Tạm thời bỏ mặc bé cưng đang say ngủ trong phòng nghỉ, sau khi nhận được một cuộc điện thoại của Giang Tiểu Băng, Hiên Viên Liệt lập tức đến Dạ Ảnh.
Phòng giam của tổ chức Dạ Ảnh
Hiên Viên Liệt tiêu sái ngồi xuống chiếc ghế mà Bạch Cảnh Phong đã chuẩn bị sẵn. Áo khoác dạ bị hắn cởi ra được Lam Đình Ngạn ôm sang một bên.
"Sao rồi?" Hiên Viên Liệt nhìn Mia bị tra tấn đến ngây dại, liếc nhìn Lam Đình Ngạn, hỏi.
"Cô ta nhất định không chịu khai ra người đứng sau là ai. Dù tra tấn đến thế nào cũng không có kết quả." Lam Đình Ngạn cẩn thận báo cáo lại.
"À." Hiên Viên Liệt cười nhạt một tiếng: "Tiêu Tiêu, thứ tôi bảo em chuẩn bị, làm đến đâu rồi?"
"Lão đại, hiện tại có thể cho cô ta xem được rồi." Hàn Tiêu Tiêu nhếch môi, đem laptop đưa đến trước mặt Hiên Viên Liệt.
"Tiểu Băng, cho cô ta một gáo nước lạnh, giúp cô ta tỉnh táo một chút." Hiên Viên Liệt lười biếng chống tay, ra lệnh cho Giang Tiểu Băng.
Giang Tiểu Băng đi tới bên Mia, múc nước lạnh trong một cái thùng gần đó rồi tạt lên mặt cô ta. Cái lạnh thấu buốt giữa mùa đông giá rét khiến Mia rùng mình, tỉnh táo hẳn ra. Cô ta nhìn Hiên Viên Liệt đầy oán hận, rít lên: "Hiên Viên Liệt, mày hãy giết tao đi, hoặc là tao sẽ giết mày!"
Vẻ mặt hung dữ của cô ta khiến Hiên Viên Liệt bật cười, tựa như nghe thấy một câu chuyện hài hước nhất thế gian.
Hắn quỳ xuống trước mặt Mia, chóp mũi xuyên qua mái tóc rối tung của cô ta, tiếng nói lạnh như hàn băng vang lên bên tai: "Mày nghĩ nông cạn quá rồi. Tao nghe nói, mày còn một đứa em gái chưa tròn mười lăm tuổi. Mày đi rồi, nó sẽ phải làm sao đây, hửm?"
Câu nói rét lạnh của Hiên Viên Liệt khiến Mia dường như bừng tỉnh. Vẻ mặt cô ta đột nhiên sợ hãi, hai tay cô ta kéo lấy cổ áo sơ mi của hắn: "Mày...Hiên Viên Liệt, tao cấm mày làm hại đến Lia. Tao cấm mày, tuyệt đối cấm!"
Trong cổ họng của Hiên Viên Liệt giật ra một tiếng cười trầm thấp. Hắn nâng cằm cô ta lên, đôi mắt âm hàn tựa như tử thần quét lên gương mặt trắng bệch: "Vậy thì mày biết phải làm gì rồi, đúng không?"
Ánh mắt của Hiên Viên Liệt lúc này chẳng khác nào tử thần hiện hình, khiến cho một sát thủ đã từng lăn lộn lâu năm trong giới như Mia cũng phải không rét mà run. Cô ta không tự chủ được, vô thức mấp máy môi: "Là Hạ Chính Hoa."
Hiên Viên Liệt nghe được đáp án, hài lòng đứng dậy. Hắn vuốt lại cổ áo sơ mi có chút nhăn nhúm, liếc nhìn Mia: "Tao vốn là kẻ thích ăn mềm không ăn cứng. Nếu mày nói ngay từ đầu có phải tốt hơn không. Dù sao cũng đỡ phải chịu khổ thế này."
Nói rồi, Hiên Viên Liệt xoay bước rời khỏi. Mia ở đằng sau hắn đột nhiên hét lên: "Khoan đã, vậy còn Lia thì sao?"
"Lia?" Hiên Viên Liệt ngoảnh lại nhìn Mia Hắn bất giác mỉm cười.
Lúc này, Lam Đình Ngạn đứng bên cạnh Mia bất ngờ đặt xuống trước mặt cô ta một con dao găm sắc nhọn. Ngay sau đó, giọng nói mang theo sự giễu cợt của Hiên Viên Liệt lại lần nữa vang lên: "Chỉ cần mày xử lý êm xuôi bản thân mày, em gái của mày nhất định sẽ không sao. Mày hiểu ý tao chứ?"
Hiểu ư? Đương nhiên là Mia hiểu rồi. Trong thế giới ngầm này, cái chết của những sát thủ gián điệp như cô ta chẳng qua chỉ là cỏ rác bên đường.
Thôi vậy, coi như là vì Lia, vì đứa em gái bé bỏng của cô ta. Và cũng coi như là vì cô ta, hy vọng kiếp sau cuộc sống sẽ không còn phải khổ thế này nữa.
Mia giơ dao lên ngang cổ, trên môi vẫn còn vương nụ cười bi ai...
Máu đỏ túa ra khắp nơi, nhuộm đỏ cả nền đất đen lạnh lẽo. Không có tiếng kêu đau đớn, chỉ đơn giản là dấu hiệu kết thúc của một sinh mạng. Chết, đôi khi cũng là một loại giải thoát.
Ra khỏi tổ chức Dạ Ảnh, Hiên Viên Liệt khoác chiếc áo dạ lên người, nhanh chóng mở ô.
Tuyết lại rơi nữa rồi.
Hình như hôm nay là / mà. Giáng sinh đến rồi!
....
Tại một nơi khác
"Ông chủ, sát thủ chúng ta thuê đã bị Hiên Viên Liệt phát hiện. Hắn đã khử cô ta." John cung kính cúi người, nói với Hạ Chính Hoa.
Hạ Chính Hoa rít một hơi thuốc lá rồi từ từ nhả khói. Đầu lọc thuốc lá bị hắn dụi vào cái gạt tàn trên bàn.
"Còn gì nữa?"
"Còn có, đại tiểu thư đã bắt tay với Tư Đồ Lăng Tuyết, muốn trừ khử ngài. Đại thiếu gia cũng đã về cùng một chiến tuyến với ngài ấy." John tiếp tục báo cáo.
"Hừ, Kiều Kiều làm việc thật nhanh chóng a. Giống hệt với mẹ của nó. Nhưng như vậy mới đúng theo kế hoạch của ta. Cứ để kệ nó đi, cậu chỉ cần theo sát nhất cử nhất động của nó là được." Hạ Chính Hoa phân phó cho John: "Còn nữa, đã đến lúc phải đưa Tiểu Hàn và Đồng Đồng từ Ý về rồi. Dù sao thì nơi đó cung là đại bản doanh của Cửu Lam gia tộc, nếu để chúng phát hiện thì sẽ không hay đâu."
"Ngài yên tâm. Tôi sẽ cho người an bài hộ giá nhị thiếu cùng nhị tiểu thư an toàn trở về." John cúi đầu nhận lệnh rồi rời khỏi.
Chỉ còn một mình Hạ Chính Hoa trong căn phòng to lớn. Lúc này, hắn mới đưa tay vuốt lên tấm ảnh đặt trên bàn.
Mị Nhi, rồi em cũng sớm phải trở về thôi.
[...]
Miêu: Mị Nhi là ai? Là ai? Là ai?