Rời khỏi nhà Nguyên Tình, Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập đến bệnh viện, Tiểu Nhĩ Đóa đã kiểm tra nhiều lần để xác nhận rằng sức khỏe bé không có vấn đề gì, sau đó bé được Hạ Cảnh Hòa đưa đi.
Cho dù Nguyễn Ngôn Hi không muốn, nhưng bây giờ Tiểu Nhĩ Đóa ở cùng Hạ Cảnh Hòa an toàn hơn nhiều so với ở bên cạnh Nguyễn Ngôn Hi, hơn nữa anh muốn tìm hung thủ giết Nguyên Tình, cho nên anh không có thời gian chăm sóc Tiểu Nhĩ Đóa.
Hai người trở về nhà, lúc này báo cáo khám nghiệm tử thi của hai nạn nhân cũng đã có, Cao Lăng Trần chụp ảnh gửi cho Nguyễn Ngôn Hi, cả hai đều chết vì ngộ độc kali clorua, theo suy luận pháp y, thời gian tử vong của nạn nhân đầu tiên, Trương Nhã Bình, là từ 11 đến 12 giờ trưa ngày 13, thời gian tử vong của người chết thứ hai, Nguyên Tình là từ 3 giờ đến 4 giờ sáng ngày 14 ngày.
Hàn Phương, người đã cãi nhau với Trương Nhã Bình đã chết đầu tiên vào sáng ngày 13, đã được loại bỏ hiềm nghi sau khi điều tra, bởi vì đúng như suy đoán của Nguyễn Ngôn Hi, quay được Hàn Phương ở cửa khách sạn Lam Nhã vào 10:45 và không rời khỏi cho đến 1 giờ chiều.
Mà việc điều tra nơi mua sơn vô hình dường như không có tiến triển gì, vì bây giờ, loại sơn này có thể dễ dàng tìm mua trên mạng, có rất nhiều cách mua hàng, người mua hàng cũng nhiều nên rất khó tìm ra hung thủ, Cao Lăng Trần vẫn đang kiểm tra camera gần hiện trường vụ án, cố gắng tìm ra dấu vết của hung thủ.
Nguyễn Ngôn Hi ngồi trên sàn, vách tường căn phòng được dán các bức ảnh hiện trường và các thông tin khác của vụ án thứ nhất, anh đang cầm trong tay hồ sơ vụ án của Nguyên Tình, cho dù không nhìn thấy thì hình hảnh hiện trường vẫn hiện lên trong đầu anh, anh cầm hồ sơ, không mở ra, vì trong đầu anh vẫn không nghĩ những hình ảnh đó là sự thật.
Mộc Thập cởi áo khoác sang một bên, sau đó cúi xuống cầm lấy túi tài liệu trong tay, đi đến một khoảng cách nhất định cách xa Nguyễn Ngôn Hi, mở hồ sơ, dán từng tấm ảnh bên trong lên tường.
Mộc Thập đề nghị: “Nguyễn Ngôn Hi, chúng ta chia nhau sắp xếp manh mối, được không?”
Nguyễn Ngôn Hi hiểu vì sao Mộc Thập làm vậy, anh gật đầu nói: “Được rồi, viết tất cả manh mối mà cô tìm thấy trên tường ở giữa, không chỉ là manh mối, có thể là câu hỏi, cảm thấy chỗ nào kỳ lạ thì viết lên.”
Sau đó, hai người không nói gì với nhau nữa, cả hai đều nhìn vào những bức ảnh ở hiện trường để tìm manh mối và thông tin ẩn giấu bên trong, nhưng phương pháp của hai người khác nhau, Mộc Thập nghĩ được gì thì liền viết ra, còn Nguyễn Ngôn Hi ngồi trên mặt đất cũng không nhúc nhích, sau một lúc lâu, anh đứng dậy nhanh chóng dùng tay trái viết một hàng chữ lên tường.
Sau khi Nguyễn Ngôn Hi viết xong, anh ngừng viết, ngồi sang một bên, chờ Mộc Thập đặt bút xuống, sau khi viết xong dòng cuối cùng, “Được rồi.”
“Bắt đầu thôi.
Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập đều lùi lại vài bước, sau đó nhìn vào những gì hai người họ đã viết.
Mộc Thập viết:
Nguyên Tình, 28 tuổi, tóc xoăn dài màu hạt dẻ, đứa trẻ, nội trợ.
Mẹ Và Con, Darna, vẽ năm 1442, tường vi, máu
Thời gian tử vong: 3-4 giờ, kali clorua.
Khóa cửa bị cạy, không có dấu vết giằng co, đổ máu.
P?Liên hệ giữa hai người bị hại? Có chọn lọc? Ngẫu nhiên?
Và Nguyễn Ngôn Hi đã viết:
Trương Nhã Bình, 35 tuổi, tóc đen ngắn, họa sĩ.
