"Ngươi tới đây làm gì?" Hạ Liên lập tức nhảy dựng lên, hùng hổ chạy đến cạnh cửa chất vấn."Ngươi cho rằng thừa dịp Tướng quân không có ở đây là ngươi có thể thoải mái chạy tới chỗ này giễu võ giương oai sao? Ta cho ngươi biết, Tướng quân chỉ vào cung làm ít chuyện thôi, rất nhanh sẽ trở lại."
"Ta chính là được Hành ca ca cho phép!" Nàng ta lập tức hất cằm, hừ hừ với Hạ Liên.
"Hạ Liên, mời Tiết cô nương vào ngồi đi." Đàm Ngu Cơ vội vàng mở miệng. Xem ra Ngọc Hành đã đồng ý tha thứ cho nàng ta rồi.
"Tiểu thư!" Hạ Liên không chịu bỏ qua hô lên.
Tiết Ánh Tuyết chủ động vào trong phòng, không để ý tới cái nhìn chằm chằm lạnh lùng của Hạ Liên.
"Cơ Nhi tỷ tỷ, lần này muội chính thức tạ tội với tỷ." Nàng ta chân thành nói xin lỗi.
"Hừ, chồn chúc tế gà, nhất định là không có ý tốt." Hạ Liên ở một bên bất mãn làu bàu.
Tiết Ánh Tuyết làm như không nghe thấy, đôi mắt nhìn thẳng vào mặt Đàm Ngu Cơ.
"Oa, Cơ Nhi tỷ tỷ thật là đẹp! Muội nghe ca ca nói vết sẹo trên mặt tỷ là giả, sau khi lấy xuống còn xinh đẹp hơn tiên nữ nên rất muốn xem, quả nhiên tiên nữ cũng không thể so sánh!"
"Hừ, nịnh nọt cũng vô dụng, tiểu thư vốn đã rất đẹp, không cần ngươi tới nịnh hót." Hạ Liên lại bực bội nói tiếp.
"Ngươi rất ghét ta à?" Tiết Ánh Tuyết tức giận nhảy dựng lên. "Ta thật sự là tới xin lỗi, tới cầu hoà, ngươi làm gì mà cứ lấy mũi hừ ta thế!"
"Bởi vì ngươi suýt chút nữa đã hại chết tiểu thư, cả đời này ta sẽ dùng lỗ mũi hừ ngươi!" Hạ Liên chống nạnh, giống gà mẹ che chở gà con nhìn chằm chằm nàng ta.
"Ta thật sự rất hối hận, như vậy còn không được sao? Ngươi muốn ta làm thế nào?" Tiết Ánh Tuyết gấp đến độ giơ chân. Không ngờ Hạ Liên này còn khó chơi hơn cả ca ca.
"Hạ Liên, đừng như vậy." Đàm Ngu Cơ đứng dậy, kéo nàng ta ra. "Hạ Liên, ta biết ngươi muốn bảo vệ ta, chỉ có điều Tiết cô nương cũng coi như là người nhà của tướng quân, ngươi coi như nể mặt tướng quân mà đừng trách Tiết cô nương nữa có được không?"
"Vậy là sao, vậy là sao! Ta biết ta kiêu căng cậy mạnh, nhưng sau khi ta gặp Cơ Nhi tỷ tỷ liền hóa thành chỉ mềm lượn quanh mà! Ta cũng rất thích Cơ Nhi tỷ tỷ, sau này ta sẽ không gây hoạ nữa!" Tiết Ánh Tuyết quang quác nói, tính tình thẳng thắn lộ ra không sót gì.
"Chỉ mềm lượn quanh không phải dùng như vậy!" Hạ Liên hừ lạnh.
"Ưm hừm, tùy thôi!." Tiết Ánh Tuyết nhún nhún vai. "Nói thật, ta bây giờ có chút sợ Hành ca ca, Cơ Nhi tỷ tỷ, lúc Hành ca ca giận tỷ, huynh bây có mắng tỷ, trừng tỷ không?"
Đàm Ngu Cơ giật mình, lắc đầu một cái.
"Thật tốt! Bây giờ trong đầu muội vẫn còn cái trừng mắt của Hành ca ca, doạ muội đến mềm cả chân, muội còn cho rằng huynh ấy sẽ giết muội nữa." Nàng cúi đầu, có chút uể oải nói.
"Không đâu." Đàm Ngu Cơ dịu dàng an ủi nàng ta. "Chàng chỉ tức giận chút thôi, muội xem, bây giờ không phải đã không sao rồi ư?"
"Vậy......" Nàng ta ngẩng đầu nhìn Hạ Liên. "Chừng nào thì ngươi mới hết giận?"
"Không có đâu, đời sau đi!" Hạ Liên trừng nàng ta. Mặc dù biết nàng ta thật lòng hối hận, đã không còn tức giận như trước nữa nhưng nàng còn lâu mới nói cho nàng ta!
Đàm Ngu Cơ không nhịn được cười khẽ, tất nhiên nhìn ra được Hạ Liên chỉ là nói năng chua ngoa thôi, có điều nhìn hai người bọn họ cãi vã thực sự rất thú vị.
"Tiểu thư, đến giờ đi dạo rồi, ngự y căn dặn người phải đi dạo đúng giờ, luyện tập hai chân."
"Cùng đi đi, Ánh Tuyết......" Đàm Ngu Cơ dừng lại một chút rồi dịu dàng cười nói: "Ta có thể gọi muội là Ánh Tuyết không?"
"Dĩ nhiên là có thể!" Tiết Ánh Tuyết vui vẻ đáp lại.
