Khi Nguyễn Ngôn Hi mở cửa đi vào phòng thẩm vấn, Mộc Thập đang nhắm mắt, cô không ngủ, cô nghe thấy động tĩnh thì mở mắt ra, nhìn về hướng cửa.
Mộc Thập phát hiện đó là Nguyễn Ngôn Hi, chỉ trừng mắt nhìn, vẫn bình tĩnh.
Nguyễn Ngôn Hi nhấc chân đi vào, kéo ghế ra, ngồi đối diện Mộc Thập, nói: “Mộc Thập, dép của tôi hỏng rồi.”
Ánh mắt Mộc Thập khẽ lóe lên, giây tiếp theo anh nói: “Là sao? Sao lại bị hỏng rồi?”
“Có một cái lỗ, tôi nghi ngờ mấy lúc mấy cảnh sát vào nhà đã làm hỏng nó.”
Giọng điệu của Nguyễn Ngôn Hi tràn ngập sự bất mãn, còn có chút oán hận.
Mộc Thập gật đầu: “Ồ, vậy thì anh phải nói với Cao Lăng Trần, yêu cầu họ trả tiền mua dép cho anh.”
“Chuyện này không vội, tôi muốn đưa cô ra ngoài trước.”
Nguyễn Ngôn Hi nghiêng người về phía trước, tiến lại gần Mộc Thập, “Mộc Thập, cô biết không? Họ nói cô đã giết người.”
Giọng điệu của Mộc Thập rất nhẹ, “Ừm, đúng rồi, anh tin không?”
“Đó là chuyện cười hài hước nhất mà tôi từng nghe.”
Nguyễn Ngôn Hi nói vậy, nhưng trên mặt lại không có nụ cười.
Mộc Thập ngước mắt lên, ánh mắt nhìn anh chăm chú, cô nói từng chữ một: “Nguyễn Ngôn Hi, đừng tin tưởng bất cứ ai.”
“Tôi biết.”
Nguyễn Ngôn Hi vừa đứng dậy vừa nói, anh bước nhanh đến bên cạnh Mộc Thập, vươn tay ôm lấy cô, sau đó anh cúi xuống tựa đầu vào tai Mộc Thập, khẽ nói: “Mộc Thập, sinh nhật vui vẻ.”Mộc Thập mím môi, “Cảm ơn.”
Giây tiếp theo, anh buông tay ra, thẳng người lên để giữ khoảng cách giữa hai người, rồi lại cúi đầu xuống, để lại một nụ hôn lên trán Mộc Thập, một nụ hôn mờ nhạt, giống như chuồn chuồn lướt nước.
Khi sự đụng chạm trên trán cô biến mất, Mộc Thập ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt của Nguyễn Ngôn Hi cách cô không xa, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ.
“Quà sinh nhật.”
Nguyễn Ngôn Hi đứng thẳng dậy, cuối cùng anh nói thêm: “Không cần cảm ơn.”
Nguyễn Ngôn Hi bước ra khỏi phòng thẩm vấn, nhìn thấy Cao Lăng Trần đang đứng ở bên ngoài.
“Thế nào, cô ấy nói cái gì?”
“Không nói gì, tôi nói gì anh đều nghe được mà.”
Khi tâm trạng của Nguyễn Ngôn Hi không tốt, cách nói chuyện của anh khá khó chịu, Cao Lăng Trần đã sớm quen với chuyện này, không để bụng, “Báo cáo khám nghiệm tử thi vẫn chưa có, chúng tôi đang tìm người đàn ông mà Mộc Thập nhắc đến, bây giờ anh có muốn đến hiện trường xem không?”
Điều khiến Cao Lăng Trần cảm thấy kỳ lạ là Nguyễn Ngôn Hi từ chối, anh xua tay với Cao Lăng Trần: “Không, trước khi có báo cáo khám nghiệm tử thi, tôi sẽ về nhà trước.”
Nói xong, anh đút hai tay vào túi, bước ra ngoài.
—
Nguyễn Ngôn Hi về nhà, ngay khi mở cửa ra, anh cởi giày rồi đóng cửa lại, một lần nữa bước vào nhanh chóng mà không mang dép, anh đi đến giá sách trên lầu hai, sau đó đi đến vị trí của cuốn sách mà anh đang tìm, anh đưa tay ra lấy ra một cuốn sách, “Đừng Tin Tưởng Bất Cứ Ai”.
Trong trường hợp cảnh sát tìm thấy tin nhắn mà Mộc Thập bỏ vào dép của Nguyễn Ngôn Hi, nên cô đã viết nó bằng một mật mã, trừ khi tìm thấy cuốn sách chính xác, không ai ngoại trừ Mộc Thập có thể giải mã nó.
Nguyễn Ngôn Hi lấy tờ giấy ra, bắt đầu lật nhanh cuốn sách, chẳng mấy chốc anh đã giải mã được tin nhắn đã mã hóa.
Số 56 đường Hướng Dương, đây là một địa chỉ, một địa chỉ xa lạ với Nguyễn Ngôn Hi.
Nguyễn Ngôn Hi đặt cuốn sách trở lại trên giá, đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một cảnh sát đang đi bên ngoài nhà mình, anh cong khóe miệng cười, năm phút sau, anh mở cửa bước ra ngoài.
Tống Khải Lượng phát hiện Nguyễn Ngôn Hi lại đi ra khỏi nhà, nghĩ đến nhiệm vụ mà anh Tưởng giao cho lúc trước, sau khi Nguyễn Ngôn Hi đi ra ngoài một lúc, anh cũng đi theo.
