“Chúc mừng năm mới!”
Vừa mở cửa, Tần Lỗi và Hình Tĩnh không nhìn rõ là ai mà trực tiếp hô hào, giây tiếp theo bọn họ nhận ra không phải Nguyễn Ngôn Hi mở cửa, bọn họ sững sờ một lúc mới nhận ra đó là ai, “Ừm? A, anh trai Mộc Thập, chúc mừng năm mới.”
Nghe thấy danh hiệu của anh Mộc Thập, trên mặt Phượng Nhân Hoa lóe lên một chút lúng túng, sau đó lập tức lấy lại bình tĩnh, tiếp tục đóng vai Tần Thiên Dương, nhẹ nhàng gật đầu với bọn họ nói: “Chúc mừng năm mới.”
Bây giờ chỉ có rất ít người biết đến thân phận của Phượng Nhân Hoa, tạm thời Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập chỉ nói với Cao Lăng Trần và Vưu Vu, cho nên Tần Lỗi và Hình Tĩnh không biết, không phải vì lo lắng cho bọn họ, mà chỉ là vì bảo vệ bọn họ.
Hai người bọn họ không thay dép lê, đi vào phía sau Phượng Nhân Hoa, nhưng lại phát hiện trên ghế sô pha không có Nguyễn Ngôn Hi, ngay cả Mộc Thập cũng không có, “Nguyễn Ngôn Hi đâu rồi?”
Vưu Vu ra khỏi phòng sách trả lời bọn họ: “Đi ra ngoài với Mộc Thập rồi.”
“Mưa vậy mà ra ngoài sao? Có vụ án à? Nếu không Nguyễn Ngôn Hi sẽ chịu đi sao.”
Tần Lỗi hơi giật mình, Nguyên Ngôn Hi là người rất là lười, nếu không có chuyện gì sẽ không ra ngoài, huống ci là khi trời mưa như vậy.
Hình Tĩnh lấy điện thoại di động ra, phát hiện không có cuộc gọi nhỡ, “Không phải, em không nhận được thông báo của đội trưởng.”
Vưu Vu vẫy tay “Không phải, nghe nói ra ngoài xem phim.”
Tần Lỗi mở to mắt, “Xem phim? Chẳng lẽ…Hai người đó hẹn hò sao?”
—
“Mộc Thập, em muốn xem phim nào?”
Lần đầu Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thậphẹn hò, đứng trước lịch chiếu phim của rạp chiếu phim.
“Xem…Cái này.”
Mộc Thập nhìn vào tất cả các tiêu đề, sau đó không do dự chọn – phim kinh dị.
Nguyễn Ngôn Hi trực tiếp gạt bỏ, “Xem cái này không có ý nghĩa, hai tiếng mà hết một tiếng nghe người ta la hét rồi.”
Mộc Thập nheo mắt nhìn anh, “Vậy thì nhìn cái này đi.”Cô quyết định một phim khác, phim đề tài suy luận.
Anh lại nói: “Mộc Thập, em không thấy giống như mỗi ngày chúng ta đều coi phim suy luận với nhau hả, huống hồ nam chính còn không đẹp bằng anh nữa.”
“….”
Sau khi Nguyễn Ngôn Hi phủ quyết vài bộ phim Mộc Thập chọn, Mộc Thập không chịu được nữa, trực tiếp lùi lại một bước, khoanh tay nhìn anh, “Vậy anh nói xem phải xem phim nào?”
“Chúng ta xem phim này.”
Nguyễn Ngôn Hi đã chọn rồi, ngay khi Mộc Thập hỏi, anh lập tức chỉ vào một tấm áp phích.
Mộc Thập nhìn tấm áp phích chỉ được cái đẹp, cau mày: “Phim tình cảm?”
Đây là loại phim cô sẽ không bao giờ xem.
Nguyễn Ngôn Hi duỗi tay ra ôm mặt cô, nghiêm túc nói: “Mộc Thập, cuộc sống là một quá trình không ngừng học hỏi và tiếp thu kiến thức mới, đối với những khía cạnh chúng ta không giỏi lắm, chúng ta nên tiếp thu kiến thức thông qua nhiều kênh khác nhau.”
Mộc Thập hoài nghi về những gì có thể học được từ phim tình cảm, nhưng Nguyễn Ngôn Hi không nghĩ vậy, anh nghĩ rằng việc tìm hiểu về cách các cặp đôi khác chung sống với nhau sẽ giúp mối quan hệ tình cảm của họ tiến thêm một bước.
Tất nhiên, rõ ràng anh ấy đã kỳ vọng quá nhiều vào bộ phim…
Sau khi nam nữ chính trải qua nhiều chuyện hiểu lầm, sau đó hai bên cũng không chịu giải thích rõ ràng, Nguyễn Ngôn Hi dựa vào vai Mộc Thập…ngủ thiếp đi.
