Một góc của bức thư được ký tên: .
“Hóa ra đây cũng là tên viết tắt của hắn.”
Giống như chữ viết tắt của Mục Cửu Lâm, Nguyễn Ngôn Hi nheo mắt nhìn hoa hồng trên phong thư, khinh thường nói: “Người đàn ông nhàm chán.”
Mộc Thập cẩn thận nhìn hoa hồng, “Giống như hoa hồng gửi trước đó, có lẽ hắn đã trồng một vườn hoa hồng.”
Cô hơi nghiêng đầu, tưởng tượng một chút, vẫn khá đẹp.
“Vậy anh ước ngày nào đó hắn rơi vào bụi gai hoa hồng và bị đâm chết.”
Mộc Thập liếc mắt nhìn anh: “Anh ghen.”
Giọng điệu khẳng định, có chút cảm giác trêu chọc.
Nguyễn Ngôn Hi nheo mắt nhìn cô, vốn dĩ ngồi xếp bằng trên ghết sofa, anh di chuyển, xoay người về phía Mộc Thập, sau đó nghiêng người mạnh về phía trước, ép Mộc Thập lùi về phía sau, trực tiếp dựa lưng vào ghế sofa.
“Anh làm gì vậy?”
“Thực hiện quyền lợi của bạn trai.”
Nguyễn Ngôn Hi nở nụ cười xấu xa trên miệng, nghiêng mặt đến.
Không còn là những nụ hôn thoáng qua như trước, nụ hôn của Nguyễn Ngôn Hi mang theo một chút trừng phạt và trêu chọc, cho đến khi Mộc Thập thở không nổi, Nguyễn Ngôn Hi mới rời đi khỏi môi cô.
Mặt Mộc Thập hơi đỏ, Nguyễn Ngôn Hi nghiêng người hôn lần nữa, sau đó cười mãn nguyện: “Thế nào, cũng không tệ đúng không.”
Trước khi Mộc Thập nói gì đó, Nguyễn Ngôn Hi đã tự hỏi tự trả lời: “Cũng đúng mà, ah đã xem rất nhiều tiểu thuyết và phim truyền hình, lại luyện tập mấy lần nữa nên đã tốt lắm rồi.”
Vừa nói, anh vừa hướng đến gần Mộc Thập.
Mộc Thập liếc mắt nhìn anh, sau đó lấy USB mà anh trai đưa cho từ trong túi ra, áp vào miệng anh, ngăn anh trêu chọc, “Xem cái này đi.”
Không được như ý Nguyễn Ngôn Hi bĩu môi, chỉ có thể nói: “Được rồi.”Mộc Thập lấy máy tính, đặt nó lên bàn trà, sau khi bật máy tính, cắm USB vào, bên trong chỉ có một thư mục, ấn mở, bên trong có mấy hồ sơ vụ án, thư mục con đầu tiên tên là Mạng Nhện, bên trong chỉ có một thư mục giới thiệu về tổ chứ Mạng Nhện.
Đây là một tập đoàn tội phạm khổng lồ, liên quan đến một loạt các khoản đầu tư tài chính, y dược, virus, buôn lậu thuốc phiện, giết người, cướp của, họ có người ở mỗi ngành nghề, mỗi khu vực, nơi hẻo lánh cũng có, giống như một mạng lưới lớn để kiểm soát tất cả các khu vực, chúng làm hết cái này đến cái khác, vi phạm pháp luật để giành quyền lực và lợi ích.
Bởi vì trong tổ chức có rất nhiều, họ có một hệ thống quản lý phân cấp chặt chẽ, trải rộng từ trung tâm ra ngoài, từ cao nhất đến thấp nhất, phân chia nghiêm ngặt.
Mỗi khu vực đều có một người tổng quản lý, anh trai của Mộc Thập, Tần Thiên Dương là tổng quản lý, đồng thời, dưới anh còn có mấy người quản lý nữa, bình thường là khoảng 2 đến 3 người, mõi người quản lý 5 đến 6 cấp dưới, mỗi gười cấp dưới có nhiều người trong tay để điều động, họ là cấp thấp nhất, được gọi là quân cờ.
Tầng thứ nhất và tầng thứ hai có tỷ lệ tử vong tương đối cao vì họ trực tiếp tham gia vào nhiệm vụ, trong khi cấp độ của các thành viên trên tầng thứ ba thường không dễ thay đổi, trừ khi có người chết hoặc có vấn đề, như vậy một người cấp dưới một tầng sẽ được chọn để bổ sung.
Ngoại trừ quân cờ, danh tính của tất cả mọi người đều được bảo mật tuyệt đối, họ có các mã độc lập riêng của mình và ngoại trừ việc liên lạc trực tiếp với cấp trên hoặc cấp dưới, không được liên lạc với bất kỳ ai khác.
