Phong thấy cậu trốn tránh, biết rõ còn chưa đến thời cơ, đang định buông ra thì điện thoại Dương lại có tin nhắn, cậu đang sẵn cầm ở tay liền giơ lên nhìn, sau đó gương miệng cười, quên luôn Phong đang đè trên người mình.
Nụ cười tươi tắn dành cho người khác thật gai mắt, Phong nhíu mày, sau đó trơ mắt nhìn Dương nhắn lại với người kia. Bởi vì tư thế này, hắn không biết cậu đang nhắn cho ai, liền hỏi.
"Cậu nhắn tin cho ai vậy?"
Dương không hề nhận câu hỏi này nhạy cảm đến thế nào, liền đáp. "Anh Tú vừa nãy tôi kể với cậu đó, anh ấy nhắn tin cho tôi rủ đi uống nước."
Lại anh Tú, anh Tú này là thần tiên phương nào mà Dương để ý vậy?
Phong cau mày, lồng ngực nghẹn một cục tức không nhỏ, hắn cảm thấy tình thế này cực kỳ nguy hiểm, trong đầu suy nghĩ mãi, cuối cùng thử hỏi, "Thế cậu đồng ý chưa?"
Lúc này Dương mới bỏ điện thoại ra, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Phong. "Cậu hỏi làm gì?"
Phong cụp mắt xuống, nói với giọng tủi thân, "Tôi đang lo lắng cho cậu đấy thôi, bây giờ cậu cần đặt việc học lên trên hết, nếu mà hẹn gặp này nọ sẽ ảnh hưởng lắm đấy."
"Cậu nghĩ xa quá đấy, gặp nhau chút thì có sao đâu? Bình thường đi ăn đi uống cũng hết vài tiếng còn gì?"
Phong hỏi: "Vài tiếng sẽ giải được bao nhiêu đề?"
"Khi nào về tôi sẽ làm bù, cậu không cần lo."
"Cậu..." Phong tức nên không nói lên lời, cuối cùng mím môi lại, sau đó mặc kệ Dương.
Tuy rằng ngoài miệng cãi như vậy nhưng mà thấy Phong có vẻ không vui, Dương bắt đầu nghĩ lại. Thật ra hắn nói cũng đúng, nếu bây giờ hẹn gặp nhau chưa chắc đã đi uống mỗi nước, còn ăn uống gì đó nữa, không lẽ bỏ Phong ở nhà?
Cậu cân nhắc kỹ rồi thương lượng, "Thế để tôi mời anh ấy đến nhà ăn cơm cùng nhau một bữa. Gặp nhau giờ cơm chắc không tốn mấy thời gian đâu nhỉ?"
Phong: "..."
Càng nói càng bực, thứ Phong muốn không phải là vậy.
Hắn chỉ muốn Dương không đi gặp tên kia, chỉ muốn cậu ở nhà với mình, nhưng mà suy nghĩ này chính hắn cũng thấy hãm, tự bao giờ hắn bắt đầu trở nên ích kỷ và nhỏ nhen như vậy?
Ý muốn chiếm hữu lớn dần, sắp không thể kiểm soát nổi nữa rồi.
"Tùy cậu." Phong bò dậy, không nhìn Dương mà cố gắng nói với giọng bình tĩnh, "Tôi đi về đây, mai gặp."
Dương chưa kịp nhắn lại cho anh Tú, thấy vậy liền bỏ điện thoại xuống.
Sao cậu lại cảm thấy Phong đang giận?
Dương nghi ngờ nhìn theo bóng lưng Phong mà chẳng hiểu ra làm sao, hay tại cậu lười học nên hắn giận?
Bởi vì bị Phong ảnh hưởng, Dương cũng chẳng có hứng nhắn tin nữa, cho anh Tú một lời hẹn vào thời gian khác sau đó bỏ điện thoại xuống.
Suốt buổi chiều Dương không thể làm gì, chơi game cũng chán, xem phim lại càng chán, cả tháng nay cậu và Phong dính lấy nhau, chỉ có mỗi lúc đi ngủ là tách ra, giờ chỉ có vài tiếng không nhìn thấy mà Dương đã không chịu nổi rồi.
Nhiều lúc cậu cũng chẳng hiểu Phong nghĩ cái gì nữa, lúc nào cũng im ỉm, cậu cũng có phải là con giun trong bụng hắn đâu mà đoán được.
Có lúc cậu cảm giác hắn cực kỳ thân thiết với mình, cũng có lúc cậu lại thấy hắn cách xa vạn dặm.
Cuối cùng không làm sao được, Dương đành lấy đề toán ra giải.
dương vùi đầu vào làm say xưa, đến lúc ngẩng đầu lên nhìn điện thoại đã bảy giờ tối.
Tuy ngồi học liền tù tì hơn bốn tiếng đồng hồ lận, nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là bảy giờ rồi, như mọi khi Phong sẽ sang ăn cơm, hôm nay lại không thấy bóng dáng?
Cậu cầm điện thoại lên, mặt dày nhắn tin cho Phong.
"Sang ăn cơm."
Cậu đợi đến mười phút mà chẳng có động tĩnh.
Bỗng nhiên tiếng chuông ngoài cửa vang lên, cậu nhìn ra ngoài, trong lòng bắt đầu vui vẻ trở lại.
Thế nhưng Dương vui mừng quá sớm, người bên ngoài là Hoàng Anh, nó ăn mặc bảnh bao, tóc chải ngược ra đằng sau, nhìn thấy Dương thì nhanh chóng đưa hai cái ba lô cho cậu.
"Cặp này mày. Hôm nay sao rồi? Có bị thương đâu không?"
Dương uể oải đáp, hơi lê thân sang một bên tránh đường.
