Trương Kinh Lăng bước ra từ một cửa hàng nhỏ, trên tay cầm chiếc hộp trong suốt chứa bánh kem, Lục Viên vì tò mò nên cái đầu nhỏ cứ thập thò trầm trồ không thôi.
Miệng cô lẩm nhẩm: “Nhìn dáng vẻ đó mà cũng lãng mạn thế sao?”
Trong trí nhớ và ấn tượng thì hắn ta chẳng có điểm nào tốt, ngoại hình cao ráo nhưng gương mặt đậm chất đàn anh lớn trong trường, mang theo khói bụi của bên ngoài xã hội.
Phong cách ăn mặc luôn không chỉnh tề, nếu có áo vest ngoài thì thiếu cà vạt, để lộ phần ngực săn chắc.
“Nhìn gì?” Trương Kinh Lăng cười đểu rồi nói “Không phải cho cô.”
“Hôm nay cũng không phải ngày sinh của tôi.” Lục Yên bĩu môi nói.
Trương Kinh Lăng cùng cô đi vào trong rồi hỏi: “Cô sắp tan làm chưa?”
“Có việc gì?”
“Đem bánh kem và hoa đến địa chỉ này.” Hắn ta đặt chiếc bánh kem lên bàn rồi đưa tờ giấy ghi chú sang.
Lục Yên cân nhắc một lúc muốn thương lượng giá cả, cái chân què của cô bon chen lên xe buýt thì có hơi vất vả.
Nếu như tiền chạy vặt cao thì quá tốt, cô nhất định sẽ nhận.
Hắn ta nhìn thấy suy nghĩ kia, lập tức ra giá: “Một triệu.”
Cô cười vui vẻ: “Đồng ý.”
“Điều kiện là không được nói tên tôi ra.”
Lục Yên gật đầu chắc nịch, gọi taxi số tiền thừa vẫn còn nhiều nếu như không tiêu xài phung phí.
Trương Kinh Lăng rời khỏi cửa hàng, nhìn xem bộ dạng ướt át của hắn ta nên đi về thay đồ là chuyện đương nhiên rồi.
Lục Yên đột nhiên ngưỡng mộ người sống ở địa chỉ này, nhất định là một cô gái xinh đẹp và dịu dàng mới có thể nắm giữ được trái tim của tên ất ơ nào đó.
Mặc dù đã thay đổi cách nhìn nhưng cô vẫn giữ định kiến, người có nghĩa khí sẽ chẳng bao giờ xảy ra chuyện có làm mà không muốn nhận.
Vài vị khách ghé qua cửa hàng, Lục Yên tư vấn cho bọn họ, kiến thức góp nhặt nhiều hơn một chút.
Có vài người tốt tính không chê kinh nghiệm của cô non nớt, khiết cho tâm trạng ngày hôm nay cực kỳ thoải mái.
Đến giờ tan làm cô khóa cửa cẩn thận, đi ra khỏi con hẻm gọi taxi.
Một tay nâng niu bó hoa kèm theo túi xách giấy bên trong chứa đựng một đóa hoa khác, một tay cầm bánh kem.
Vì thiết kế hộp trong suốt nên dễ dàng nhìn vào bên trong, từ màu sắc cho đến cách bày trí đều vô cùng đơn giản, hai màu xanh trắng với dòng chữ ‘Happy Birthday’ làm cho người ngoài như Lục Yên dấy lên sự tò mò.
“Người đó tên gì nhỉ?” Cô phấn khích tự hỏi.
Sau khi taxi đến tài xế thấy Lục Yên bận cả hai tay nên đã lịch sự mở cửa giúp.
Đoạn đường làm Lục Yên cứ ngờ ngợ, hình như đã đi qua một lần, mà chính xác thì mới ngày hôm qua thôi, là đoạn đường đến nhà Trương Ngạn Duy.
Nếu thuận tiện như thế thì quả là may mắn, bó hoa mà Trương Ngạn Duy từng nói cô đã làm xong rồi.
Chiếc xe dừng trước cổng nhà Trương Ngạn Duy, cô ngơ ngác hỏi: “Đến rồi sao ạ?”
“Đến rồi, chắc chắn là địa chỉ này mà.” Bác tài xế bước xuống mở cửa xe, tiếp tục nói “Cháu đối chiếu địa chỉ đi.”
Lục Yên ngơ ngác nhìn lại số nhà quả thật là như vậy, sau khi chiếc taxi rời đi cô đứng bất động một lúc.
“Giờ này chắc cậu ấy chưa tan làm.”
Nắm rõ thời gian làm việc của đối phương là chuyện đơn giản, chỉ cần để ý một chút là biết.
“Tan rồi.” Giọng nói buốt giá vang vọng từ phía sau.
Cô giật thót, suýt chút nữa vứt luôn những thứ đang cầm trên tay, gương mặt của Trương Ngạn Duy mang theo chút sát khí đứng cách năm sáu bước chân.
Lục Yên bối rối: “Cậu cậu, không làm ca tối sao?”
Hắn rõ ràng không vui, ánh mắt nhìn đến thứ cô đang đang cầm trên tay có chút đáng sợ, còn đáng sợ hơn Trương Kinh Lăng, đôi vai Lục Yên thoáng run rẫy, khuôn miệng cứng đờ chẳng biết nên tìm lý do gì.
Trong lúc cô phân vân giữa việc đặt những thứ này xuống rồi chạy đi, hay lẻo mép cố gắng bào chữ cho bản thân.
“Hôm nay cậu mệt sao?” Cô nghiêng đầu hỏi.
Hắn dắt xe đạp lướt qua, mang theo khí thế buốt giá: “Là ai đưa?”
Cô nhỏ giọng đáp: “Không cho phép nói.”
“Vậy thì vứt đi.” Câu nói chẳng có chút tình người phát ra từ miệng hắn, như thể muốn cắt đứt mối quan hệ mỏng manh của cả hai.
Trương Kinh Lăng làm ra những chuyện đó hắn ghét là phải, cô như con ngốc đang ép đối phương nhận lấy những ân huệ, nói chính xác là thương hại.
Gián tiếp làm Trương Ngạn Duy trở nên khó coi.
Nhận lời mà không suy nghĩ, tất cả là do cô, xem tiền trên tình bạn và cảm nhận của người khác.
Lục Yên thở ra một hơi, đã thông suốt rồi: “Nhưng thứ này không có liên can, là tôi đã gấp rút làm.”
Đặt túi giấy có nhãn hiệu của cửa hàng xuống, cô quay người bỏ đi, gương mặt hẩm hiu pha lẫn chút hối hận.
Đi mà không ngoảnh đầu nhìn lại, sợ bản thân sẽ bị Trương Ngạn Duy dùng ánh mắt ghê tởm muốn tránh xa cô.
Đi được một khoảng Lục Yên đột nhiên không muốn đi nữa, trước đây không rơi vào trường hợp khó xử như này, cô như trung tâm của những vì sao, làm gì có chuyện lo nghĩ cho người khác.