Ngủ Bên Cạnh Giáo Sư

chương 30

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lương Hạ sấy tóc xong, trùm khăn tắm từ phòng tắm đi ra, Quý Trạch Tuấn ủ rũ ngước nhìn trần nhà ngây người.

Vốn tưởng tối thiểu nửa giờ Quý Trạch Tuấn mới đi vào, cũng không vội vàng thay quần ngủ và quần lót, hiện tại không thể làm gì khác hơn là thừa dịp anh còn chưa có tỉnh phải vội vàng lục tung toàn bộ, rõ ràng để lại hai cái quần lót ở nhà, chết đâu rồi.

âm thanh ngăn kéo kẽo kẹt kẽo kẹt quấy nhiễu Quý Trạch Tuấn không còn tâm tư, ngồi dậy nhìn Lương Hạ, không nhìn còn tốt,vừa nhìn máu mũi thiếu chút nữa chảy ngược vào đại não, Lương Hạ nửa quỳ trên thảm trải sàn, khăn tắm trên người hơi lỏng lẻo, không có gì bất ngở nếu chỉ có thể kiên trì nhiều nhất một phút sẽ phải rơi xuống, tóc đen như mực rủ xuống sau lưng, theo động tác của cô mà chuyển động, thỉnh thoảng lộ ra cần cổ bóng loáng, thật mê người, Quý Trạch Tuấn kìm lòng không được nhích lại gần phía sau Lương Hạ.

Khoảng chửng nửa phút sau, Lương Hạ đột nhiên đứng dậy chuyển sang chỗ Quý Trạch Tuấn vừa mới nằm, “Anh có biết em bên trong...”

Nói được một nửa ngừng lại im bặp, phát giác ánh mắt Quý Trạch Tuấn đã chuyển dời đến sau lưng cô, còn chưa kịp tiếp tục vấn đề vừa rồi, liền nhìn thấy đôi môi Quý Trạch Tuấn giật giật. “, , ~”. Khắn tắm theo tiếng mà rơi, trong lúc hoảng hốt Lương Hạ chỉ bắt kịp được một góc khăn tắm che hạ thân, nửangười trên bại lộ toàn bộ.

Cảm nhận hô hấp Quý Trạch Tuấn gia tăng hơn nữa con ngươi co rút lại, Lương Hạ Hạ xoay người cố gắng kéo khăn tắm lên,không đoán được bị cánh tay tráng kiện của Quý Trạch Tuấn chặn ngang, cả người mất trọng tâm, thẳng tắp rơi vào trong ngực anh, khăn tắm nằm ở phía dưới, hoàn toàn không có tác dụng chống đỡ.

“Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, tìm quần lót làm gì hả”. Quý Trạch Tuấn gảy nhẹ trái táo nhỏ trên bộ ngực Lương Hạ, sắc mị nhìn cô.

Cảm giác tê dại trong nháy mắt khiến Lương Hạ quên kêu ra tiếng, chỉ theo bản năng muốn kéo tay ra, đáng tiếc Quý Trạch Tuấn nắm rất chặt, tay căn bản không nhấc lên được, chỉ có thể mặc cho quân địch trêu chọc.

Quý Trạch Tuấn cũng không có tiến công môi lưỡi cô như trong quá khứ, mà trực tiếp ngậm bên trên kiên đĩnh, liếm đi liếm lại theo vòng tròn. Cho đến khi cơ thể Lương Hạ trở nên cứng ngắc mới giật mình phát hiện bọn họ đã bắt đầu làm tình, “A~” đột nhiên kêu lên phá hỏng hứng thú của Quý Trạch Tuấn, đôi mắt lóe lên thần sắc hung bạo.

“Dì cả của em còn chưa đi đâu... hôm nay mới thứ sáu anh quên à”. Lương Hạ cảm thấy tay của Quý Trạch Tuấn nắm tay cô lỏng ra, lập tức giằng co nhảy xuống giường.

“Thế vì sao sau khi tắm xong mãi mà em chưa mặc quần lót,một chấm đỏ cũng không có”. Quý Trạch Tuấn di chuyển suy nghĩ cũng mau, sự sáng suốt chính là nêu ví dụ phản bác, “Đến đây cho anh”.

