Mộc Thập nhìn chuỗi mật mã do Nguyễn Ngôn Hi viết trên tường, sau khi đọc xong thì không khỏi thở dài: “Nguyễn Ngôn Hi, anh thật đẹp trai.”
“Cảm ơn, nhưng so với khen bằng miệng, anh thích…”
Nguyễn Ngôn Hi quay đầu nhìn Mộc Thập, trong mắt nở nụ cười, khóe miệng nhếch lên, lộ ra biểu cảm chưa bao giờ thể hiện trước mặt người ngoài…Ăn nói lưu manh (Mộc Thập định nghĩa), nghiêng ngươi, làm bộ như hướng đến gần người Mộc Thập.
Mộc Thập liếc mắt nhìn anh, cúi xuống ôm Tiểu Nhĩ Đóa đang nằm trên mặt đất lên, nhét vào trong tay Nguyễn Ngôn Hi, rồi lấy điện thoại di động ra gọi điện, một loạt động tác vô cùng uyển chuyển, không cho Nguyễn Ngôn Hi có chút cơ hội nào để phản kháng.
Nguyễn Ngôn Hi theo bản năng ôm Tiểu Nhĩ Đóa, Tiểu Nhĩ Đóa ngẩng đầu lên nhìn anh, cười khúc khích. Nguyễn Ngôn Hi không trêu ghẹo được, chỉ có thể nhìn Mộc Thập đang gọi điện với khuôn mặt tối sầm.
“Alo, Cao Lăng Trần, Nguyễn Ngôn Hi đã có chút phát hiện.”
Mộc Thập dừng lại, sau khi nghe xong lời nói của Cao Lăng Trần, cô nói: “À, được rồi, chúng tôi lập tức đến cục.”
“Bổ sung một chút, đã biết được mật mã rồi.”
Mộc Thập nhấc chân đi ra ngoài phòng, “Đi thôi, thiên tài mật mã.”
—
“Vậy là người chết đã để lại mật mã, giải mã bằng cách dùng mật mã square…”
Sau khi Tưởng Tề nghe Mộc Thập giải mã chi tiết, cần thời gian tiêu hóa nó.
Nguyễn Ngôn Hi khinh thường liếc mắt nhìn anh, sửa lại: “mật mã Four-square.”
Tưởng Tề không biết gì về mật mã, ngượng ngùng ho khan hai lần: “Khụ khụ, được rồi, sau đó anh giải mã ra từ “con bích” này sao?”
Nguyễn Ngôn Hi nâng cằm.
Giây tiếp theo, Tưởng Tề lại hỏi: “Nếu chỉ là trùng hợp thì sao? Có lẽ không có mật mã nào để giải mã.”
“Trùng hợp?”
Nguyễn Ngôn Hi cau mày, nheo mắt nhìn anh, giọng điệu cực nhanh khiến người ta có cảm giác áp chế, “Anh ta biết mình sắp chết, không thể nói cho ai biết, không thể tự cứu mình, không thể cầu cứu, anh ta để lại di thư và mật mã, đây là cái anh ấy để lại cho người khác, một mật mã đã thiết kế tỉ mỉ, giờ anh lại dùng trùng hợp để phủ định nó sao?”
“Tôi…Tôi không có ý này.”Tưởng Tề bị khí thế của anh làm cho hoảng sợ, đột nhiên lắp bắp: “Tôi chỉ cảm thấy…thật mơ hồ, nếu anh ấy muốn để lại thông tin gì đó thì trực tiếp viết ra không phải là được rồi sao, sao phải dùng cách mã hóa bí ẩn này.”
Nguyễn Ngôn Hi khoanh tay, giọng điệu vẫn không khách khí lắm, “Anh thấy nếu anh ta trực tiếp viết hai chữ “con bích” trên giấy thì chúng ta có thể nhìn thấy không? Anh ta không thể để cho người uy hiếp tính mạng của mạnh phát hiện anh ta để lại manh mối, nên mới dùng di thư để mã hóa thông tin, hung thủ muốn người khác nhận ra Trương Tường tự sát, cho nên sẽ không hủy bức di thư này, mà phải giữ để làm căn cứ cho thấy Trương Tường tự sát.”