Hai người ngồi ở ghế đôi, cũng có đôi nam nữ ngồi xung quanh, ghế cặp đôi trong rạp này tương đối riêng tư, Mộc Thập vẫn nghe được những âm thanh khiến người ta đỏ mặt, sau đó liếc nhìn Nguyễn Ngôn Hi đã thở đều đặn, hoàn toàn ngủ say, lặng lẽ lấy ra một miếng bắp rang bơ nhét vào miệng.
Sau khi nhai, nuốt, tới cảnh nữ chính khóc một mình dưới mưa, sau đó nhặt một miếng bắp rang bơ và nhét vào lỗ mũi của Nguyễn Ngôn Hi.
Khi hết phim, Nguyễn Ngôn Hi lấy khăn giấy lau dầu trên mũi rồi đi theo Mộc Thập ra ngoài.
“Xem hay không?”
Mộc Thập nheo mắt nhìn anh.
Nguyễn Ngôn Hi nhìn lên trần nhà.
Mộc Thập tiếp tục hỏi anh: “Anh học được gì rồi?”
Nguyễn Ngôn Hi lại nhớ tới cốt truyện máu chó, thở dài đầy xúc động: “Mọi chuyện phải nói rõ ràng.”
Hiểu lầm tới hiểu lầm lui rồi làm được gì!
Giữa việc chọn phim thất bại của Nguyễn Ngôn Hi, việc chọn điểm đến sau đó đã được giao cho Mộc Thập, cô xem trên mạng gần đây có một chỗ chơi trò thoát khỏi mật thất hiện thực, cuối cùng quyết định đến đó.
Trò chơi thoát khỏi mật thất hiện thực là một trò chơi phổ biến hiện nay, trò chơi thoát khỏi mật thất trên máy tính máy tính đã được đưa vào hiện thực, người chơi thoát khỏi mật thất bằng cách giải đố, suy luận và hợp tác với nhau.
Cả Mộc Thập và Nguyễn Ngôn Hi đều chưa từng chơi, nên dự định đi trải nghiệm một lần.
Trò chơi thoát khỏi mật thất hiện thực bao gồm hơn mười phòng, mỗi phòng đều có một chủ đề, bởi vì các phòng khác đều đã có người chơi, chỉ còn lại một phòng cuối cùng, Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập không muốn chờ đợi, vì vậy họ quyết định chơi căn phòng chủ đề là “Sự Thức Tỉnh Của Ma Cà Rồng”.
Trò chơi thoát khỏi mật thất thực hiện thực quy mô lớn thường yêu cầu sáu đến tám người để giải đố cùng nhau, vì vậy khi nhân viên thấy họ chỉ có hai người, đề nghị họ chơi với một nhóm người khác, bên kia là nhóm năm người, khi thấy họ là một cặp đôi, người nam vduy nhất trong nhóm nhiệt tình nói với họ: “Nhóm anh chỉ có hai người, chúng tôi thì có năm người, là bảy người, nghe nói phòng này rất khó, hay là chúng ta cùng đi đi, xác suất thành công cũng cao hơn.”
Đối phương có ý tốt, bởi vì anh cảm thấy hai người bọn họ hoàn toàn không thể hoàn thành căn phòng đó.
Nhưng trên thực tế, Nguyễn Ngôn Hi cảm thấy chỉ cần trong đó không có vấn đề logic hay sai sót gì, đối với anh, loại phòng kín này không có vấn đề gì, anh muốn từ chối, nhưng sau khi nghĩ lại, nghe nói bên trong có chút việc cần thể lực, cần leo lên leo xuống, cho nên…
Nguyễn Ngôn Hi mím môi, nheo mắt nhìn người đàn ông trông rất khỏe mạnh, trong bốn người phụ nữ, cơ thể và ngôn ngữ của anh ta rõ ràng toát ra một khát vọng thể hiện mạnh mẽ, đã như vậy, đương nhiên anh sẽ thỏa mãn anh ta, vì vậy Nguyễn Ngôn Hi hiếm khi nhận lời mời của người xa lạ, “Được thôi, cảm ơn.”
Người đàn ông mỉm cười, trông khá phóng khoáng, “Cảm ơn cái gì, chúng ta cùng nhau nỗ lực, tôi họ Vương.”
Sau đó, anh giới thiệu bốn người phụ nữ, từng người một.
“Tôi họ Nguyễn.”
Nguyễn Ngôn Hi chỉ vào Mộc Thập rồi giới thiệu: “Bạn gái tôi họ Mộc.”
Cứ như vậy, kết hợp thêm một đôi, bảy người cất túi và điện thoại di động, sau đó họ cùng nhau bước vào căn phòng bí mật, sau khi nhân viên giới thiệu cho họ một số quy tắc cần chú ý và và bối cảnh trong phòng, thời gian đếm ngược một giờ bắt đầu.