"Ánh Tuyết này, cùng chúng ta đi dạo đi!" Nàng mỉm cười.
"Được." Tiết Ánh Tuyết lập tức đứng sang bên cạnh nàng, nhe răng cười với Hạ Liên.
"Hừ!" Hạ Liên lại hừ mũi.
Hai người cứ một trái một phải như vậy đi dạo trong vườn với Đàm Ngu Cơ.
"Đúng rồi, Cơ Nhi tỷ tỷ, hai người có nghe gì chưa? Tên môi giới bán người dùng danh nghĩa của phủ tướng quân đi lừa gạt các cô nương ý ——"bg-ssp-{height:px}
"Đã sớm bị bắt vào ngục rồi, tin tức của ngươi chậm quá." Hạ Liên cắt ngang nàng ta, hừ hừ nói.
Lần này Tiết Ánh Tuyết lại hừ trở lại: "Ha, ta muốn nói là đêm qua có người cướp ngục, tất cả thủ vệ ở đại lao đều bị hôn mê."
"Cái gì?" Hạ Liên kêu to: "Sao có thể như vậy?"
"Bằng không ngươi cho rằng hôm nay Hành ca ca và ca ca ta bận cái gì? Còn không phải là đi khắp nơi đuổi bắt tên bại hoại kia sao?" Tiết Ánh Tuyết hả hê khẽ nhếch cằm.
Đàm Ngu Cơ nghe vậy, trên mặt hiện lên chút lo lắng.
Hạ Liên thấy thế lại trợn mắt nhìn Tiết Ánh Tuyết một cái.
"Đều tại ngươi, là ngươi hại tiểu thư lo lắng." Tướng quân không đề cập với bọn họ chính là không muốn làm tiểu thư lo lắng, không ngờ cái miệng rộng của Tiết Ánh Tuyết lại để lộ.
"Lo lắng cái gì chứ, những tên cặn bã đó không phải là đối thủ của Hành ca ca đâu, rất nhanh sẽ bị bắt trở về thôi, yên tâm đi." Tiết Ánh Tuyết vỗ ngực bảo đảm.
"Vậy sao?" Đột nhiên, ba nam nhân mặc xiêm áo thủ vệ của phủ tướng quân đột nhiên vây lại.
"Chỉ tiếc, chúng ta ở đây, bọn họ ở bên ngoài chỉ giống như con ruồi không đầu xông loạn thôi." Trương Nhân rút đại đao ra, hận thù chỉ vào Hạ Liên.
"Là ngươi!" Hạ Liên nhận ra hắn là nam nhân dẫn đầu trong thanh lâu, lập tức ngăn ở trước mặt tiểu thư.
"Bọn họ là ai?" Nhìn ra họ là người không tốt, Tiết Ánh Tuyết hỏi.
"Bọn họ chính là mấy tên cặn bã trong miệng ngươi đấy." Hạ Liên cắn răng nói.
"Thì ra chính là các ngươi, các ngươi thật lớn mật, lại dám xông vào phủ tướng quân?!" Tiết Ánh Tuyết không thể tin được.
"Các ngươi muốn làm gì?" Đàm Ngu Cơ cố gắng trấn định.
"Rất đơn giản, đương nhiên là bắt ngươi trở về làm ấm giường." Trương Dũng cười dâm dật. Đại mỹ nhân kia, đúng là càng nhìn càng thấy đẹp, chỉ nhìn thôi cũng hại hắn cứng rắn rồi.
"Vừa vặn, các ngươi có ba người, mỗi người một đứa." Trương Nghĩa cũng xoa xoa tay.
"Nhị đệ, Tam đệ, các ngươi ra ngoài coi chừng đi, ba nữ nhân này cứ giao cho ta xử lý." Trương Nhân ra lệnh.
"Những thủ vệ, gia đinh kia đều bị đệ làm hôn mê rồi, không sao đâu."
"Tướng quân sẽ trở lại nhanh thôi! Các ngươi trốn không thoát đâu!" Biết là vô dụng nhưng Hạ Liên vẫn muốn dùng lời nói dọa lui bọn họ.
"Mau đi coi chừng đi, nếu Hỏa tướng quân trở lại thì dùng thuốc mê."
"Đại ca, đệ nói trước, đệ muốn đại mỹ nhân kia." Trương Dũng nói.
"Yên tâm, sẽ không cướp với ngươi đâu!" Trương Nhân cười lạnh.
"Đi thôi, Tam đệ." Trương Dũng và Trương Nghĩa chạy ra ngoài canh chừng.
"Được rồi, bây giờ thì giải quyết ân oán của chúng ta đi!" Trương Nhân múa đại đao, tiến tới gần bọn họ.
Không muốn lãng phí thời gian, hắn chỉ muốn giết họ, vì vậy liền vung đao lên chém xuống.
"A!" Tiết Ánh Tuyết kêu to, kịp thời đẩy Đàm Ngu Cơ ra, mình cũng lui về phía sau tránh một đao kia.
Có chút căn cơ, nàng ta nhìn ra ý đồ của hắn, đây nhất định không phải muốn bắt người mà là muốn nhằm vào Cơ Nhi tỷ tỷ!
"Hắn muốn giết Cơ Nhi tỷ tỷ!" Tiết Ánh Tuyết hô to.
"Đúng vậy! Ta muốn giết chết bảo bối của ngươi, Hạ Liên, ta muốn nhìn ngươi khổ sở ăn năn, tới chuộc tội của ngươi đi!" Trương Nhân cười ha ha, lại giương đao đuổi theo.