Mộc Thập ở bên cạnh chỉ vào bức ảnh trên bàn, “Còn nữa, tư thế dùng tay phải cắt cổ tay và vị trí đặt chuột, tôi nghĩ Trương Tường cố ý làm như vậy, để khơi dậy sự nghi ngờ của cảnh sát.”
Bây giờ tôi nghĩ đến thì đúng là có tồn tại khả năng này.
Tưởng Tề gãi đầu, “Vậy con bích kia là gì? Không lẽ hung thủ tên là con bích sao.”
Cao Lăng Trần suy luận: “Có thể là mật danh của hung thủ.”
Mộc Thập xem website, “Con bích có thể đại biểu cho binh lính, hòa bình và đàn ông.”
“Hòa bình thì quên đi, hung thủ giết người là nam binh lính sao?”
Tưởng Tề kết hợp.
Cô tiếp tục: “Ngoài ra, con Q bích đại diện cho Athena, con K bích đại diện cho David, con J bích đại diện cho Ogier.”
Nghe xong thì suy nghĩ
“Mọi người, chúng ta chỉ còn chưa đầy 30 tiếng nữa.”
Điều đó có nghĩa là 18 tiếng đã trôi qua, nhưng họ chỉ biết rất ít thông tin.
Bốn người bọn họ không có tiến triển gì trong việc giải mã tin nhắn cuối cùng mà người chết để lại, vì thời gian hạn chế, Cao Lăng Trần đề nghị hành động riêng, anh ở đây tiếp tục điều tra các mối quan hệ xã hội của người chết, liệt kê những người có thể gây ra mối đe dọa cho người chết, trong khi Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập tiếp tục nghiên cứu ý nghĩa đằng sau “con bích”.
—
Một bức tường viết đầy gì đó, Nguyễn Ngôn Hi vẽ một con bích lớn trên bức tường.
Kế bên hình vẽ, từ trên xuống dưới, được viết:
Lưỡi dao
Người đàn ông
Hòa bình
Binh lính
Nữ thần
Đức vua
Vệ sĩ
Nguyễn Ngôn Hi nhìn mấy ý nghĩa của con bích, cuối cùng lắc đầu, ném bút đi, chân trần đi quanh phòng, hai tay gãi đầu, miệng lớn tiếng nói, trông hơi giống thần kinh, “Tôi biết tôi phải chết, người đó nhất định bắt tôi phải chết, tôi không còn lựa chọn nào cả, chạy không thoát, không thể kêu cứu. Hôm nay, tôi phải tự sát, nhất định phải để lại một ít thông tin, tôi muốn để người khác biết có người muốn uy hiếp tôi, cho nên tôi phải thiết kế mật mã, chìa khóa trong quyển sổ, ẩn giấu thông tin trong bức di thư, vậy tôi nên để lại loại thông tin thế nào?”
Anh ngẩng đầu nhắm mắt lại, muốn đặt mình vào cảm giác của người chết lúc đó.
“Tên của hung thủ?”
Anh ngẫu nhiên phủ nhận, “Không, có lẽ tôi không biết tên của hắn, vậy mật danh? Tôi biết mật danh của hắn từ đâu, hắn nhắn tin cho tôi, gọi điện thoại, gửi tin nhắn?”
Mộc Thập nhìn thông tin trong tay rồi trả lời: “Tôi không tìm thấy bất kỳ tin nhắn lạ nào bị xóa khỏi điện thoại di động của người chết, gần đây không có cuộc gọi lạ, cũng không có thư, tôi cũng kiểm tra email, cũng không có.”
Nguyễn Ngôn Hi dừng chân lại, sau khi ngừng, rồi xoay người đi lại, “Có lẽ hắn đến nhà tôi, có thể chúng tôi đã gặp nhau, hắn đứng trước mặt tôi, có lẽ tôi có thể nhìn thấy dáng vẻ của hắn.”
Nguyễn Ngôn Hi hơi nheo mắt lại, nói chậm lại, “Còn có thể chất đặc biệt…cái gì đó.”
