Chất lỏng màu đỏ trên tường không phải là máu, mà là sơn đỏ.
Tần Thiên Dương đi theo phía sau, nhìn thấy dòng chữ trên tường, nhíu mày, đi đến bên cạnh Mộc Thập, trong khi Cao Lăng Trần nhìn thấy thì hơi sững sờ, Tưởng Tề đang đi ở cuối không biết chuyện ba của Mộc Thập, cho nên khi nhìn thấy hai chữ Mộc Thập thì hơi ngây người, lắp bắp nói, “Mộc, Mộc…Sao thu hủng và Mộc…”
Cao Lăng Trần quay đầu lại, dùng ánh mắt ngăn anh nói tiếp.
Người chết là một phụ nữ trẻ, một ngón tay đã bị cắt đứt, giống như cách thức phạm tội của Mộc Cửu Lâm, hắn đang thể hiện cách gây án của mình cho mọi người, còn những chữ trên tường, là do hắn muốn thông báo chuyện gì đó.
Hắn đã trở lại.
Hơn 20 năm trước, cảnh sát đã mất một năm để tìm hắn, nhưng hắn đã thành công thoát khỏi chế tài của pháp luật, bây giờ hắn lại xuất hiện lần nữa, kết quả sẽ ra sao đây?
Sau khi điều tra hiện trường kết thúc, Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập cũng đi theo bọn họ trở về cục cảnh sát, trong lúc chờ báo cáo khám nghiệm tử thi, Tần Thiên Dương đang kiểm tra camera xung quanh quán bar đến nhà người chết.
Còn Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập ngồi ở phòng khách bên cạnh, chờ Cao Lăng Trần mang hồ sơ vụ án của Mộc Cửu Lâm đến, Mộc Thập im lặng, chống tay lên má, Nguyễn Ngôn Hi đi tới trước mặt cô, “Em đang nghĩ gì vậy?”
Mộc Thập ngước mắt lên nhìn, “Không biết ông ấy đã trốn ở đâu trong nhiều năm như vậy, sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện?”
Nguyễn Ngôn Hi dùng tay phải chống cằm, “Anh không thể trả lời câu hỏ đầu tiên của em, còn câu hỏi thứ hai thì có lẽ ông ấy muốn gặp con rể của mình.”
“…”
Mộc Thập kìm nén giật khóe miệng, mím môi, nghiêng đầu, “Cho nên bây giờ ông ấy giết người là vì không hài lòng với anh sao?”
Nguyễn Ngôn Hi ngả người ra sau, “Làm sao có thể, có lẽ ông ấy muốn thử thực lực của con rể.”
“Sao anh lại đoán như vậy?”
Nguyễn Ngôn Hi xòe tay, “Không còn lý do gì nữa, các đáp án còn lại đều tương đối không chính xác, chuyện này là đúng nhất.”
Mộc Thập quyết định kết thúc đề tài này, sau đó cô lại nghĩ đến một chuyện khác, “Anh thấy có nên nói chuyện kia cho Cao Lăng Trần không?”
Nguyễn Ngôn Hi không cần nghĩ đã bác bỏ, “Đương nhiên không thể nói cho anh ấy biết.”
Mộc Thập thuận miệng hỏi: “Anh lo anh ấy là nội gián sao?”Nguyễn Ngôn Hi ngáp: “Không, anh lo kỹ năng diễn xuất của anh ta.”
Cao Lăng Trần, người bị Nguyễn Ngôn Hi nghi ngờ về kỹ năng diễn xuất, đang giữ một chiếc hộp chứa hồ sơ, không nghe thấy những gì đã được nói trước khi anh ta vào, nhưng lại ngẫu nhiên nghe được câu cuối cùng này.
Tưởng Tề đặt chiếc hộp lên bàn, hỏi: “Anh lo lắng về kỹ năng diễn xuất của ai?”
“Lưu Hâm Kiếm.”
Nguyễn Ngôn Hi thản nhiên nói tên diễn viên mà anh biết.
Nghe xong, anh ta càng thắc mắc hơn: “Hả? ngươi Sao đột nhiên lại lo lắng cho kỹ năng diễn xuất của anh ấy, không phải anh ấy đã qua đời rồi sao?”