Mèo Đen Báo Thù, Migaard, vẽ năm 1461.
Sơn vô hình, tay trái.
Theo dõi nạn nhân, kali clorua.
Gây án nhanh chóng, không gây tổn hại quá nhiều, không có cảm giác với người chết.
Lạnh lùng, thưởng thức, hoàn hảo, tự yêu mình, thể hiện.
P. Chữ ký? Ký hiệu?
Nguyễn Ngôn Hi: “Người bị hại hoàn toàn khác nhau về độ tuổi, ngoại hình, nghề nghiệp và vòng tròn xã hội.”
Mộc Thập: “Họ sống trong khu dân cư khác nhau, cách đó nửa tiếng lái xe. “
Nguyễn Ngôn Hi: “Thủ pháp gây án cũng vậy.”
Mộc Thập: “Hai vụ án cách nhau chưa đầy một ngày, rất nhanh. “
Nguyễn Ngôn Hi: “Trước đây hắn đã chuẩn bị rất nhiều, có thể đi theo nạn nhân nắm được các loại thông tin, ngày thường Trương Nhã Bình ở trong phòng tranh, cho nên thời gian vẽ tranh của hung thủ là thứ bảy và chủ nhật.”
Mộc Thập: “Hung thủ biết hôm đó Hạ Cảnh Hòa không có ở nhà.”
Nguyễn Ngôn Hi: “Vậy là hắn đã bắt đầu chọn nạn nhân từ lâu.”
Mộc Thập: “Vẽ bằng tay trái có thể vì không muốn tiết lộ danh tính của bản thân.”
Nguyễn Ngôn Hi: “Hắn đã to gan hơn, bức vẽ ở hiện trường đầu tiên đã được hắn sớm vẽ xong, còn bức vẽ thứ hai là khi hắn giết nạn nhân rồi mới vẽ, từ trong bức vẽ có thể thấy hắn là người theo đuổi sự hoàn mỹ, đồng thời còn khá là yêu bản thân.”
Mộc Thập: “Tôi không hiểu tại sao hắn lại chọn hai bức tranh này, trong lịch sử, hai bức tranh về mèo đen và tình mẫu tử này không phải là nổi tiếng nhất.”
Nguyễn Ngôn Hi: “Cho thấy hai bức tranh này phải có một ý nghĩa cụ thể đối với hung thủ.”
Mộc Thập: “Và cữ P đó nữa, nói chung, hung thủ sẽ không thay đổi trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, nếu chữ P đó là ký hiệu của hắn, tại sao không có ở hiện trường thứ hai.”
Nguyễn Ngôn Hi: “Chắc chúng ta đã bỏ sót điều gì đó.”
Có rất nhiều dấu vết mà hung thủ để lại tại hiện trường, nhưng có rất ít thông tin họ có thể nhận được, lý do tại sao hắn chọn nạn nhân này, mục đích giết người của hắn, ý nghĩa của bức tranh hắn chọn, ý nghĩa của chữ P, cho đến nay họ vẫn chưa biết được.
Nhưng Nguyễn Ngôn Hi biết, nếu không tìm được hung thủ, hắn sẽ tiếp tục phạm tội, bởi vì hai tội ác thành công đã thổi phồng sự tự tin của hung thủ, bất kể hắn muốn gì từ việc giết người, hoặc muốn thể hiện điều gì cho người khác thấy thì hai vụ án này có lẽ còn lâu mới thỏa mãn hắn, nếu hắn muốn trưng bày tranh của mình với thế giới, thì hắn cần một sân khấu lớn hơn và nhiều khán giả hơn.
Mộc Thập liếc nhìn Nguyễn Ngôn Hi, “Hoặc có lẽ chúng ta có suy nghĩ khác với hung thủ.”
“Nhưng tôi không thể kết nối với suy nghĩ bây giờ của hắn, đó là thất bại của tôi.”
Nguyễn Ngôn Hi thở dài, cả người ngã ngửa ra sau, anh nhìn trần nhà màu trắng, nói: “Cho dù hiện trường có đẫm máu đến đâu, hung thủ tàn nhẫn đến đâu, tội ác khó tưởng tượng như thế nào, tôi có thể bình tĩnh suy nghĩ và tìm ra thứ mình muốn tìm, bất kể hung thủ là ai, tôi chắc chắn sẽ nắm bắt được tâm lý của hắn, hạ đượ tâm lý của hắn, nhưng bây giờ tâm lý của chính tôi sắp bị đánh ngã. Mộc Thập, bây giờ tôi rất yếu.”
Mộc Thập biết lúc này Nguyễn Ngôn Hi có cảm giác bất lực mãnh liệt khi đối mặt với vụ án này, bởi vì mong muốn bắt được hung thủ càng sớm càng khiến anh nóng nảy hơn, từ đó ảnh hưởng đến khả năng tư duy của bản thân.
