Nhà của Dư Siêu không có ai, ba mẹ ở nước ngoài, vì vậy hắn luôn sống một mình.
Bởi vì phòng làm việc của Dư Siêu không đặt quá nhiều đồ dùng cá nhân, sau khi Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập sau kh tìm kiếm xung quanh cũng không tìm được manh mối nào có giá trị, cho nên vội vàng chạy tới nhà Dư Siêu.
Lúc này, Cao Lăng Trần và cảnh sát đang lục soát nhà của Dư Siêu.
Hiển nhiên, cuộc điều tra này có một ít kết quả, Cao Lăng Trần đã tìm thấy sơn vô hình được sử dụng trong phòng tranh, tại hiện trường vụ án đầu tiên.
Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập bước vào nhà Dư Siêu, đồ đạc trong nhà rất đặc biệt, từ chi tiết, có thể thấy Dư Siêu là một người cầu toàn, bởi vì dù mấy ngày rồi, trong nhà không có ai nhưng trên bệ cửa sổ chỉ có một ít bụi.
Khi Cao Lăng Trần thấy bọn họ đến, liền đi tới, nói cho bọn họ biết mình đã tìm được cái gì: “Tôi tìm được sơn vô hình trong phòng tranh, đã đưa về cục để giám định.”
Nếu kết quả giám định cho thấy sơn vô hình này giống với sơn ở hiện trường vụ án, thì xem như là một bằng chứng để xác định hung thủ.
Nguyễn Ngôn Hi gật đầu, không nói gì, mà đi đến phòng ngủ của Dư Siêu, mở tủ quần áo ra, có thể thấy một ít quần áo đã bị lấy đi. Nguyễn Ngôn Hi đóng cửa tủ quần áo lại, đi vòng quanh phòng ngủ, sau đó nằm xuống đất, nhấc giường lên nhìn gầm giường, sau đó vươn tay lau trên sàn dưới gầm giường, rút tay ra nhìn, một lúc sau, anh nằm trên mặt đất nói với bọn họ: “Ở đây có hai vết xước, có một chút bụi bẩn, cho nên đây là nơi Dư Siêu thường đặt vali, đương nhiên là hắn đã thu dọn hành lý rời đi rồi.”
Đứng dậy khỏi mặt đất, Nguyễn Ngôn Hi rời khỏi phòng ngủ đi đến phòng sách, sau khi quan sát xung quanh, anh lên tiếng: “Hắn lấy quần áo, tiền và máy tính.”
Cuối cùng, anh đến phòng tranh của Dư Siêu, “Nhưng hắn không lấy cọ và màu vẽ.”
Cao Lăng Trần đi theo Nguyễn Ngôn Hi, “Có nghĩa là hắn vẫn còn một phòng tranh khác, bây giờ hắn đang trốn ở đó, chờ thời cơ gây án.”
“Hắn vẽ những bức tranh này bằng tay phải, trước khi hắn bị thương đã vẽ những bức tranh này.”
Nguyễn Ngôn Hi đi đến bên cạnh thùng rác, ngồi xổm xuống lấy ra vài tờ giấy đã bị vò nát, sau khi mở ra, anh xác nhận một số suy nghĩ trước đó của mình, “Hắn đã dùng tay phải bị thương để vẽ, vì tay bị thương nên hắn rất khó kiểm soát cường độ, hắn có dục vọng khống chế rất mạnh, không chấp nhận được việc mình không thể làm chủ được tay của mình nên rất bất lực, rất đau khổ.”Mộc Thập: “Vậy là hắn bắt đầu vẽ bằng tay trái. Nhưng không có một bức tranh nào trong phòng tranh mà hắn vẽ bằng tay trái cả.”
Nguyễn Ngôn Hi nhíu mày, đi vòng quanh phòng tranh, đột nhiên dừng lại, giống như đang nghĩ đến điều gì đó, anh đi đến bức tranh trên mặt đất, ngồi xổm xuống, dùng tay sờ tờ giấy vài lần, sau đó nói: “Mộc Thập, dao.”
Sau đó đến trước mặt Cao Lăng Trần, Mộc Thập lấy ra một con dao như thủ đoạn đưa cho Nguyễn Ngôn Hi.
Nguyễn Ngôn Hi cầm con dao cắt trên giấy vẽ, lập tức rạch nó ra.
Trước sự ngạc nhiên của Cao Lăng Trần, sau khi tờ giấy bị xé rách, một bức tranh khác được tiết lộ, một bức tranh thoạt nhìn giống hệt bức tranh đầu tiên, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy sự khác biệt.
Nguyễn Ngôn Hi rạch mấy bức tranh khác bên cạnh, cũng giống như vậy, “Đây là bức tranh hắn dùng tay trái vẽ, giấu sau bức tranh, phải nói đây là một cách rất tốt để che giấu.”
Chỉ đáng tiếc hắn gặp phải Nguyễn Ngôn Hi, cho dù che giấu thế nào, anh vẫn sẽ phát hiện, Cao Lăng Trần thầm nghĩ trong lòng.
