhóm năm ấu xà dùng đuôi của mình hất bay các nhánh cỏ bay tứ tung trên không. Mặc kệ bị hất bay bao nhiêu các nhánh cỏ cứ liên tiếp xông đến cản đường của các ấu xà.
Năm ấu xà cứ thế mà ra lực hất bay chúng nó rơi vãi khắp nơi trên mặt đất.
Vô số Tinh thảo què cùng tàn phế la liệt khắp thảo nguyên.
Các ấu xà càng lúc càng tiến lại gần trung tâm của đám Tinh thảo đó thì càng khó tiến tới.
Nhưng chúng cũng cảm nhận được có thứ gì đang kêu gọi chúng vậy. Huyết mạch của các ấu xà nóng bỏng sôi trào một cách mãnh liệt.
Cuối cùng cũng đến được nơi phát ra lực hấp dẫn đó. Năm ấu xà lăn lê bò lết đến chỗ đó thì mới biết đó là một đóa hoa đỏ thẳm trong veo.
Đóa hoa lung linh hấp dẫn vô cùng, nó có tận cánh hoa lấp lánh màu đỏ sậm như màu máu.
Các ấu xà không cưỡng lại được sự hấp dẫn kia. Liền tự động chia đều cánh hoa ra mà gặm nhấm.
Một luồng khí nóng chui tọt vào thân thể của chúng nó, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì các ấu xà đều bị cơn đau như xé thịt nghiền xương ập đến.
Các ấu xà đều đau đến vặn vẹo thân thể, la hét cũng không có sức mà la hét.
Bóng hình nam nhân áo bào trắng kia từ xa quan sát hết thảy đều nhịn không được lo lắng, như thủy triều tuôn trào mà ra.
Nhưng hắn không tiến lên an ủi hay trợ giúp gì các ấu xà cả. Hắn cắn môi đến trắng bệch, giương mắt từ xà mà nhìn các ấu xà.
Trong mắt như có như không im hơi lặng tiếng động viên các ấu xà. Nhưng các ấu xà chưa bao giờ biết đến.
Đợi cơn đau rút đi, các ấu xà cứ cảm tưởng mình rốt cuộc được biết cảm giác bị lột da lăn gia vị bỏ vào nồi hầm nhừ ra sao rồi.
Đại dị mụ đến cảm giác cũng không đáng sợ như vậy. Dù bọn nó chưa từng bị đại dị mụ ghé thăm qua bao giờ.
Năm ấu xà ăn đau, hiện tại liền xụi lơ nằm bất động trên đất.
Mà không chú ý tới, các nhánh Tinh thảo từ lúc đóa hoa bị các ấu xà chia năm xẻ bảy nhai mất liền mất đi sức sống.
Dần dần héo úa, liền bây giờ thì triệt để toàn bộ thảo nguyên vốn xanh mượt mát mẻ liền toàn bộ úa tàn không sinh khí.
Như một vùng đất chết vậy, toàn bộ đều là một màu nâu lạnh lẽo.
Hắc Sát sau khi hồi phục được chút ít liền ngẩng đầu lên quan sát xung quanh không nhịn được cảm thán.
"Nhìn cảnh này, nhớ mùa thu lá rụng khắp nơi quá!!! Quét lá thấy mụ nội luôn hà!!!"
Các ấu xà "......."
Vốn tâm tình có chút không thoải mái xen lẫn bi thương nhàn nhạt vì nhiều sinh mệnh cứ như thế mà úa tàn.
Liền bị Hắc Sát một câu cảm thán đập bay hết mọi cảm xúc. Một chút cặn thừa đều đéo chừa.
Xúc động đánh xà đã lâu ngày chưa trỗi dậy lại một lần nữa bò ra cọ độ tồn tại của nó.
Các ấu xà không thèm quan tâm cái tên đường về của não cực kỳ ba kia nữa.
Chúng nó tinh tế quan sát xung quanh một phen, vì tất cả đều mất đi sự sống nên chúng nó có thể dễ dàng tìm được lối ra ngay.
Đó là một nơi còn lại ít ỏi màu xanh nhợt nhạt còn vươn lại trên đất.
Sau khi rời khỏi các ấu xà lại được truyền tống đến một cung điện bằng vàng chói lóa mù mắt chóa.
Chúng rốt cuộc cũng hiểu rõ đây là đâu rồi. Là nơi truyền thừa trong truyền thuyết đó trời ạ.
Năm ấu xà hưng phấn không thôi mà phi như bay vào cung điện truyền thừa.
Trong đại sảnh của cung điện được chia ra năm nhánh khác nhau. Năm nơi truyền thừa khavs nhau hoàn toàn.
Minh văn, trận bàn, phù lục, luyện khí, luyện đan. Năm ngã rẽ danh riêng cho năm ấu xà.
Ngự Thiên lựa chọn phù lục, Phong Vũ lựa chọn luyện khí, Ngữ Ngôn lại tiếp tục lựa chọn trận bàn, Mặc Uyên lựa chọn minh văn, Hắc Sát liền đi luyện đan.
Năm ấu xà chia nhau ra đi đến mỗi ngã rẽ mà mình chọn. Nhìn thoáng qua nhau một ánh mắt, các ấu xà liền quay lưng đi mà không hề do dự dù chỉ một chốc.
Một bóng trắng mờ nhạt lại hiện ra sau khi các ấu xà đi vào ngã rẽ.
Hắn vốn đã mờ nhạt hiện tại lại càng thiên về trong suốt như muốn tan biến đi.
Ánh mắt hắn tràn đầy ưu thương mà nhìn về năm ngã rẽ trong điện.
"Ta cũng chỉ có thể giúp được đến đây mà thôi!!! Có thể đi bao xa liền là do các ngươi quyết định!!!"
Tiếng nói thoang thoảng biến mất vào đại sảnh, cùng một tiếng thở dài nhàn nhạt vang lên.
Năm ấu xà lúc này đang trong ngã rẽ của chính bản thân mình. Như có cảm giác gì đó mà cùng hướng về phía sau mà nhìn lại.
Vẫn là một cảm giác xa lạ đó, nhưng chúng nó không bài xích cảm giác này.
Không hiểu sao, tâm bọn nó lúc này lại có nhàn nhạt một tia bi thương mà chúng nó cũng không hay biết lướt ngang qua tim chúng.
Xác định không có gì phía sau mình, chúng nó lại tiếp tục bò trên cuộc hành trình của riêng chúng nó.