Tưởng Tề đi theo Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập ra khỏi phòng giám sát nhưng vẻ mặt vẫn còn mơ hồ, Nguyễn Ngôn Hi nói xong câu nói bí ẩn kia cũng không chịu giải thích rõ, cùng trao đổi ánh mắt với Mộc Thập, hoàn toàn không suy xét đến chỉ số IQ của ai kia không quá cao nhưng lại rất muốn biết câu trả lời, chuyện này khiền Tưởng Tề rất bực bội.
Không thể giải thích rõ một chút sao! Anh âm thầm gào thét.
Ba người bọn họ đi về căn phòng bí mật, lúc này, Hình Tĩnh nhận được điện thoại cũng vội vàng chạy tới, đeo găng tay, kiểm tra sơ bộ thi thể.
“Đội trưởng, thời gian chết đúng là ngày hôm qua, nhưng không quá 24 giờ, “
Tức là giống với trên tờ giấy kia, “Nguyên nhân tử vong…A! Hai người đến rồi sao?”
Hình Tĩnh ngẩng đầu nhìn thấy Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập vào cửa, nên cho hỏi bọn họ.
Nguyễn Ngôn Hi sửa lại lời cô: “Chúng tôi đang chơi ở đây, là người đầu tiên tìm thấy thi thể.”
Hứa Tĩnh nghe xong thì sửng sốt: “À? Anh phát hiện ra sao?”
Lúc đi vào, cô nhìn thấy đang lấy lời khai của bốn người trẻ tuổi, còn thở dài nói họ thật sự xui xẻo, ra ngoài chơi thoát khỏi mật thấy mà lại phát hiện thi thể, điều này chắc chắn tạo ra ám ảnh tâm lý, không ngờ còn có Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập nữa, cô buồn bực nói: “Tôi nói hai người là thể chất gì vậy chuyên thu hút hung thủ luôn.”
Không nhịn được nói y chang Tưởng Tề.
Cao Lăng Trần thở dài khi Hình Tĩnh đang thở dài, hoàn toàn quên mất công việc của mình, lớn tiếng nhắc nhở cô: “Hình Tĩnh, tiếp tục, nguyên nhân tử vong là gì?”
“Đội trưởng, tôi xin lỗi.”
Hình Tĩnh lập tức kiềm chế, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tôi chưa thể xác nhận nguyên nhân tử vong, bởi vì trên người anh ta có vết thương hở.”
Hình Tĩnh giơ tay trái của người chết lên chỉ cho họ vị trí của cổ tay, trên đó có thể nhìn thấy rõ một số vết dao, “Tuy nhiên, tình trạng của thi thể cũng cho thấy thi thể từng bị dìm trong nước, vì vậy vẫn chưa chắc chắn liệu anh ta chết vì mất máu hay chết đuối.”
Hình Tĩnh tiếp tục: “Nhưng mà, điều tôi có thể xác định là cổ tay bị vắt trước khi bị dìm vào nước, cho nên trên thi thể có chút vết tích, về phòng pháp y phân tích một chút mới có thể làm rõ nguyên nhân tử vong và tình trạng nước.”
Tưởng Tề vừa nghe đã có phán đoán của mình, “Vậy thì trông khá giống tự sát, đầu tiên là cắt cổ tay rồi dìm xuống nước, nhưng nếu là tự sát thì không tồn tại hung thủ rồi.”
Dường như Nguyễn Ngôn Hi không nghe thấy nghi ngờ của Tưởng Tề, điều anh quan tâm nhất lúc này không phải là thi thể, “Cao Lăng Trần, bốn người kia thì sao?”Cao Lăng Trần đáp: “Tôi vẫn đang lấy lời khai, có chuyện gì sao?”
Nguyễn Ngôn Hi xoay người đi ra ngoài, “Tôi sẽ nói chuyện riêng với bốn người bọn họ, từng người một.”
—
Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập ngồi trong một căn phòng, sau đó yêu cầu Tưởng Tề sắp xếp cho họ lần lượt đi vào.
Vương Dũng Lập là người đầu tiên bước vào, rất ngạc nhiên khi thấy hai người họ ngồi ở đó, anh nghĩ đến những gì nam cảnh sát bên ngoài nói với mình, không khỏi nghĩ: “Hai người…Có phải là cảnh sát không?”
“Cố vấn.”