“Đúng là chưa hết mà, chỉ là đến ngày cuối nên hơi ít, anh không nghĩ rằng em bị u xơ tử cung sao!”. Lương Hạ giả vờ thống khổ, ủy khuất không chịu được.

Quý Trạch Tuấn biết Lương Hạ khóc giả vờ, nhưng đúng là dì cả mẹ của cô ngay mai mới hết sạch sẽ, nhưng anh đói bụng quá lâu, lại bị hấp dẫn nên cầm lòng không được, “Anh nhớ em để quần lót ở tủ đầu giường phía nam mà”.

Lương Hạ lập tức biến thành biểu tình cảm động đến rơi nước,nhanh chóng mặc chỉnh tề, còn bóp vai lấy lòng Quý Trạch Tuấn.

“Anh vừa rồi lo nghĩ cái gì thế?”.

“Ba vừa mới nói chúng ta trong phòng làm việc hơi quá mức,anh đang suy nghĩ chúng mình đã làm gì”. Quý Trạch Tuấn chưa được ăn thịt nên không thể làm gì khác hơn là tiếp tục trầm tư.

“Ba có chút hơi khó hiểu, nhưng anh đường đường là tiến sĩ mà phải rối rắm thành ra như vầy?!” Lương Hạ không tin Quý Trạch Tuấn.

“Dĩ nhiên còn có tương lai chúng ta nữa”. Quý Trạch Tuấn đang suy nghĩ lúc nào có thể quang minh chính đại dắt tay Lương Hạ ở trước mặt mọi người, lúc nào thì anh có thể có con, lúc nào thì mua một ngôi nhà riêng cho hai bọn họ.

“Đi một bước tính một bước, còn sớm lắm, em còn chưa biết có thể lên làm kế toán hay không”. Lương Hạ bị Quý Trạch Tuấn làm cho cũng thấy buồn, một tương lai không chắc chắn ah.

“Anh đi tắm, em nghỉ ngơi sớm một chút, nghỉ ngơi dưỡng sức, tối mai... Hắc hắc he he”.

Quý Trạch Tuấn cười xấu xa trước khi vào phòng tắm đưa ngón trỏ ra ở trong không khí vẽ hai vòng, sau đó làm động tác đâm lên phía trước, cứ như vậy trêu đùa làm cho sắc mặt Lương Hạ còn ửng hồng hơn so mới nãy.

Vẫn chưa đến chín giờ, nhàn rỗi cũng hoảng sợ, định đi làm bữa tối cho bố mẹ chồng, vào phòng bếp thì phát hiện đầu bếp đang hầm tổ yến cách thủy, lần trước đã nói học hỏi lẫn nhau, vì vậy hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, thì ra từ lúc Lương Hạ đến trường học, mẹ chồng để cho đầu bếp học làm món điểm tâm ngọt, chuẩn bị hàng đêm.

Lương Hạ dùng đường phèn nấu mấy miếng bách hợp, bảo đầu bếp thêm tổ yến vào trong, để lạnh sau đó mới bưng lên lầu.

Vừa mới chuẩn bị gõ cửa phòng mẹ chồng, đột nhiên nghe được giọng nói bố chồng, hình như đang nói cô và Quý Trạch Tuấn,không biết là động thái tốt hay xấu, dừng chân ngừng thở lắng nghe.

“Buổi tối tiểu Hạ làm món bí ngô lòng đỏ bà thích, bà cũng không khen nó”. Hôm nay trước khi Quý Hạng Minh rời khỏi thư phòng, cũng không xem ti vi, ngược lại đang nói chuyện phiếm cùng Diêu Lệ Cẩm.

“Người khác nói với tôi không thể khen nàng dâu, lúc mới đầu còn nghe lời, về sau cái đuôi nhỏ nhếch lên, tính khí chống đối,chúng ta thì không sao, nhưng Trạch Tuấn sẽ bị thua thiệt”. Diêu Lệ Cẩm vừa mát xa vừa lấy lý lẽ nói rõ, “ Còn nữa, bây giờTrạch Tuấn đối với nó bình thường nên ông nhìn không ra, về sau nếu cưng chiều lên, còn không phải sẽ vô pháp vô thiên sao”.

