Mộc Thập: “Nguyễn Ngôn Hi, tôi nghĩ bây giờ chúng ta cần phải hợp tác với đội vụ án đặc biệt 1.”
“Tại sao?”
Vưu Vu bối rối, sao lại mới nhìn bức ảnh mà đã phải hợp tác với đội vụ án đặc biệt 1 rồi?
Mộc Thập giải thích: “Đội phó hiện tại của đội vụ án đặc biệt 1 là người phụ nữ trong ảnh.”
Trước đó, Mộc Thập đã kiểm tra thông tin của đội vụ án đặc biệt 1, cho nên trong đã nhận ra ngay.
Vưu Vu cảm thấy lượng tin tức này có chút lớn, anh hơi cao giọng: “Vậy đội phó đội vụ án đặc biệt 1 và Từ Hải có quan hệ tình cảm, cô ấy chính là Môi Đỏ?”
Mộc Thập gật đầu.
“Trời ơi, Môi Đỏ thật sự là một cảnh sát?”
Anh thở dài, sau đó hỏi, “Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?”
“Đúng như Mộc Thập nói, vì đội phó đội vụ án đặc biệt 1 là Môi Đỏ, nên chúng ta cần phải hợp tác với họ.”
Nguyễn Ngôn Hi rời giường, lấy điện thoại ra gọi cho Cao Lăng Trần, sau khi điện thoại được kết nối, anh trực tiếp nói: “Cao Lăng Trần, tôi đổi ý rồi, tôi có thể hỗ trợ đội vụ án đặc biệt 1 bắt Leach.”
Với sự thay đổi nhanh chóng như vậy, trực giác của Cao Lăng Trần mách bảo rằng đã xảy ra chuyện gì đó, “Lý do?”
“Tôi tìm thấy Môi Đỏ.”—
Sau vài năm, đây là lần thứ hai Nguyễn Ngôn Hi đến văn phòng của đội vụ án đặc biệt 1, bởi vì Cao Lăng Trần đã nói chuyện với đội trưởng của đội vụ án đặc biệt 1 về việc Nguyễn Ngôn Hi sẽ hỗ trợ, vì vậy khi anh và Mộc Thập đến, những người trong đội chỉ nhìn họ một cái rồi tiếp tục tự mình điều tra.
Đội trưởng Phan Phi từ phòng lưu trữ bước ra khỏi văn phòng với hồ sơ trong tay, ngay khi bước vào cửa, anh ta nhìn thấy Nguyễn Ngôn Hi đang ngồi thoải mái trên ghế và cô gái đeo kính bên cạnh anh ta, không phải cô Nguyên trước đó.
Nghe thấy tiếng động bước vào, vốn dĩ Nguyễn Ngôn Hi nói chuyện với cô gái, thì nâng cằm lên về phía anh ta, ánh mắt có chút kiêu ngạo, giống hệt như mấy năm trước, thay đổi duy nhất chính là trợ lý bên cạnh.
Phan Phi bước lên phía trước chào hỏi: “Nguyễn Ngôn Hi, lại gặp nhau rồi.”
Nguyễn Ngôn Hi gật đầu với anh ta, sau đó vươn tay chỉ vào Mộc Thập bên cạnh, giới thiệu: “Đội trưởng Phan, đây là Mộc Thập, trợ lý của tôi.”
Đội trưởng Phanvà Mộc Thập gật đầu với nhau, coi như chào hỏi.
Phan Phi đưa hai người họ vào trong, “Đội trưởng Cao đã nói qua rồi, chúng tôi đã nhận được tin tức từ người cung cấp thông tin rằng Leach đến thành phố S để tiến hành giao dịch vũ khí, bây giờ về cơ bản, chúng tôi khóa một vài điểm mục tiêu và đang điều tra từng điểm một, vì vậy…Nguyễn Ngôn Hi, có vấn đề gì không?”
Anh cảm thấy có chút kỳ lạ khi thấy Nguyễn Ngôn Hi đang nhìn xung quanh, không chú ý đến anh chút nào.
Nguyễn Ngôn Hi trực tiếp hỏi: “Đội phó của đội anh đâu rồi?”
Phan Phi cau mày: “Đội phó? Anh tìm cô ấy có chuyện gì sao?”
Nguyễn Ngôn Hi thản nhiên nói: “Đội phó lần trước hợp tác không phải là cô ấy, nên muốn gặp cô ấy.”
Phan Phi cảm thấy rất kỳ lạ, chẳng phải anh ta không chú ý đến bất cứ điều gì ngoại trừ vụ án sao? Cho dù trong lòng anh có nghi vấn, dù sao cũng không tiện hỏi, cho nên Phan Phi chỉ nói: “Chắc cô ấy ở trong văn phòng.”