Mộc Thập không phủ nhận, “Đúng là hiện tại anh đang ở tình trạng không tốt, nhưng tôi tin vào anh, còn chị Nguyên Tình cũng tin vào anh. Nguyễn Ngôn Hi, đối thủ bây giờ của anh không phải là hung thủ, mà chính là anh.”
—
Buổi tối, Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập vẫn ở trong căn phòng đó để nghiên cứu vụ án, thậm chí còn gọi đồ ăn bên ngoài để ăn tối, nhưng thu hoạch vẫn không nhiều, vụ án dường như rơi vào bế tắc, tạm thời không thể phá giải.
Đến khoảng 12 giờ, Mộc Thập trở về phòng ngủ theo sự thúc giục của Nguyễn Ngôn Hi, còn Nguyễn Ngôn Hi vẫn ở đó xem ảnh.
Sau khi Mộc Thập tắm rửa một lát, cô nằm xuống giường, sau vài giờ ngủ say, cô bị tiếng động ở cửa đánh thức.
Cô mặc áo khoác xuống giường, đi đến cửa mở cửa, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Nguyễn Ngôn Hi đang ngồi trên sàn nhà ngoài cửa, tay cầm thông tin vụ án, nhìn dưới ngọn đèn hành lang có phần mờ ảo, bên cạnh có một tách cà phê đã nguội rồi.
Nghe thấy động tác, Nguyễn Ngôn Hi quay đầu nhìn cô, “Đánh thức cô à?”
Mộc Thập cúi đầu xuống, nhìn đôi mắt có chút đỏ ngầu vì kiệt sức, quầng thâm dưới mắt, nghi ngờ hỏi: “Sao anh lại ngồi ở đây?”
Nguyễn Ngôn Hi chỉ vào tập hồ sơ trong tay, “Tôi không ngủ được, cho nên muốn đọc thông tin một lát.”
Nhưng không cần phải ngồi ngoài cửa của cô xem chứ, Mộc Thập còn chưa nói lời này, nhưng trong lòng đã có đáp án, nguyên nhân là do anh sợ hãi.
Vụ án của Nguyên Tình đã khơi dậy nỗi sợ hãi và bất an mãnh liệt trong lòng anh, anh sợ những người xung quanh sẽ gặp tai nạn khác, vì vậy anh ở trước cửa phòng cô vào đêm khuya, anh muốn bảo vệ cô.
Mộc Thập suy nghĩ một chút rồi nói: “Nguyễn Ngôn Hi, vào đi.”
Nguyễn Ngôn Hi sững sờ một lát, sau đó lắc đầu: “Không được, cô ngủ tiếp đi.”
“Ồ, vậy thì tôi sẽ ngồi bên ngoài với anh.”
Mộc Thập vừa nói vừa chuẩn bị ngồi xuống.
Nguyễn Ngôn Hi chỉ có thể lấy hồ sơ đi vào phòng.
Mộc Thập cởi áo khoác ra, lại nằm xuống chăn bông, nhưng nửa chiếc giường đã bị bỏ trống, sau đó vỗ bên cạnh cô, “Bây giờ ngủ một giấc, vài tiếng thôi.”
Nguyễn Ngôn Hi do dự một hồi, nhưng cuối cùng cũng nghe lời Mộc Thập, cởi áo khoác nằm xuống bên cạnh Mộc Thập.
Sau một lúc lâu, giọng nói của Mộc Thập truyền đến bên tai anh, “Ngủ thì phải nhắm mắt lại.”
Hôm nay, Nguyễn Ngôn Hi đặc biệt ngoan ngoãn, sau khi nghe xong lời nói của Mộc Thập, anh lập tức nhắm mắt lại.
Mộc Thập mở mắt ra, quay đầu lại nhìn thấy Nguyễn Ngôn Hi đang nằm thẳng trên giường, trong tư thế ngủ có phần cứng ngắc, cô mím môi, nằm nghiêng, sau đó duỗi tay trái ra khỏi chăn bông, vỗ người Nguyễn Ngôn Hi qua chăn bông.
“Khụ khụ.”
Đột nhiên bị vỗ vào người, lực cũng không nhẹ, Nguyễn Ngôn Hi ho mấy tiếng.
Mộc Thập hoàn toàn không có kinh nghiệm, hỏi: “Tôi vỗ mạnh tay quá à?”
Anh gật đầu, xoay người sang Mộc Thập, dịch đến gần cô, đầu rút trong chăn, giọng nói nghẹn ngào, “Cô nên vỗ sau lưng.”
“À.”
Mộc Thập giảm lực lại, vỗ lưng Nguyễn Ngôn Hi từng cái một, hô hấp của Nguyễn Ngôn Hi dần trở nên nhẹ nhàng, Mộc Thập nhìn anh một lúc rồi mới nhắm mắt lại.
Đêm mùa đông đang trở nên dài hơn, nhưng không hề cô đơn.