Phòng chủ đề này bao gồm tổng cộng năm phòng, chỉ sau khi tìm thấy chìa khóa hoặc mật khẩu trong một phòng, mở cửa, bạn mới có thể vào phòng tiếp theo, vì vậy người chơi phải mở năm phòng trong một giờ mới được coi là thành công, vì thời gian không tính là dư dả, cộng thêm độ khó bên trong khá cao, nên người có thể thoát khỏi phòng bí mật trong một tiếng cũng không nhiều, mà đây cũng là điểm kích thích của trò chơi này.
Căn phòng rất có không khí, ánh sáng vàng tạo hiệu ứng hơi mờ, phòng đầu tiên là phòng khách theo phong cách châu Âu, có rất nhiều bức tranh tường treo trên tường, có lò sưởi bên tường, một vài cuốn sách trên tủ sách bên cạnh, trên ghế sofa đơn bên cạnh có một cuốn sách đang mở ra.
Ngay khi Vương Dũng Lập bước vào, anh ta chủ động tìm kiếm, lập tức tìm thấy thứ gì đó trong tủ, anh ta lấy nó ra, nói: “Ở đây có một cái hộp, có một ổ khóa, có thể có chìa khóa bên trong, chúng ta cần tìm mật khẩu.”
“Mật mã trong sách đúng không?”
<ột cô gái tóc xoăn lập tức nói.
Còn Nguyễn Ngôn Hi thì đang lật qua cuốn sách, trong sách có dấu vết vút khoanh tròn, anh xem một lần, sau đó đặt sách xuống, đi đến lò sưởi ngồi xổm xuống, quả nhiên, anh tìm thấy một tờ giấy đã cháy một nửa, trên đó viết số 7 và số 5, những con số đằng sau nó rõ ràng đã bị đốt cháy, anh cầm tờ giấy lên. nói với họ: “Một nửa mật khẩu ở đó.”
Vương Dũng Lập lập tức cầm chiếc hộp đi tới, khi nhìn thấy đồ trong tay Nguyễn Ngôn Hi thì khá bất ngờ, “Hả? sao anh lại nghĩ ra chuyện tìm bên trong lò sưởi?”
Nguyễn Ngôn Hi không thèm giải thích đó là suy ra từ manh mối trong sách, chỉ trả lời: “Vô tình thôi.”
Vương Dũng Lập điều chỉnh hai số trên ở khóa là 7 và 5, “Được rồi, bây giờ chúng ta đã có một nửa mật khẩu, vẫn còn hai số nữa.”
“Dũng Lập, tôi biết rồi, hai con số phía sau là 0 và 3.”
Bên kia, dưới sự gợi ý của Mộc Thập, một cô gái cũng tìm được hai con số phía sau, hưng phấn nói với Vương Dũng Lập.
Vương Dũng Lập điều chỉnh hai số cuối cùng, quả nhiên, mật khẩu đã chính xác, bên trong có chìa khóa.
Cho nên bọn họ chỉ mất một khoảng thời gian rất ngắn đã có thể đi qua căn phòng đầu tiên, điều này làm cho sự lòng tin của năm người ngoại trừ Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập đồng loạt tăng lên.
Tất nhiên, phòng tiếp theo sẽ không dễ dàng như phòng đầu tiên, mỗi căn phòng sẽ tăng độ khó, vì vậy càng đi vào các phòng sau, sẽ càng trở nên khó khăn hơn. Trong căn phòng thứ hai, đối với Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập vẫn không có vấn đề gì, nhưng những người khác cảm thấy họ không biết gì cả, sau khi Nguyễn Ngôn Hi giải mã Mousse và trận bát quái, rõ ràng sự chú ý của bốn cô gái đều tập trung vào Nguyễn Ngôn Hi nhiều hơn, Vương Dũng Lập hơi thất vọng, bởi vì anh ta không hiểu gì cả.
May mắn thay, đến phòng thứ ba, đã có việc cho Vương Dũng Lập làm, bởi vì có thang và lối đi bí mật, đòi hỏi sức mạnh và sự linh hoạt, Vương Dũng Lập đã ra sức thể hiện trước mặt các cô gái, nhờ sự cố gắng của anh ta, họ đã mở thành công qua đến cánh cửa vào phòng thứ tư.
Khi bọn họ đi tới, Thẩm Diễm Hi và Mộc Thập đi ở phía trước, theo sau là Vương Dũng Lập và bốn cô gái, trong phòng thứ tư không có ánh sáng, Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập muốn tìm công tắc đèn với sự trợ giúp của ánh sáng trong căn phòng phía sau bọn họ, nhưng vào lúc này…
“A!”
Sau lưng có tiếng hét, cửa phòng đóng mạnh lại.
Căn phòng chìm vào bóng tối.