Nguyễn Ngôn Hi trả lời anh ta một cách đơn giản, sau đó chỉ vào chiếc ghế đối diện, “Ngồi xuống.”
Nội dung cuộc trò chuyện rất đơn giản, Nguyễn Ngôn Hi nói với anh ta yêu cầu của hung thủ, sau đó thả anh ta ra ngoài, bất chấp việc Vương Dũng Lập mạnh mẽ chất vấn về việc tính mạng của Dư Tiểu Mãn có gặp nguy hiểm hay không.
Hai người tiếp theo, Nguyễn Ngôn Hi vẫn nói cho bọn họ biết tình huống của Dư Tiểu Mãn như vậy, sau đó để bọn họ đi ra ngoài, không nói thêm gì nữa.
Người cuối cùng đi vào là Cát Huệ, người đi trước Dư Tiểu Mãn khi cô từ phòng số 3 bước vào phòng số 4.
Đóng cửa lại, cô chậm rãi đi qua, dùng hai tay nắm lấy góc quần áo, trông khá bình tĩnh, nhưng ngôn ngữ cơ thể thể hiện sự căng thẳng.
Ngay khi Cát Huệ ngồi xuống, Nguyễn Ngôn Hi đã nói thẳng với cô: “Nếu không thể tìm thấy hung thủ trong vòng 48 giờ, Dư Tiểu Mãn sẽ chết.”
Diệp Huệ sửng sốt đến mức suýt nữa nhảy dựng lên, “Cái gì? Sao có thể như vậy?”
Nguyễn Ngôn Hi không ngạc nhiên chút nào về biểu cảm của cô, đưa cho cô xem túi chứng cứ chứa ghi chú, “Đây là tờ giấy do hung thủ để lại, trên đó viết rất rõ ràng.”
“Không thể nào, sao Dư Tiểu Mãn lại chết được? Tôi không muốn…”
Cát Huệ nhìn nội dung trên tờ giấy, kinh hãi lắc đầu, trong miệng vẫn lẩm bẩm.
Nguyễn Ngôn Hi nghiêng người về phía trước, đưa tay chống cằm, “Không muốn, không muốn gì? Vốn dĩ không muốn cô ấy chết sao? Vậy sao cô lại để người đó bắt Dư Tiểu Mãn?”
“Tôi…Tôi không có!”
Cát Huệ theo bản năng phủ nhận, liều mạng lắc đầu.
Nguyễn Ngôn Hi cười giễu cợt rồi nói tiếp: “Cô để người đó bắt cô ấy mà không muốn để cô ấy chết à.”
Cát Huệ không ngừng co rụt người lại, dựa vào lưng ghế, cố gắng tránh càng xa Nguyễn Ngôn Hi càng tốt, để thoát khỏi hiện thực này, “Không…Không, tôi không muốn cậu ấy chết, tôi, tôi chỉ muốn hù dọa cậu ấy chút thôi.”
Mộc Thập vô cảm nhìn cô nói: “Nhưng sự thật trước mắt không phải như vậy, nếu không tìm được hung thủ, hai ngày sau, cô ấy sẽ chết.”
“Hắn không nói như vậy, hắn nói sẽ chỉ nhốt cậu ấy một ngày, sau đó hắn sẽ thả cậu ra!”
Cát Huệ đột ngột ngẩng đầu nhìn Mộc Thập, giọng điệu kích động.
Tiếng nói quá chói tai, Nguyễn Ngôn Hi dùng ngón tay che lỗ tai, “Hắn là ai?”
Mặt Cát Huệ đỏ lên, lắc đầu nói: “Tôi, tôi không biết, hắn chỉ nói với tôi rằng hắn có thể giúp tôi dạy cho Dư Tiểu Mãn một bài học, lúc đó tôi không nghĩ nhiều như vậy.”
“Cô ấy không phải là bạn cô sao?”
Mộc Thập hỏi cô.