Mộc Thập ngước mắt lên nhìn anh, nói trước: “Hình xăm?”
Rõ ràng hai người họ có cùng một suy nghĩ, “Hình xăm con bích. Bây giờ là mùa đông, lộ ra ngoài chỉ có da mặt, da cổ, còn có tay, vậy tôi có thể…”
“Khoan đã.”
Mộc Thập đột ngột cắt ngang lời nói của Nguyễn Ngôn Hi, giống như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, “Hình xăm.”
Đương nhiên, lúc này Nguyễn Ngôn Hi cũng không ngại Mộc Thập ngắt lời anh, ngược lại, sau khi nhìn thấy biểu cảm của Mộc Thập, anh vội vàng hỏi: “Mộc Thập, có chuyện gì vậy, em nghĩ ra cái gì?”
Mộc Thập hạ mắt suy nghĩ một hồi, ngước lên nhìn anh nói: “Em không biết có liên quan gì không, nhưng em từng nghe anh trai em kể về một vụ án giết người hàng loạt, đến hôm nay, vụ án vẫn chưa được phá, mỗi khi hung thủ giết người trong nhà nạn nhân, hắn sẽ để lại một công cụ để xăm, bên cạnh công cụ là một món đồ trong nhà nạn nhân, lúc đó, cảnh sát tin rằng mỗi khi hung thủ giết ai đó, sẽ giữ lại một món đồ kỷ niệm, sau đó xăm một thứ đó lên cơ thể hắn.”
“Vậy lần cuối cùng hắn giết người khi nào?”
Nguyễn Ngôn Hi không có ấn tượng gì về vụ án này.
Mộc Thập nhớ rất rõ: “Mười năm trước, trong mộ tháng, hắn giết tổng cộng mười người, sau đó giống như biến mất khỏi thế gian, hắn không phạm tội nữa.”
Đây là một vụ án rất chấn động vào thời điểm đó, sự tàn nhẫn của hung thủ, tình hình bi thảm tại hiện trường và các dụng cụ xăm hình để lại hiện trường vụ án, tất cả cảnh sát điều tra vụ án vào thời điểm đó, nhưng không tìm được hung thủ.
“Mười năm trước? Chẳng trách anh không biết, lúc đó anh đang ở nước ngoài. Bình quân ba ngày giết một người, tốc độ phạm tội rất nhanh.”
Vật mà khi phạm tội nhanh như vậy, hắn vẫn có thể ẩn náu rất tốt, tìm kiếm mục tiêu tiếp theo và cuối cùng biến mất không để lại chút dấu vết nào.
Mộc Thập nói thêm: “Một số nạn nhân chết chỉ cách nhau một ngày, những người đó đã bị tra tấn đến chết, một số vết thương trên cơ thể của người chết là…”
Nguyễn Ngôn Hi đoán được: “Bọn họ tự làm.”
Mộc Thập gật đầu: “Hung thủ để họ tự hại mình trước, cuối cùng tự kết liễu đời mình.”
“Cuồng ngược đãi, đúng là cuồng ngược đãi, hắn rất hưởng thụ quá trình này, làm một người thưởng thức, nhìn họ tự sát trong sợ hãi và tuyệt vọng.”
Sau đó Nguyễn Ngôn Hi nghĩ đến một chuyện quan trọng, “Đúng rồi, trên người hung thủ xăm những thứ gì?”
“Em có hồ sơ vụ án trong máy tính.”
Mộc Thập bật máy tính lên, tìm hiểu thông tin vụ án, đồng thời cho Nguyễn Ngôn Hi xem từng bức ảnh hiện trường.
Sau khi xem 7, 8 bức ảnh, khi một bức ảnh khác xuất hiện, Nguyễn Ngôn Hi đột nhiên nói dừng lại, anh chỉ vào một thứ trong ảnh, hỏi Mộc Thập: “Em rhấy hình này có quen không?”
Đó là một cái bật lửa, trên đó có một hoa văn màu đen, trong đám lửa, rõ ràng là một con bích.
Thời gian còn lại: 28 giờ 05 phút.