Phong nén cười, nhai nốt miếng dưa trong miệng, trong đầu xoay chuyển một vài phương án. Hắn biết Dương chỉ ăn mềm không ăn cứng, càng bắt ép cậu càng chống đối, cho nên hắn quyết tâm đóng vai người bị hại, để anh Minh làm kẻ ác là được rồi.
Sắp xếp một loạt từ ngữ, sau đó Phong bắt đầu mềm mỏng.
"Anh Minh nhờ tôi kèm cậu học, tôi đã đồng ý!" Phong không đợi Dương tức giận, liền đứng lên, nhanh chóng giật lấy đĩa dưa sau đó ấn cậu ngồi xuống ghế.
Một loạt động tác gọn lẹ làm Dương không kịp phản ứng, Phong ngồi xuống bên cạnh, khoác tay rồi dựa cằm lên tai cậu, tư thế này quá đỗi thân mật, cậu lập tức phân tâm.
"Cậu nghe tôi nói đã, anh Minh đã nói với tôi, nếu kỳ một năm nay mà cậu không tiến bộ, anh ấy sẽ nộp đơn để cậu đi du học sớm, tôi hỏi cậu nhé, cậu muốn ở lại trong nước hay là đi du học nào?"
Miệng Dương há ra rồi lại ngậm vào, cuối cùng nuốt luôn câu trả lời vào bụng.
Nói thật là cậu cũng không biết mình muốn gì nữa, chỉ thấy tương lai là một vùng mờ mịt.
Thật ra Dương không có ước mơ hay nguyện vọng gì cụ thể, nói chung là một người không cầu tiến, từ nhỏ đến lớn chỉ có giày với mũ gợi lên hứng thú của cậu, nhưng chẳng lẽ sau này đi bán giày???
Dương nghĩ đã thấy không ổn, hơn nữa muốn bán cũng phải có vốn, chẳng nhẽ sau này ngửa tay xin tiền?
Đi du học là một giải pháp khá tốt, dù sao bên đó nhiều trường như vậy, lăn lộn kiểu gì cũng có cái bằng mang về, nhưng bảo xa Phong mấy năm liền... Dương không nỡ.
Phong thấy cậu im lặng, bèn hỏi lại.
"Cậu trả lời đi."
Dương cụp mắt, trả lời: "Tất nhiên là muốn ở trong nước rồi."
Ở góc độ này Phong chỉ nhìn thấy thuỳ tai và một chút sườn mặt của Dương, làn da mịn đến mức hắn muốn cắn một miếng, khẽ liếm cái răng nanh, Phong tiếp tục dụ dỗ.
"Muốn ở trong nước thì phải học."
"Ai chả biết, để tôi nghĩ đã." Dương thở dài, sau đó lại hỏi Phong. "Cậu thì sao? Tốt nghiệp xong có kế hoạch gì? Có định đi du học không?"
Phong lắc đầu, "Mục tiêu của tôi là vào một trường đại học tại Việt Nam, tôi tính học Công Nghệ Thông Tin."
"Công Nghệ Thông Tin? Nghề hot này, mấy năm nay nhiều người thích ngành này." Dương ngạc nhiên, "Mà ở Hà Nội này, trường có khoa Công Nghệ Thông Tin quá nhiều luôn, cậu chọn trường nào?"
Dương từ không hứng thú chuyển sang tò mò, gương mắt trông mong câu trả lời từ Phong.
Phong đáp: "Trường nào cũng được, miễn là khoa Công nghệ thông tin. Thật ra từ ngày trước tôi đã tìm hiểu kỹ càng rồi, cũng kiếm được một ít tiền nhờ mày mò linh tinh, về sau học chuyên sâu thì tính sau. Còn cậu nghĩ xong chưa?"
"Tôi..." Nếu có thể, cậu nguyện ý học hành, nguyện ý nghiêm túc, nhưng cậu sợ sẽ làm phụ kỳ vọng của mọi người dành cho mình.
Nếu đi du học, cậu và Phong sẽ chẳng được gặp nhau nữa, lúc đấy nhỡ may hắn có bạn gái thì cậu đúng là khóc cũng không kịp.
Nhưng mà bây giờ thật ra hắn có bạn gái hay không cũng có liên quan gì đến cậu đâu cơ chứ?
Dương xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng khẽ hỏi.
"Tại sao cậu lại muốn giúp tôi?"
Phong vòng tay qua véo một bên má đầy thịt của Dương, thấy cảm xúc rất tốt, hắn hài lòng vô cùng, sau đó thoải mái trả lời: "Cậu không biết tại sao à?"
Dương lắc đầu, thấy tư thế này quá thân mật rồi, gần như Phong ôm trọn cậu vào lòng, cậu vội đẩy hắn ra.
Phong không vì thế mà mất hứng, trái lại còn cười: "Cậu thử đoán xem."