Nguyễn Ngôn Hi không bắt taxi, cứ đi bộ, dường như không đi quá xa, mười phút sau, anh ta thấy Nguyễn Ngôn Hi đi vào một hiệu sách, sau khoảng mười lăm phút, anh ta bước ra khỏi hiệu sách, không có thứ gì trong tay, tiếp tục đi về phía trước, Tống Khải Lượng đi theo anh ta về phía trước.
Một lúc sau, Nguyễn Ngôn Hi lại bước vào siêu thị, sau đó mua một chai nước rồi lại đi ra ngoài.
Tống Kỳ Lương đi theo gần một tiếng, Nguyễn Ngôn Hi giống như đang đi mua sắm, không có biểu hiện bất thường nào cả, trong lòng Tống Khải Lượng rất khó hiểuvì sao lý của anh ta trở thành nghi phạm giết người, bị giam trong cục cảnh sát, nhưng đột nhiên Nguyễn Ngôn Hi không lo lắng như trước đó, mà bắt đầu đi mua sắm như không có chuyện gì?
Lúc này, Nguyễn Ngôn Hi lại bước vào một nhà hàng, Tống Khải Lượng thấy đã đến giờ ăn tối rồi, vì vậy anh lấy bánh mì ra, vừa ăn vừa đợi Nguyễn Ngôn Hi đi ra.
Kết quả là sau hơn nửa tiếng đồng hồ, anh ta vẫn không đi ra, Tống Khải Lượng nhìn vào bên trong qua tấm kính, nhưng không thấy Nguyễn Ngôn Hi đâu, anh nhanh chóng mở cửa nhà hàng rồi lao vào, đi vòng quanh nhà hàng, không thấy bóng dáng của Nguyễn Ngôn Hi đâu!
Tống Khải Lượng toát mồ hôi lạnh, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Tưởng Tề: “Anh Tưởng, em mất dấu của Nguyễn Ngôn Hi rồi!”
Giọng Tưởng Tề đột nhiên cao lên: “Cái gì? Không phải đã bảo cậu theo sát rồi sao!”
Tống Khải Lượng vội vàng nói: “Tôi vẫn luôn đi theo, anh ta đã đi mua sắm, nửa giờ trước anh ta vào một nhà hàng, sau đó tôi đợi bên ngoài, nhưng bây giờ tôi đi vào thì không thấy anh ta đâu, tôi có thể đảm bảo rằng anh ta không hề đi ra ngoài, nhưng tôi không biết anh ta đã đi đâu.”
Tưởng Tề thầm mắng: “Nhất định anh ta đã đi bằng cửa sau của nhà hàng, cậu mau đi tìm đi.”
Tưởng Tề cúp điện thoại, vội vàng báo cáo với Cao Lăng Trần: “Đội trưởng, tôi bảo Tống Khải Lượng đi theo Nguyễn Ngôn Hi, nhưng anh ta đã biến mất khi vào một nhà hàng, có lẽ là đi từ cửa sau, bây giờ không tìm được anh ta.”
Cao Lăng Trần cũng không ngạc nhiên với kết quả này, mà bất đắc dĩ nhiều hơn, “Xem ra từ lâu anh ta đã biết có người theo dõi, thoát khỏi người theo dõi đối với cậu ta xem như dễ như bàn tay.”
Tưởng Tề: “Làm sao bây giờ? Nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?”
Cao Lăng Trần lạnh lùng nói: “Kiểm tra camera xung quanh để tìm ra anh ta càng sớm càng tốt, nếu anh ta làm chuyện gì ảnh hưởng đến vụ án thì trựuc tiếp đưa đến cục cảnh sát.”
—
Sau khi thoát khỏi cảnh sát, Nguyễn Thành đi bộ ra đường phụ, tránh các camera trên đường đi, anh biết vị trí của các camera xung quanh mình. Sau đó, anh bắt taxi đến địa chỉ mà Mộc Thập để lại.
Khoảng nửa tiếng sau, chiếc taxi dừng lại trong một con hẻm, Nguyễn Ngôn Hi xuống xe rồi chậm rãi đi vào bên trong, đó là một con hẻm kiểu cũ, héo lánh, trông rất vắng vẻ, trên đường đi không hề thấy ai.
Chẳng mấy chốc, anh ta đã đứng ở cửa nhà số 56, không một chút do dự, anh bước về phía trước, gõ cửa.
Cánh cửa được mở ra, đó là một thanh niên tóc rối bời, làn da rất trắng nhưng trên cằm có chút râu, trên người có một cái chăn bông, anh ta thấy Nguyễn Ngôn Hi nhìn mình, sau đó nói: “Anh là Nguyễn Ngôn Hi.”
Nguyễn Ngôn Hi nhíu mày, “Anh biết tôi?”
“Mộc Thập đã nói về anh với tôi, tôi biết bây giờ cô ấy là trợ lý của anh.”
Nguyễn Ngôn Hi: “Anh là ai?”
“Bạn của cô ấy.”
Người đàn ông liếc nhìn phía sau, phát hiện chỉ có Nguyễn Ngôn Hi đến, cau mày: “Có phải mộc Thập xảy ra chuyện gì không?”
Nguyễn Ngôn Hi lập tức hỏi: “Làm sao anh biết?”
“Mộc Thập có nói với tôi, nếu có ngày anh một mình đến tìm tôi, thì chứng tỏ cô ấy đã xảy ra chuyện.”