Công việc tương đối đơn giản thường được lập kế hoạch trực tiếp bởi cấp dưới và hoàn thành bởi các quân cờ, mà nhiệm vụ khó khăn hơn được lập kế hoạch trực tiếp bởi người quản lý và giao cho cấp dưới và quân cờ hoàn thành. Họ liên lạc và phân công nhiệm vụ thông qua mạng nội bộ được mã hóa, không bao giờ gặp mặt, mà người tổng quản lý cũng không tham gia lên kế hoạch, họ chỉ phân công nhiệm vụ. Công việc của họ là đảm bảo có thể khống chế và quản lý tất cả mọi người để việc vận hành mạng lưới diễn ra bình thường.
Tuy nhiên, phía trên người tổng quản lý có một người giám sát, đó chính là tầng thứ năm của mạng nhện, người giám sát theo dõi mỗi nhiệm vụ và mỗi thành viên tham gia nhiệm vụ. Nếu có bất kỳ ai gặp vấn đề, lúc này sẽ xuất hiện một người khác, người dọn dẹp, họ sẽ xử lý các nhiệm vụ thất bại và những người gặp vấn đề theo chỉ thị của người giám sát, như vụ tai nạn giao thông lần trước và cái chết của Phượng Nhân Hoa. Trong mạng lưới này này, rõ ràng hắn chỉ là một quân cờ, kết cục cuối cùng của hắn là bị nghiền nát.
Thời gian thành lập của tổ chức này cũng là một bí ẩn, có thể đã tồn tại trong mười năm, hai mươi năm, thậm chí lâu hơn. Hiện nay, nó đã xâm nhập vào các lĩnh vực khác nhau và không thể nhanh chóng đánh đổ, đặc biệt là khi không có ai biết về sự tồn tại của nó. Đó là lý do tại sao Tần Thiên Dương lựa chọn gia nhập tổ chức, tấn công từ bên trong.
Tên của thư mục con thứ hai là d0023.
Có hai thư mục trong đó, mỗi thư mục đại diện cho thông tin về hai người quản lý, nhưng không có hình ảnh, không có tên, chỉ có mật danh độc lập của họ và tất cả các hành động mà họ đã lập kế hoạch.
Thư mục thứ ba: d0023048
Số hiệu: d0023048
Hành động: Nhiệm vụ ám sát.
Đối tượng: Mật danh “leach”, buôn bán vũ khí.
Người lên kế hoạch: Môi Đỏ.
Ngày thực hiện: 28/2.
Điều này cho thấy đây là nhiệm vụ mà gần đây họ sẽ thực hiện, Nguyễn Ngôn Hi xem rồi nói: “Có vẻ như đây là một nhiệm vụ chưa được thực hiện, vẫn còn mười ngày nữa.”
Mà người có mật danh Môi Đỏ là một trong những người quản lý dưới trướng Tần Thiên Dương.
Mộc Thập gật đầu, sau đó mở thư mục cuối cùng, đó là một chương trình phần mềm, nhưng sau khi cài đặt, máy tính đột nhiên biến thành màu đen.
Nguyễn Ngôn Hi khó hiểu nhìn: “Có chuyện gì vậy? Dính virus sao?”
“Đây là phần mềm mà anh trai em tạo ra, phần mềm liên lạc.”
Giọng nói vốn không cao không thấp của Mộc Thập hơi run nhẹ, có chút mong đợi, ngay khi vừa dứt lời, một hộp thoại đột nhiên xuất hiện trên màn hình đen.
Có phải kết nối rồi không?
Mộc Thập không chút do dự, nhấn đồng ý.
Sau một giây, màn hình sáng lên.
Sau hơn một năm mong mỏi và tìm kiếm, khuôn mặt của người đó cuối cùng xuất hiện trên màn hình, không có nhiều sự thay đổi so với hơn một năm trước, chỉ là gầy hơn một chút. Khuôn mặt lạnh lùng trước đây trở nên nhẹ nhàng hơn sau khi nhìn thấy Mộc Thập, khóe miệng anh ta mang nụ cười, giọng nói trầm thấp gọi tên thân mật đó.
“Tiểu Mộc Đầu.”
“Anh. “
Đây là cuộc gọi đầu tiên giữa Mộc Thập và anh trai sau hơn một năm, Nguyễn Ngôn Hi không muốn quấy rầy bọn họ, vì vậy anh rời ghế sofa, đi vào phòng bếp.
Sau khi rót hai ly nước, anh nghe thấy Mộc Thập gọi mình.
Nguyễn Ngôn Hi cầm ly nước đi tới, Mộc Thập vỗ vị trí bên cạnh rồi bảo anh ngồi xuống, vừa ngồi xuống, Mộc Thập liền nói với Tần Thiên Dương: “Anh ơi, anh ấy là Nguyễn Ngôn Hi.”