“Bạn sao? Tôi và cô ấy từng là bạn, nhưng cô ấy đối xử với tôi như thế nào, cướp bạn trai tôi, còn làm ra vẻ muốn tốt cho tôi, thật ghê tởm, tôi hận không thể…”
Nhận thấy lời nói của mình không thích hợp, cô nhanh chóng im lặng, vẻ mặt oán hận ban đầu lập tức bị gạt đi, trong mắt đẫm lệ, có chút nghẹn ngào, “Hai người phải tin tôi, mặc dù tôi rất ghét cô ấy, nhưng tôi thật sự không muốn cô ấy chết, tôi thực sự…”
Sắc mặt Cát Huệ thay đổi quá nhanh, Nguyễn Ngôn Hi không kìm được sự chán ghét trong lòng, mặc dù ý định ban đầu của cô ấy không phải là khiến Dư Tiểu Mãn chết, nhưng vẫn trực tiếp dẫn đến cục diện hiện tại, cho nên anh trực tiếp ngắt lời cô, “Cô từng gặp người đàn ông đó chưa?”
Cô vẫn lắc đầu, “Chưa, chỉ liên lạc qua điện thoại, tôi có thể cho cô số điện thoại di động của hắn cho hai người, có phải như vậy thì sẽ tìm được Dư Tiểu Mẫn đúng không?”
Tất nhiên, số điện thoại di động do Cát Huệ cung cấp là vô dụng, đó là số dùng một lần, hoàn toàn không thể truy tìm được đối phương.
Cát Huệ bị đưa về cục điều tra thêm, Tưởng Tề nhìn bóng lưng cô, lắc đầu, sau đó hỏi Cao Lăng Trần: “Đội trưởng, nên làm sao bây giờ? Người liên lạc với Cát Huệ chắc là người đưa thi thể vào quan tài, không thể truy tìm được vị trí của hắn thông qua số điện thoại di động rồi.”
Bây giờ nguyên nhân tử vong của người chết vẫn chưa biết, không biết có bao nhiêu người liên quan, Tưởng Tề nghiêng đầu suy nghĩ, thấy Nguyễn Ngôn Hi đang lục lọi đồ đạc trong phòng, ” Nguyễn Ngôn Hi, anh đang tìm cái gì?”
Nguyễn Ngôn Hi trả lời: “48 giờ.” “
“Hả?”
Lời nói của Nguyễn Ngôn Hi vẫn khiến anh không hiểu được.
Mộc Thập cũng đang tìm, “Anh ấy đang tìm kiếm một bộ đếm thời gian, mặc dù ghi chú nói 48 giờ, chúng tôi không biết tính bắt đầu từ khi nào. “
“Hẳn là từ…”
Tưởng Tề nhìn đồng hồ, đột nhiên không thể nói tiếp được nữa, thời gian là do người viết giấy định, cũng có thể là tình từ khi bọn Nguyễn Ngôn Hi vào mật thất, cũng có thể là khi họ phát hiện thi thế, tất nhiên, còn có một loại nữa, chính là khi thời gian người chết tử vong, nếu là như vậy, thời gian để bọn họ tìm Dư Tiểu Mãn không còn nhiều lắm!
Vốn dĩ Tưởng Tề cho rằng đây là vấn đề không quan trọng, nhưng bây giờ nghĩ lại, nó cũng liên quan đến mạng sống của Dư Tiểu Mẫn.
Thời gian gấp gáp, mỗi phút mỗi giây đều phải nắm chắc, Cao Lăng Trần lập tức phân công sắp xếp, vài cảnh sát giúp Nguyễn Ngôn Hi tìm bộ đếm thời gian, Tưởng Tề dẫn theo lực lượng cảnh sát đến nhà của của Trương Tường đã chết, có còn một nhóm đến nhà của Dư Tiểu Mãn và Cát Huệ để tìm manh mối.
Ở phòng số 5 không phát hiện gì, không có gì liên quan đến bộ đếm thời gian, Nguyễn Ngôn Hi đứng thẳng dậy, trong đầu suy nghĩ một chút, sau đó trực tiếp đi qua phòng số 4 đến phòng số 3, chính là phòng Dư Tiểu Mãn bị bắt.
Dường như Mộc Thập cũng nghĩ đến điều này, đi theo anh, đi vào phòng, liếc mắt nhìn thấy đồng hồ, “Đồng hồ đã dừng.”
Đồng hồ dùng lúc 10:24:53.
“Đó chính là khi chúng tôi rời khỏi căn phòng này.”
Đó là, thời điểm Dư Tiểu Mãn bị bắt, 48 giờ bắt đầu tính giờ vào lúc này.
Mộc Thập lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, lúc 12 giờ 17 phút, đã qua gần 2 tiếng.
Thời gian còn lại: 46 giờ 07 phút.