Sau khi lục soát nhà Dư Siêu một lúc, Cao Lăng Trần nói: “Dư Siêu có xe, không có ở khu dân cư, chắc đã bị hắn lái xe đi rồi, tôi về cục trước, để người của bộ phận kỹ thuật kiểm tra camera trong thành phố xem có tìm được tung tích của hắn không.”
Sau đó, anh sắp xếp cho cảnh sát tuần tra xung quanh nhà của Dư Siêu để đảm bảo rằng Dư Siêu có thể bị bắt khi hắn đến gần khu dân cư.
Nguyễn Ngôn Hi gật đầu: “Tôi sẽ ở lại đây một lát.”
Sau khi Cao Lăng Trần rời đi, Nguyễn Ngôn Hi ngồi trên chiếc ghế bên cửa sổ, nơi Dư Siêu ngồi vẽ tranh, trên bảng vẽ còn có một bức tranh chưa hoàn thành, lúc rời đi, Dư Siêu không mang theo, có lẽ là vì hắn không muốn vẽ nữa, hoặc có thể hắn cảm thấy nếu mang đến đó, mình sẽ không vẽ nữa.
Nguyễn Ngôn Hi nhìn bức tranh không nói gì, cũng không nhúc nhích, ánh mắt của anh ta trong ngày đông lan tỏa từ bên ngoài cửa sổ, chiếu lên gò má của anh. Mái tóc đen như được nhuộm màu vàng bởi ánh nắng mặt trời.
Mộc Thập ngồi đối diện, giữa hai người có một tấm bảng vẽ, một lúc sau, Mộc Thập hỏi: “Nguyễn Ngôn Hi, có chuyện gì vậy?”
Nguyễn Ngôn Hi vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, nói: “Chủ nhân của ngôi nhà này có thể là hung thủ giết Nguyên Tình, cách đây không lâu hắn ngồi đây vẽ tranh, trong ngôi nhà này lên kế hoạch cho quá trình giết người, chọn nạn nhân, chọn một bức tranh tốt, chuẩn bị mọi thứ, bao gồm cả Nguyên Tình. Và bây giờ tôi đang ngồi ở đây, không tức giận, nhưng khá bình tĩnh.”
“Nguyễn Ngôn Hi.”
Mộc Thập gọi tên của anh.
“Hả?”
Mộc Thập nhìn anh không chớp mắt, “Nếu anh tìm được hung thủ trước cảnh sát, biết vị trí của hung thủ, nhất định phải nói cho tôi biết, đừng tự mình hành động.”
Nguyễn Ngôn Hi ngẩng đầu nhìn cô: “Cô cho rằng tôi sẽ giết hắn sao?”
“Anh sẽ làm vậy không?”
Mộc Thập hỏi lại.
Nguyễn Ngôn Hi không phủ nhận, “Đương nhiên sẽ có.”
“Vậy anh cảm thấy tôi sẽ ngăn anh lại sao?”
“Nhưng mà, điều kiện tiện quyết là anh phải tìm được hắn trước.”
Nguyễn Ngôn Hi nghiêm túc nói những lời này, Mộc Thập không nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào trên mặt anh, giọng điệu thoải mái nhưng kiên quyết, như thể anh sẽ không thay đổi.
Mộc Thập cúi đầu không nhìn anh, hai người bọn họ không giao tiếp nữa như đang hờn dỗi, Nguyễn Ngôn Hi cầm cọ vẽ lên, lấy một ít sơn lên bảng màu, bắt đầu vẽ lên giấy. Chỉ có hai người họ trong phòng tranh, âm thanh duy nhất trong phòng là tiếng cọ vẽ quét qua tờ giấy.
Sau một lúc lâu, Nguyễn Ngôn Hi đặt cọ vẽ sang một bên, đứng dậy khỏi ghế, đút hai tay vào túi quần, nhấc chân đi ra ngoài, khi đi tới cửa, Nguyễn Ngôn Hi không nghe thấy động tĩnh gì phía sau, dừng lại, quay đầu lại nhìn, Mộc Thập vẫn ngồi trên ghế, không có bất kỳ động tĩnh gì, Nguyễn Ngôn Hi không cần suy nghĩ cũng biết cô nhất định đang tức giận vì những gì anh vừa nói.
Anh mím môi nói: “Mộc Thập, chúng ta đi thôi.”
Mộc Thập vẫn cúi đầu không nhìn anh.
Nguyễn Ngôn Hi bất lực hỏi: “Cô đang giận sao?”
“Không có.”
Mộc Thập khẽ nói.
Một lúc sau, Nguyễn Ngôn Hi đã thỏa hiệp, “Đi thôi, chúng ta cùng nhau tìm ra hung thủ.”
Mộc Thập nghe vậy, cô mới hài lòng đứng dậy, trước khi rời khỏi phòng tranh, Mộc Thập đi đến chiếc ghế nơi Nguyễn Ngôn Hi vừa ngồi, nhìn bức tranh mà Nguyễn Ngôn Hi vừa vẽ.
Trong một biển hoa, một người phụ nữ tóc dài bế một đứa trẻ trên tay, mỉm cười dịu dàng.
Mộc Thập đứng đó một lúc, đi theo Nguyễn Ngôn Hi ra khỏi nhà Dư Siêu.