Một trong những thành viên trong đội nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, ngước lên và nói với Phan Phi: “Đội trưởng, đội phí Thiệu vừa đi ra ngoài rồi.”
“Ồ.”
Nguyễn Ngôn Hi chậm rãi gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Mộc Thập. Mộc Thập hạ mắt xuống, đi ra ngoài, bấm số điện thoại di động của Tần Dực, “Alo, A Dực, giúp tôi tìm vị trí của điện thoại di động.”
Khi Mộc Thập trở về, rõ ràng bước chân của cô có chút lo lắng, cô đi đến bên cạnh Nguyễn Ngôn Hi, mang đến một tin tức chấn động, “Có thể Môi Đỏ đã tìm được Leach.”
—
Phan Phi cầm tay lái, liếc nhìn Nguyễn Ngôn Hi đang ngồi ở phía sau qua gương chiếu hậu, vừa rồi trong văn phòng, Nguyễn Ngôn Hi đột nhiên nói cho anh biết vị trí hiện tại của Leach, thậm chí anh còn không biết làm sao Nguyễn Ngôn Hi biết được, nhưng từ kinh nghiệm của lần hợp tác trước, khiến anh hiểu rằng lời nói của anh dường như là sự thật.
Anh thu hồi lại ánh mắt, quay trở lại điện thoại di động, sau khi nghe thấy lời nói của Nguyễn Ngôn Hi trong văn phòng vừa rồi, anh lập tức gọi điện thông báo cho Thiệu Khiết Vân, nhưng Nguyễn Ngôn Hi trực tiếp nói: “Không cần gọi, không gọi được đâu.”
Kết quả không có tín hiệu. Làm sao Nguyễn Ngôn Hi có thể biết được chuyện này, vừa rồi anh còn cố ý hỏi về Thiệu Khiết Vân, có liên quan gì đến chuyện này sao? Anh nhìn con đường trước mặt, nhanh chóng bỏ qua những câu hỏi này, bây giờ tìm được Leach mới là chuyện quan trọng nhất.
Ngay sau đó, họ vội vã đến địa điểm mà Nguyễn Ngôn Hi nói, một nhà máy bỏ hoang, ngoại trừ họ thì không có ai.
Phan Phi lại nhìn Nguyễn Ngôn Hi, hy vọng có thể đưa ra lời giải thích, “Anh nói Leach ở đây sao? Nhưng ở đây không có gì cả.”
Nguyễn Ngôn Hi chỉ xuống: “Ở dưới lòng đất.”
Mộc Thập nhờ Tần Dực định vị điện thoại di động của Môi Đỏ và tìm thấy vị trí này, nhưng ngay sau đó, không thể theo dõi được nữa, bởi vì không có tín hiệu, chỉ có một lý do, Môi Đỏ đã đi xuống lòng đất, “Vậy chúng ta phải tìm lối vào.”
Sau khi Phan Phi nghe xong, có chút nghi ngờ, “Làm sao anh biết?”
Vì Môi Đỏ đã tìm thấy Leach, có thể những người khác đã đến đó, “Thời gian eo hẹp, bây giờ…”
Ầm! Ầm!
Một âm thanh chói tai truyền đến từ phía trước, mặt đất bằng phẳng ban đầu lập tức bị nổ tung, những phiến đá lớn được bay lên, bay về mọi hướng
Ầm! Ầm!
Lần lượt, giống như một phản ứng dây chuyền, nổ tung từ xa đến gần, như thể muốn thổi bay toàn bộ mặt đất, ánh lửa, khói và đá vụn kéo theo những người xung quanh lao đến, trong chớp mắt, tất cả mọi người đều bị quật ngã xuống đất.
Khói cuồn cuộn như một bức tranh tráng lệ.
—
Khi vụ nổ lắng xuống, một chiếc ô tô màu đen từ từ lái ra khỏi khu vực.
Ở ghế sau, có một người đàn ông, cúi đầu, nhìn chằm chằm vào người đang gối đầu trên đùi mình, vẻ mặt chuyên chú, trong mắt có sự dịu dàng không thể xóa nhòa, trong tay cầm một chiếc khăn trắng sạch sẽ, nhẹ nhàng lau lên mặt cô, từng chút một, cho đến khi không còn vết màu xám hay đen trên mặt cô nữa.
Anh nghiêng người về phía trước, gần cô hơn, từ trán, đến mắt, đến mũi, đến môi, anh nhìn qua từng chút một, nhìn mãi không chán, đôi đồng tử đen của anh dày đặc sự ấm áp, sau một lúc lâu, anh đưa tay ra, cẩn thận chạm vào mặt cô, do dự một lúc, cuối cùng chỉ nhặt một lọn tóc của cô, từ từ đưa đến gần môi mình.
Anh nhắm mắt lại, hôn lên.