"Tao không sao? Mày vào nhà đã."
Hoàng Anh không tính vào nhà Dương, cậu ta vừa hẹn một bé lớp mười một ăn tối, giờ chuẩn bị đi đón người.
"Tao có hẹn rồi, để dịp sau đi, mày đưa ba lô cho anh Phong hộ tao nhé."
Dương gật đầu, không miễn cưỡng nó: "Được rồi, để tí tao đưa."
"Vậy tao về đây, à chiều nay hai người nghỉ cho nên cô Hiền tức lắm đấy, hai tiết Văn nhắc đến tên mày vài lần liền."
"Ờ, kệ đi."
Dương ỉu xìu cầm cặp đi vào nhà, đắn đo không biết có nên đem cặp sang cho Phong không. Người này vui giận thất thường, đôi lúc Dương không thể hiểu nổi.
Rõ ràng lúc nãy còn vui vẻ mà, cậu ta bắt đầu khác thường từ lúc nào? Dương nhớ lại đoạn đối thoại buổi trưa, thấy thật sự rất bình thường, cậu cũng không hề nói gì quá đáng.
Nghĩ một lúc, Dương bèn gọi điện cho Minh con, đợi một lúc nó mới nghe máy, một loạt tiếng bước chân dội vào loa nghe chói tai, Dương bất giác để máy ra xa.
Đầu bên kia lắc lư lắc lư, mãi sau mặt Minh con mới hiện lên.
"Mày gọi gì vậy? tao vừa ăn cơm xong, chờ tí lên phòng đã."
Dương đã nghĩ ra bao nhiêu điều để hỏi, nhưng mà cậu không mở miệng được, bèn nói.
"Hay là nhắn tin đi, tao có chuyện muốn hỏi."
Minh con gật đầu, "Được rồi, vậy mày cúp máy đi."
Dương cúp máy, sau đó bật Messenger lên, nhìn thấy nick Phùng Khánh Phong đang online, cậu càng buồn hơn, mở giao diện hội thoại với Minh con ra, cậu nhắn thẳng.
[Yang]: Tao hỏi mày này.
[Yang]: Hôm nay đang nói chuyện bình thường thì Phong bỏ về, nghe chừng là giận, nhưng vấn đề là tao chẳng hiểu hắn ta giận vì cái gì nữa???
[Không phải Minh con]: ...
Hỏi tư vấn tình cảm à?
[Không phải Minh con]: Mày nói thế bố ai mà hiểu? kể cụ thể xem nào?
Thế là Dương nghĩ nghĩ, quyết định kể sơ sơ từ lúc hai người ở trường về.
[Yang]: Thì bọn tao đi về, hắn quan tâm bôi thuốc cho tao.
[Yang]: Nấu mì cho tao ăn.
[Yang]: Sau đó bọn tao ngồi xem phim.
[Yang]: Mẹ tao gọi đến.
[Yang]: Phong nghe máy hộ.
[Yang]: Sau đó bọn tao đùa nhau, rồi hắn bỏ về.
[Không phải Minh con]: ...
[Không phải Minh con]: Vậy mày có nhắc đến cái gì, nhân vật nào, câu nói nào nhạy cảm không?
[Không phải Minh con]: Mày nghĩ kỹ đi, chẳng ai tự nhiên giận cả, chắc chắn phải có lý do.
[Yang]: ...
Nhạy cảm là cái gì? Dương vắt tay lên trán suy nghĩ, sau đó mới nhắn lại.
[Yang]: Có nhắc đến người khác, mẹ tao có nhắc anh Tú, anh Tú ngày xưa hay chơi với tao ấy, bọn tao hẹn gặp nhau, sau đó tao định mời anh ấy đến nhà, đúng lúc này hắn bỏ về.
Minh con đọc xong tin này cảm thấy cạn lời, đây là ghen chứ còn làm sao nữa, thế mà Dương không hiểu, đúng là người trong cuộc thường mù mờ.
Cậu cân nhắc không biết có nên cho Dương biết sự thật không, lại thấy tin nhắn tiếp theo.
[Yang]: Tao không biết tại sao, nói chung là Phong làm cảm xúc của tao bị ảnh hưởng, lúc đầu tao nghĩ thầm mến chỉ là thầm mến, tao sẽ giữ bí mật này cho riêng mình là đủ rồi. Thế nhưng càng tiếp xúc tao lại càng tham lam, bây giờ tao rất muốn hắn để ý đến mình.
Thực ra người ta đã để ý đến mày từ lâu rồi. Minh thầm nghĩ trong đầu, vốn dĩ cậu chẳng định dính vào chuyện này, thế nhưng rốt cuộc không nỡ thấy thằng bạn bị suy sụp, Minh bèn làm người tốt nhắn lại.
[Không phải Minh con]: Giờ tao hỏi mày nhé, nếu mà Phong liên tục nhắc đến đứa con gái khác trước mặt mày, còn hẹn hò, rủ rê người đó đến nhà, mày có khó chịu không?
[Yang]: ...
[Yang]: Mày hỏi buồn cười, lúc đó chắc tao tức phát khóc mất.
[Không phải Minh con]: Thế giờ mày nghĩ ngược lại coi, mày liên tục nhắc đến người khác, còn mời người đó đến nhà, tại sao hắn không được phép giận?
Dương đọc mà không hiểu lắm, cậu giận là vì cậu thích hắn, thấy hắn nói chuyện với người khác sẽ giận, nhưng mà Phong...
Dương lờ mờ đoán ra thứ gì đó, vội vàng nhắn lại.
[Yang]: Có phải ý mày là...
Trong lúc đợi câu trả lời tim Dương bắt đầu nổi trống, có thật như cậu nghĩ hay không?
[Không phải Minh con]: Bingo!