“Mỗi người mỗi khác, tôi thấy tiểu Hạ không phải cô gái như vậy, cái gì mà bây giờ nghe lời, về sau nếu cưng chiều chống đối?”. Lúc nói khóe miệng Quý Hạng Minh giật giật.

“Lúc tôi mới bắt đầu theo đuổi ông, ông đối với tôi như thế nào, sau đó ông lại yêu tôi, đối với tôi rất săn sóc nha”. Diêu Lệ Cẩm nói xong mới phát hiện ra mình đang nói Quý Hạng Minh, “Tôi không phải khen ông đâu”.

Biểu tình của Lương Hạ hoài nghi, hóa ra là trước kia mẹ chồng theo đuổi bố chồng! Vì vậy nhiều năm mà vợ chồng già vẫn liên tục nói lời tình tứ nha.

“Bà nó à, bà đừng đòi hỏi quá nhiều, cứ để thuận theo tự nhiên,tôi cảm thấy Trạch Tuấn đã yêu tiểu Hạ rồi, nhưng con bé vẫn rất an phận”. Quý Hạng Minh đi tới sau lưng Diêu Lệ Cẩm, xoa bóp giúp bà, “ Thả lỏng một chút”.

“Nhanh như thế mà Trạch Tuấn đã yêu nha đầu Lương Hạ kia?”. Trái lại Diêu Lệ Cẩm lại muốn biết tại sao Quý Hạng Minh lại phán đoán như vậy.

Ngay cả Lương Hạ ngoài cửa cũng muốn biết, chẳng lẽ bố chồng nhìn thấy cô đeo trên cổ dây chuyền có nhẫn? Khả năng không cao, cô cố ý đeo dây dài hơn, để giấu kín bên trong.

“Tôi nói nhỏ cho bà, bà đừng đi tìm chúng nó, tránh cho người một nhà khó chịu. Khoảng thời gian trước trong lúc tôi lơ đãng thấy tiểu Hạ quỳ trên mặt đất làm cho Trạch Tuấn cái kia, nhưng mà là ở trong phòng làm việc”. Giọng Quý Hạng Minh rõ ràng nhỏ đi rất nhiều, nhưng cẩn thận lắng nghe vẫn có thểnghe ra một chút, Lương Hạ nhớ lại Quý Trạch Tuấn cũng vừa mới nhắc đến bố chồng nói bọn họ ở trong phòng làm việc hơi quá mức, rốt cuộc cô làm gì.

“Ông nói là thổi kèn?!”. Diêu Lệ Cẩm không dám tin kêu lên một tiếng, con trai bảo bối của bà lại cứ để như vậy, “Trước kia ở nhà chúng ta còn không dám làm nữa”. (bây giờ thì đã sáng tỏ vì sao đợt trước bác Quý Hạng Minh sốc khi xem camera nhé =))))) )

“Đúng vậy, lần đó nếu không phải là bà uống nhiều, tôi cũng không được trải nghiệm tới cảm giác kia”. Quý Hạng Minh nói xong miệng khô hẳn, từ trước đến giờ ông kiên trì rèn luyện,thân thể luôn luôn khỏe mạnh, vì thế cho dù năm mươi tuổi rồi, vẫn còn có nhu cầu.

“Nói cái gì đó”. Diêu Lệ Cẩm nũng nịu.

Lương Hạ ngoài cửa đứng không yên, vốn là nghe không rõ nộidung, nào biết mẹ chồng hô to hai chữ “Thổi kèn”, ngay lập tức hiểu ý bố chồng, khó trách ánh mắt bố chồng nhìn cô khác lạ. Không hề nghĩ ngợi liền mở cửa phòng ra, “Không phải như vậy đâu ạ!”.

Trường hợp bây giờ có hơi lúng túng, Quý Hạng Minh và Diêu Lệ Cẩm kinh hãi nhìn bộ dạng Lương Hạ trước cửa vẻ mặt gấp gáp.

“Không phải như vậy”. Lương Hạ mím môi, sau đó giọng thấp quãng tám lặp lại một lần nữa.