Tưởng Tề cảm thấy chất vấn kỹ năng diễn xuất của một diễn viên đã chết thì đúng là không ổn, huống hồ không phải đang điều tra vụ án sao, sao lại dính líu đến diễn viên?
“Qua đời rồi?”
Lúc này, không chỉ Nguyễn Ngôn Hi ngạc nhiên, mà ngay cả Mộc Thập cũng ngạc nhiên.
“Sao vậy? Anh ấy chưa qua đời sao?”
Một người nghĩ anh ta chưa chết còn đỡ nhưng hai người không biết thì hơi kỳ lạ, Tưởng Tề bắt đầu nghi ngờ trí nhớ của mình, chẳng lẽ anh rối loạn rồi sao?
Cao Lăng Trần kéo ghế ngồi xuống, “Qua đời rồi.”
Tưởng Tề thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy điều này.
Anh sai rồi, Nguyễn Ngôn Hi bình tĩnh tiếp nhận, “Ồ, lần trước tôi xem TV nhìn thấy anh ấy.”
Tưởng Tề nghĩ thầm, gần đây anh ấy không xuất hiện trên TV, “Tôi có thể hỏi lần cuối anh xem TV là khi nào không?”
“Lúc 14 tuổi. “
“…”
Tưởng Tề trực tiếp trợn tròn mắt.
“”Khụ khụ.”
Cao Lăng Trần thật sự không nghe được nữa, ngắt lời bọn họ: “Mọi người có thể kết thúc đề tài này chưa? Có hồ sơ rồi, tất cả đều ở đây.”
Nguyễn Ngôn Hi lấy ra một bản, vẫn lật qua nhanh như thường, trong khi Mộc Thập chậm hơn, mỗi trang đều phải xem rất lâu, đặc biệt là khi cô nhìn thấy thông tin của mẹ.
Phải mất một chút thời gian, Nguyễn Ngôn Hi đọc hết hồ sơ vụ án, phát hiện việc điều tra nạn nhân và chi tiết hiện trường vụ án tương đối chi tiết, nhưng biên bản thẩm vấn Mộc Cửu Lâm rất mơ hồ, có thể thấy chủ yếu là thông tin cá nhân của hắn, ngoại trừ quá trình nhận tội, động cơ phạm tội rất giảm lược, ngược lại theo lý thuyết, những chuyện này mới là thông tin quan trọng nhất.
“Đây là một sự vội vàng để khép lại vụ án.”
Nguyễn Ngôn Hi đọc xong thì nói lên cách nhìn chủ quan của mình.
Tưởng Tề không nghĩ có gì lạ, “Dù sao cũng phải mất cả năm mới bắt được hắn, hơn nữa tất cả chứng cứ đều cho thấy hắn là hung thủ giết người, nếu bị bắt thì tự nhiên có thể khép lại vụ án.”
Dù sao mọi người đều muốn hung thủ tâm thần đã giết chín phụ nữ trong vài năm chịu sự trừng phạt của pháp luật càng sớm càng tốt, nhưng tất nhiên, thực tế là hắn đã trốn thoát, mặc dù chuyện này rất kỳ quái.
Nguyễn Ngôn Hi nheo mắt nhìn anh ta: “Vậy anh có thể bỏ qua động cơ phạm tội của hắn sao?”
Tưởng Tề cầm lấy hồ sơ, lật vài trang cho anh xem: “Không phải ở đây ghi là hung thủ bị ám ảnh bởi ngón tay phụ nữ sao, cho nên sau khi phạm tội đã cắt hết ngón tay của phụ nữ để cất giữ sao.”
“Ừm.”
Nguyễn Ngôn Hi thấy vậy, đương nhiên là “Đây chỉ là phỏng đoán của nhân viên giải quyết vụ án lúc đó, còn chín ngón tay kia thì sao?”
Cao Lăng Trần nói: “Cho tới bây giờ chúng tôi vẫn chưa tìm được, cũng không tìm được những ngón tay này ở nơi Mộc Cửu Lâm đã ẩn náu.”