Dương nghe thấy câu này quen quen, rõ ràng bữa nọ cậu vừa nói với Phong, tên này đúng là thù dai nhớ lâu, cậu không làm gì được bèn cầm cái gối dựa ngay bên cạnh đập mạnh vào người hắn.
"Đoán đoán cái shit, cậu đi mà đoán."
Phong vui vẻ né tránh, giật lấy cái dĩa trong tay Dương, xiên một miếng dưa hấu rồi để trước miệng cậu.
"Vậy cố gắng học nhé."
Dương nhìn vào mắt hắn, không hiểu sao thấy cực kỳ có niềm tin, cậu gật mạnh đầu.
"Được, tôi sẽ thử cố gắng một lần, dù kết quả ra sao cũng đỡ nuối tiếc."
"Không hối hận chứ?"
Dương khinh bỉ nhìn hắn, nhoài người lên cắn một nửa miếng dưa hấu, lúng búng nói.
"Không, chắc chắn tôi sẽ không hối hận."
Vậy là ngay buổi tối hôm đó, Dương đã bị Phong túm lấy kéo sang nhà hắn, vốn dĩ lúc đầu định học ở nhà Dương, nhưng Phong đi vài vòng mới nhận ra thì ra nhà cậu còn không có nổi một cái bàn học tử tế.
Phong câm nín, điều chứng tỏ bình thường cậu chẳng học bài gì cả có đúng không? Như vậy kết quả tốt được mới lạ.
Dương xách cặp đi theo Phong vào nhà, con robot dọn dẹp đang chạy rất nhiệt tình, nhà cửa trông có vẻ sạch sẽ hơn hẳn so với lần trước cậu sang. Bình thường sang đây Dương chỉ lảng vảng ở phòng khách, bếp, và có một lần duy nhất vào phòng ngủ, hôm nay lần đầu tiên Phong mở cửa cho cậu vào phòng học của hắn.
Thấy mắt Dương lom lom nhìn vào căn phòng bên cạnh phòng sách, tò mò hỏi: "Phòng này cậu để làm gì? Phòng ngủ cho khách à?"
Phong mỉm cười, "Không, khách đến thì có thảm ngoài phòng khách kia kìa, việc gì phải rắc rối, còn phòng này tôi sửa làm phòng tập gym, cậu có muốn xem không?"
Mắt Dương sáng lên, thì ra nhà Phong có trang bị phòng tập gym, thảo nào hắn ta chẳng ra ngoài bao giờ dáng vẫn đẹp như thường.
Dương gật đầu lia lịa: "Có, tôi muốn xem."
Dù cũng muốn Dương đi học nhưng Phong không vội, mặc kệ để cậu chạy sang phòng gym xem xét.
Phòng gym Phong thiết kế đơn giản, có một phòng vừa để xông hơi vừa làm nhà tắm, nền lát gỗ nâu đậm. Phòng này không có cửa sổ nên Phong lắp liền lúc hai máy thông gió để thoáng khí, ba mặt tường được lát thêm một lớp đá vừa trang trí vừa cách âm, một mặt còn lại lắp một cái gương to bự.
"Quào, đẹp quá." Dương ghen tị chạy ra sờ cái gương, nhìn đống đồ này đi, biết bao nhiêu là tiền chứ? Cậu có để dành mãn kiếp chắc cũng không đủ, đúng là con nhà người ta có khác.
"Cậu hay tập lắm đúng không, thảo nào lại có cơ bụng," Dương vạch áo lên, soi vào gương, ở bụng chỉ có một lớp cơ mỏng, khéo gồng lên mới thấy rõ. "Tức quá, rõ ràng sáng nào tôi cũng đi chạy bộ, vậy mà chẳng có múi cơ nào nổi lên là sao?"
"Cậu thích tập để lên cơ thì sang đây." Phong rủ rê, "Mỗi ngày tôi chỉ tập một tiếng thôi mà vẫn hiệu quả, chỉ mỗi tội tập một mình nên khá buồn."
Dương xua tay. "Không đâu, tôi đi chạy thôi, hàng ngày quen chạy bộ rồi, buổi sáng dậy sớm ra đường hít chút khí trời cũng tốt."
Phong cũng muốn hít khí trời, nhưng khổ nỗi đêm nào hắn cũng ngủ quá muộn, sáng dậy sáu rưỡi để đi học cũng đã là cực hình rồi, làm sao có thể dậy sớm.
Hắn cực kỳ khó tỉnh, buổi sáng nhìn hắn bình thường thế thôi, ngày nào cũng phải hẹn giờ sớm hơn nửa tiếng, vật vã mãi mới dậy nổi.
Dương nhìn ngắm chán chê, sờ đông sờ tây, Phong đứng dựa vào cửa chờ, sau đó lạnh nhạt hỏi:
"Cậu ngắm xong chưa, chúng ta đi học thôi."
"Ờ, đi thì đi, tôi sợ chắc."
Nhắc đến học, tinh thần phấn khởi của Dương tắt ngấm, cậu ỉu xìu, cùng Phong sang phòng bên kia.