“Cái gì không phải như vậy?!”. Diêu Lệ Cẩm thấy Lương Hạ lanh chanh láu táu muốn phát hỏa, nhưng liếc thấy trên tay con bé bưng cái gì đó liền thoải mái.

“Con, con không có thổi kèn”. Lương Hạ vừa nghĩ đến phải giải thích phương diện này cho bố mẹ chồng liền thắt đầu lưỡi, cũng may là Quý Trạch Tuấn cũng tiến vào.

“Mọi người đang làm gì thế?”. Tắm xong ra ngoài cũng không trông thấy Lương Hạ, sau đó nghe thấy có âm thanh ngoài hành lang mới đi tới đây, nhưng không ngờ Lương Hạ sẽ nói ra hai chữ này.

“Bố chồng tưởng em làm chuyện kia với anh mới nói chúng ta ở phòng làm việc quá mức”. Quý Trạch Tuấn ở đây nên Lương Hạ cũng không lo lắng, toàn bộ hiểu lầm giao hết cho anh.

“Tình huống cụ thể không tiện giải thích, nhưng chúng con làm sao có thể làm ra loại chuyện đó ở văn phòng được, ba lại còn nói cho mẹ, sau đó ở nơi này làm khó dễ Lương Hạ”. Quý Trạch Tuấn bất đắc dĩ cũng im lặng, đỡ cái khay trên tay Lương Hạ, đặt trên bàn nhỏ, kéo Lương Hạ xoay người rời đi.

“Ô long liễu”. Diêu Lệ Cẩm buông tay ra, đứng dậy đi về phía bữa ăn khuya trên bàn nhỏ.

Quý Hạng Minh day day huyệt thái dương thì ra ngày đó nhìn nhầm rồi, nhiều ngày suy nghĩ đến hình ảnh đó, hóa ra là tự làm mình ám ảnh.

Lương Hạ đóng cửa phòng rồi đột nhiên bật cười.

“Vui lắm đấy à mà còn cười?”. Quý Trạch Tuấn chỉnh lại một chút rồi chui vào trong chăn, “Ở trước mặt bố mẹ chồng nói thổi kèn cũng không biết ngượng, anh đúng là xem nhẹ em”.

“Không phải, em đang nhớ lại tình cảnh ngày đó trong phòng họp, đúng là giống cái đó thật, điều này chứng minh bố chồng rất tiến bộ nha, nói không chừng bố mẹ chồng bây giờ cũng hay làm cái đó, nhỉ?”. Lương Hạ vẻ mặt gian trá nằm vật xuống bên cạnh Quý Trạch Tuấn, cố gắng đào từ trong miệng anh chút thông tin.

“Em có thể bình thường một chút hay không, sinh hoạt tình dục của bố mẹ anh em cũng có hứng thú”. Quý Trạch Tuấn tức giận kéo chăn, vốn hôm nay đã nóng, Lương Hạ chết tiệt còn nói về đề tài này.

“Nhưng tò mò nha, em mới vừa nghe trộm đến mẹ chồng nói trước kia theo đuổi bố, hoa khôi kiêm chủ tịch hệ phát thanh theo đuổi khoa pháp luật, tuyệt vời a, anh còn biết cái gì nữa không, nói cho em nghe một chút đi?”. Lương Hạ nhất quyết không tha quấn lấy Quý Trạch Tuấn.

“Lúc nào em thật sự thổi kèn cho anh thì nói cho em biết”. Quý Trạch Tuấn buồn bực đến mức tận cùng rồi, chi bằng lừa gạt Lương Hạ.

“Nghĩ hay quá nhỉ”. Lương Hạ nghĩ đến trước kia xem qua phim người lớn, miệng bị nhét đầy, trong nháy mắt nổi hết cả da gà, tóc gáy dựng ngược.

“Khâm thử”. Quý Trạch Tuấn đột nhiên xoay người ngăn chặn lương Hạ, sau đó đặt nụ hôn chuồn chuồn lướt nước trên trán của cô, “Ngày mai ăn cơm trưa xong chúng mình về sào huyệt ân ái nha”.

Truyện Chữ Hay