Cô im lặng không đáp, Lục Yên còn nhỏ có được nghe qua.
Cô dám cá thân chủ sẽ không nhớ được nhưng dựa vào một kẻ nắm toàn bộ ký ức như vừa mới xem cặn kỹ chi tiết của một bộ phim thì biết là chuyện bình thường.
“Rời đi chỉ hại cho con.” Bà ta đứng dậy, nhíu mày nói tiếp “Ta cảnh cáo con, hãy gạt bỏ ý nghĩa này.
Suy nghĩ cho kỹ rồi nói những chuyện đã xảy ra đối với con cho ta nghe.”
【Cảnh báo! Cảnh báo! Nhiệm vụ có thời gian là hai mươi bốn giờ.】
Ngạn Xuân khuất bóng cô lập tức phủi gói đứng dậy, đi thẳng một mạch lên phòng giấy tờ tùy thân, tiền, trang sức, cái gì nhẹ nhàng thì lấy sạch.
Cô đi ra từ cửa chính nhất định sẽ bị người của Lục Tinh Tinh bắt lại, quyết định chọn cách leo từ trên phòng của mình xuống, leo hàng ra ngoài.
Một màn diễn ra trơn tru, thần không biết quỷ không hay đi đến trường rút học bạ.
【Điểm tích lũy: 6】
Lục Yên chóng hong ngửa mặt lên trời cười như kẻ tâm thần, người xung quanh đều né ra vài thước, sau lại hỏi: “Ban đầu không phải nói chỉ có năm điểm thôi sao?”
【Hệ thống chỉ đưa ra nhiệm vụ rời khỏi nhà, vì sự nhiệt tình của quý khách nên +1】
Nụ cười tự tin của cô đột nhiên thu lại trong vô thức: “Nhiệm vụ tiếp theo.”
【Tuyến nhiệm vụ chính là giúp một người thoát khỏi ngục tù của bóng tối, tìm thấy ánh sáng của đời mình.
Trên đường thực hiện tuyến nhiệm vụ chính thì hệ thống sẽ đưa ra các nhiệm vụ phụ để quý khách có thể tích điểm.】
Đang muốn tìm chỗ để thuê thì phát hiện bản thân mất ví, mất thì mất trong đó ngoài tiền thì không còn gì những thứ quan trọng của Lục Yên cô không có đem theo.
Tuyến nhiệm vụ chính nghe cứ mơ mơ hồ, Lục Yên khó khăn hỏi lại: “Nhiệm vụ chính có thể cụ thể thêm một chút được không?”
【Sử dụng 20 điểm để hệ thống đưa ra phương án giúp đỡ, xin hãy nhấn vào chỗ xác nhận.】
“Tôi tự lực cánh sinh.
Hệ thống hút máu, xéo đi!” Lục Yên bước đi trong phong thái tự tin, thực ra cô sợ bị âm điểm.
Mây đen kéo đến làm mặt đất tối sầm gió cuốn bụi bẩn bay lơ lửng, Lục Yên ngửa mặt nhìn trời liền bị giọt nước to bằng hạt đậu rơi xuống trán.
Đứng giữa dòng người tấp nập cô chẳng khác kẻ vô gia cư là bao, nhìn dáng người thon thả làn da nhẵn mịn trang phục là loại đắt tiền nhưng trong túi không có lấy một xu.
"Thôi bỏ đi, tìm chỗ trú tạm." Mắt thấy cửa hàng bán hoa đang đóng cửa, phía trước có mái hiên cô lập tức chạy vào, thanh thoát lấy điện thoại chụp cho mình một tấm ảnh.
Gương mặt sáng lạn, đôi mắt phượng cùng với cặp chân mày được cắt tỉa gọn gàng, cô vừa gõ dòng trạng thái vừa đắc ý nói: "Người đẹp như hoa."
Cô cảm thấy Lục Yên của trước đây mù tịt về mấy thứ ứng dụng giao lưu trên mạng xã hội, muốn lưu giữ hình ảnh của cô nhìn hơn một chút, dòng trạng thái cũng là dành để khen Lục Yên của trước đây.
Vài phút sau một người nữa hối hả chạy đến đứng bên cạnh, chiếc mũ lưỡi trai che nửa khuôn mặt, đối phương cao hơn Lục Yên cái đầu chỉ biết đó là con trai.
Từ khi hắn xuất hiện cơn mưa có dấu hiệu sắp tạnh lại trở chứng, ầm ĩ xối nước lên mái hiên nhà.
Đối phương đem theo nửa gương mặt buồn thê thảm như thể nhà có tang, Lục Yên miệng thì niệm chú không muốn xen vào một giây sau đã lên tiếng hỏi: "Cậu làm mất ví sao?"
Người đứng bên cạnh điềm tĩnh an nhiên không đáp.
【Nhiệm vụ: Chỉ trích! +7】
Chỉ cần chỉ trích mà còn cộng nhiều điểm hơn đầu đầu? Lục Yên nhíu mày, cầm điện thoại lên chụp một tấm nữa, đăng lên với dòng trạng thái vô cùng thân thiện.
Trú mưa cùng người lạ, cậu ấy còn bị điếc.
【Điểm tích lũy: 12】
Đây là một loại chỉ trích mà khiến người khác không buồn, bản thân còn được lợi.
Một tiếng, hai tiếng trôi qua cơn mưa vẫn chưa có dấu hiệu dừng, Lục Yên cứ đi đi lại lại trái ngược hoàn toàn với cái người bên cạnh.
"Đều tại cậu đến trú cùng tôi, làm cơn mưa này cứ mãi không dứt." Cô tựa vào lớp cửa kính nói với giọng điệu oán trách.
Lời vừa dứt đối phương đã nhấc bước chân rời đi, chỉ bằng cái chớp mắt người đã hòa vào màn mưa trắng xóa.
Lục Yên cứng đờ sau đó mới nói được vài câu có tình người: "Tôi chỉ thuận miệng không phải ý đó đâu."
【Điểm tích lũy: 14】
【Hệ thống có lời khen gửi đến quý khách nhấn chi tiết để đọc】
Cô còn nghĩ cậu ta sẽ phản bác lại vài câu, nào ngờ đã chọc giận người ta rồi, cái hệ thống chó má còn biết cách chọc quê người khác.
Đến khi trời chập tối cơn mưa mới chịu ngừng, Lục Yên vừa đói vừa mệt, cấp thiết nhất vẫn là tìm khách sạn qua đêm.
Trong túi cô không có tiền nhưng số dư tài khoản có thể tiêu đủ trong một năm tới.
Nhận phòng cô liền chợp mắt đi vào giấc ngủ mê man.
Bay một quãng đường dài để đến thành phố này, đi thêm hai chuyến xe để hoàn thành thủ tục chuyển trường, đã đi phải đi xa một chút.
Đang muốn tìm chỗ để thuê thì phát hiện bản thân mất ví, mất thì mất trong đó ngoài tiền thì không còn gì những thứ quan trọng của Lục Yên cô không có đem theo..