“Xin chào.”
Nguyễn Ngôn Hi lên tiếng trước.
Ánh mắt Tần Thiên Dương đặt lên người anh mấy giấy rồi gật đầu, sau đó lại chuyển sang Mộc Thập: “Tiểu Mộc Đầu, xem hết thông tin anh đưa em chưa?”
Mộc Thập khẽ gật đầu: “Em xem rồi, anh trai, anh là tổng quản lý sao?”
“Tổng quản lý khu d0023, có lẽ em đã nhìn thấy một nhiệm vụ ám sát, đó là vào ngày 28 tháng 2, mục tiêu là một tay buôn vũ khí có mật danh là Leach, buôn vũ khí trong và ngoài nước, không ai biết tên thật của hắn, chỉ biết hắn là người Trung Quốc, trước đó hắn đã hoạt động ở nước ngoài, gần đây đã về nước, chỉ ở lại thành phố S trong hai tuần, ngày 28 tháng 2, hắn sẽ ra nước ngoài, vì vậy, thời gian ám sát là ngày 28.”
Nguyễn Ngôn Hi vừa nghe Tần Thiên Dương nói, vừa quan sát nơi anh ấy đang ở, thông qua hình ảnh, có thể thấy Tần Thiên Dương đang ở trong phòng, mặc dù không hạn chế hoạt động, nhưng có thể thấy được điều kiện trong phòng rất tốt, phía sau anh ấy là một giá sách, cũng không cao, cho dù ngồi trên ghế cũng có thể trực tiếp lấy được, sau đó ở góc dưới bên phải của hình ảnh, Nguyễn Ngôn Hi đột nhiên nhìn thấy một thứ, cho dù chỉ là một phần, nhưng anh vẫn lập tức nhận ra thứ đó, trong lòng anh chấn động, tại sao lại có thứ này?
Nhưng trên mặt, anh vẫn bình tĩnh hỏi: “Vậy có biết được vị trí cụ thể không?”
Tần Thiên Dương nghiêm túc trả lời anh: “Nhiệm vụ khó khăn nhất là tìm ra hắn đang ở đâu, khả năng che giấu của hắn cực kỳ tốt, không ai biết bây giờ hắn đang ở đâu, tổ chức chỉ nhận được tin tức vào ngày thứ ba sau khi hắn đến thành phố S.”
Hiển nhiên Mộc Thập không để ý đến chuyện như vậy, “Leach luôn bị cảnh sát truy nã, tại sao lần này hắn lại mạo hiểm về nước?”
Tần Thiên Dương: “Hắn mang theo lượng lớn vũ khí về nước, có thể là để tiến hành giao dịch, đây cũng là lô vũ khí mà tổ chức muốn có.”
“Đó là lý do tại sao muốn ám sát hắn, nhưng không dễ để ám sát một kẻ buôn bán vũ khí, tôi thấy người lên kế hoạch chỉ có một người, những người ở các khu vực khác cũng đang thực hiện nhiệm vụ tương tự?”
Tần Thiên Dương gật đầu nói: “Đúng vậy, nhiệm vụ này rất quan trọng, cho nên mấy khu vực của thành phố S đều tham gia, mỗi khu vực đều phái một đội người đi thực hiện nhiệm vụ này.”
Mộc Thập suy nghĩ một lát, “Điều này cũng cho chúng ta cơ hội tìm được nhiều thành viên của tổ chức.”
Tần Thiên Dương cũng biết nhiệm vụ này là thời cơ tốt, nếu cảnh sát có thể thiết lập mai phục ở đó, bọn họ có thể làm suy yếu một phần lực lượng của tổ chức, “Miễn là tìm được vị trí của Leach trước các đội trong tổ chức.”
Nguyễn Ngôn Hi khoanh tay, giọng điệu thoải mái, “Ừm, may mà chúng ta có mười ngày.”
“Em phải cẩn thận, không được hành động một mình, không thể tin tưởng quá nhiều cảnh sát cũng, nhưng Cao Lăng Trần, người mà hai người đang hợp tác, có thể tin tưởng.”
Hành động này quá nguy hiểm, Tần Thiên Dương không muốn Mộc Thập và Nguyễn Ngôn Hi bị làm hại vì chuyện này.
“Anh, em biết rồi.”
Sau khi ngắt kết nối, Tần Thiên Dương nhìn vào hình ảnh của em gái trên màn hình một lúc trước khi tắt phần mềm. Sau đó, anh đã thực hiện các biện pháp để ngăn chặn người khác theo dõi, tắt máy tính, đặt cả hai tay lên bánh xe của chiếc xe lăn, xoay bánh xe, lùi vài bước, sau đó xoay một góc độ, rồi chậm rãi di chuyển về phía cửa.