“Vậy là không ai truy tìm tung tích của chín ngón tay này?”
Nguyễn Ngôn Hi vừa nói vừa lắc đầu qua lại vài lần, “À, tôi biết rồi, anh nghĩ rằng từ khi hung thủ bị bắt, ngón tay hay bất cứ thứ gì khác cũng không quan trọng nữa.”
Cao Lăng Trần và Tưởng Tề im lặng, không thể phản bác, bọn họ không thể phủ nhận rằng rất nhiều cách thức điều tra trong vụ án này đã gặp vấn đề, bao gồm cả lý do tại sao lại tìm thấy Mộc Cửu Lâm trong khu vực đã đã lục soát sau một năm, sau khi bắt được thì vội vàng kết án, cũng không tìm thấy chín ngón tay bị cắt đi của nạn nhân.
Có lẽ chính những vấn đề nhỏ này đã khiến Mộc Cửu Lâm, người đáng lẽ phải bị xử tử mà vẫn sống, rồi giết người một lần nữa sau một thời gian dài gián đoạn.
Nguyễn Ngôn Hi nghiêng người về phía trước, chắp tay để lên bàn, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Còn có một chuyện mà hai người không thể phủ nhận chính là lúc đó, trong cục cảnh sát có người có vấn đề, có thể là cảnh sát giải quyết vụ án, cảnh sát giải quyết vụ án lúc đó thì sao?”
Có lẽ Cao Lăng Trần biết Nguyễn Ngôn Hi muốn hỏi gì, cho nên anh ta đã mang hồ sơ của bọn họ tới, anh đặt một túi hồ sơ trước mặt Nguyễn Ngôn Hi, “Là ở đây, đây là thông tin của tất cả cảnh sát xử lý vụ án lúc đó.”
Cao Lăng Trần chủ động cung cấp những thứ này, khiến Nguyễn Ngôn Hi khá ngạc nhiên, anh ngẫu nhiên lật vài hồ sơ, lúc đó có tổng cộng mười người, bao gồm cả bác sĩ pháp y, bây giờ vẫn còn ba người trong cục, bốn người đã nghỉ hưu và ba người đã qua đời.
Giống như suy nghĩ của Nguyễn Ngôn Hi, Mộc Thập lấy thông tin của ba người đã chết.
Mộc Thập vừa nhìn vừa đọc: “Từ Vĩ Trung, chết vào 21 năm trước, nguyên nhân tử vong là tai nạn giao thông, chết tại chỗ. “
Cô đặt xuống một tờ giấy xuống, “Lý Dương, chết cùng năm, bị súng ngắn của tù nhân bắn vào đầu trong một cuộc rượt đuổi và chết ngay tại chỗ. “
Mộc Thập nói thêm: “Thời gian tử vong của hai người này chỉ cách nhau hai tháng.”
“Người cuối cùng, Kim Khâu, qua đời vào năm trước, nguyên nhân tử vong là nhồi máu cơ tim đột ngột, chết tại nhà, qua đời ở tuổi 58. “
Nguyễn Ngôn Hi hỏi: “Trước kia ông ấy có tiền sử bệnh tim không?”
“Có.”
Nguyễn Ngôn Hi lấy thông tin của ba người này từ trong tay Mộc Thập, đưa lại cho Cao Lăng Trần, “Chúng ta hãy tập trung điều tra ba người này.”
Tưởng Tề không hiểu, “Ba người? Có thể hai cảnh sát kia đã bị người khác thao túng nhưng cảnh sát Kim chết vì bệnh tim mà, nên là không có vấn đề gì chứ.”
Nguyễn Ngôn Hi khẽ mỉm cười: “Mộc Cửu Lâm, người được cho là đã chết hơn hai mươi năm, vẫn còn sống, còn gì không thể nữa.”
Tưởng Tề bị nghẹn không nói nên lời.
Mộc Thập nhìn thông tin của mẹ, “Tôi muốn trở về nhà cũ.”
Cô đối mặt với Nguyễn Ngôn Hi, hiển nhiên là nói với anh.
Nguyễn Ngôn Hi quay đầu nhìn cô, “Được, anh sẽ đi cùng em.”