Lúc ăn cơm chiều, Gia Ý thấy tâm tình Hoắc Thiên Phái bị mẹ con Diêu Trân Như ảnh hưởng, nên không ngừng gắp thêm đồ ăn cho ông, thỉnh thoảng trao đổi chút kiến thức về hoa lan. Cuối cùng vẻ mặt ông Hoắc cũng giãn ra, còn gọi Âu quản gia mở bình rượu vang đỏ dưới hầm.
“Đây là rượu vang đỏ của Pháp, Burgundy, thiếu gia, Gia Ý tiểu thư không bằng hai người kính rượu lão gia đi.” Âu quản gia cười nói.
Đây là chai rượu lão gia trân quý tận năm, tới khách quý còn không mở, hôm nay lại lấy ra, có thể thấy lão gia cao hứng cỡ nào.
Hoắc Chấn Dương bỏ bộ đồ ăn xuống, lấy khăn lau nhẹ khóe miệng: “Lát nữa tôi còn phải lái xe, không uống.”
Ngữ khí không nóng không lạnh, với người lại như cách ngàn dặm.
Khuôn mặt mang ý cười của Hoắc Thiên Phái cứng lại, còn có chút thất vọng.
Người này đối với cấp dưới như Đế Vương, đối với cô như bạo quân, đối với ba mình cũng lạnh như khối băng.
Gia Ý không quen nhìn ông Hoắc thất vọng, nhịn không được bèn duỗi chân, ở dưới bàn đá nhẹ vào chân Hoắc Chấn Dương, ý bảo đừng nói nữa, lại đối mặt với Hoắc Thiên Phái, ngọt ngào cười, hòa giải: “Bác trai, cháu với bác cùng uống đi.”
Mắt cá chân Hoắc Chấn Dương bị một thứ ấm ấm mềm mại nhẹ nhàng cọ một cái, ánh mắt ngưng lại, dừng ở trên người cô gái bên cạnh, khóe miệng khẽ cong lên nhưng không dễ phát hiện.
Tiểu nha đầu này thật đúng là không khách khí, mấy tiếng vừa rồi mới làm khách, giờ đã đem mình thành chủ, dám ra chỉ thị cho anh.
Vì để cảnh cáo sự quá tự nhiên của cô, anh sấn lại gần, bàn tay to vừa trượt xuống dưới bàn thuận tiện nắm lấy chân cô, khóa chặt trong lòng bàn tay.
Người này, điên rồi! Gia Ý suýt chút nữa kinh hãi kêu ra tiếng, lại sợ bị Hoắc Thiên Phái chê cười, nên không dám lộ ra.
Hoắc Chấn Dương xem cô giống như con mèo nhỏ bị khi dễ nhưng lại ko thể phản kháng, ý cười trên mặt càng sâu.
Gia Ý muốn lùi chân về, nhưng vì sức lực anh ta quá lớn mà không lùi được, miệng không thể mở, chỉ có thể ở dựa vào trên ghế.
“La tiểu thư, làm sao vậy?” Ở phía đối diện bàn ăn, Hoắc Thiên Phái nhận thấy Gia Ý có chút khác thường, quan tâm hỏi.
“Không…không có gì.” Người đàn ông ở dưới bàn ăn hành động ngang ngược, làm giọng Gia Ý có chút run rẩy, giống như con mèo nhỏ mềm mại đáng thương.
“Thật sự không có việc gì?” Hoắc Thiên Phái hoài nghi nhìn Gia Ý, da trắng như ngọc, mặt ửng đến đỏ hồng, tựa như uống rượu say: “Có phải có chỗ nào không thoải mái?”
“Thật sự không có việc gì”. Gia Ý cố gắng, cắn môi cố làm cho giọng bình thường một chút, nhân lúc ông Hoắc không chú ý liền hung hăng liếc mắt trừng người đàn ông bên cạnh một cái.
Nói là trừng mắt người đàn ông, nhưng lại giống như đang liếc mắt đưa tình nhau vậy, làm cho toàn thân Hoắc Chấn Dương có chút nóng lên, thấy cô không dám tự tiện làm chủ, rốt cuộc cũng rút bàn tay về.
Gia Ý nói nhưng không phát ra tiếng, vội đem ghế dựa ra xa mấy tấc mà không dễ phát hiện.
Quá biến thái mà! Thật là chuyện gì cũng làm ra được!
Yêu quý sinh mạng, rời xa cầm thú!
Người đàn ông bên cạnh, lại như không có việc gì xảy ra, thấy tiểu nha đầu nhanh chân chạy thoát đi, chỉ nhếch môi mỏng một cái.
Gia Ý cùng ông Hoắc uống thêm mấy ly rượu vang đỏ, ăn xong cơm chiều trời cũng không còn sớm.
Mấy người ngồi trên sô pha nghỉ ngơi một lát, Hoắc Chấn Dương muốn mang Gia Ý rời khỏi Hoắc Viên.
Hoắc Thiên Phái có chút lưu luyến, mở miệng: “La tiểu thư là người bên ngoài, đến thành phố G không có chỗ ở, hay là ở lại Hoắc Viên đi, ở biệt thự Hoàng Long Sơn ở ngoại thành cũng không có tiện…”
Hoắc Chấn Dương từ sau khi đảm nhiệm chức CEO, liền sống ở mấy chung cư bên ngoài, đã lâu không trở về nhà chính, nếu Gia Ý ở Hoắc Viên, Hoắc Chấn Dương có lẽ cũng sẻ ở, đây mới là tâm nguyện của ông.
“Ba, không cần, Gia Ý ở cùng con”. Hoắc Chấn Dương nhàn nhạt nói.
Hoắc Thiên Phái biết con trai là không muốn dọn về Hoắc Viên, thở dài như chưa nói cái gì.
Gia Ý thấy ông Hoắc như thể bị tổn thương, chớp mi, ngọt ngào an ủi: “Bác trai, không có việc gì, qua mấy ngày cháu cùng Chấn Dương lại đến thăm bác.”
“Được được, ngoan.” Hoắc Thiên Phái vui vẻ, càng thấy thích cô gái này. Tuy rằng cô gái này thoạt nhìn tuổi còn nhỏ, nhưng chỉ cần Chấn Dương thích, tuổi lớn nhỏ không phải vấn đề.
Có lẽ gia thế so ra kém Hoắc gia một chút, nhưng chỉ cần có thể làm cho đứa con trai lớn lạnh lùng bướng bỉnh này nghĩ lại vậy là đủ rồi.
Phải biết rằng, nhiều năm rồi Chấn Dương cũng chưa từng công khai bạn gái chính thức với bên ngòai, lại càng không dẫn phụ nữ về nhà, ông thậm chí đã từng cho rằng đứa con trai này nói không chừng là bị đồng tính luyến ái đi.
Cho nên, khi cô gái này xuất hiện, đối với ông mà nói có ý nghĩa thật sự quá lớn. Huống hồ, thoạt nhìn cô gái này, tuyệt đối là có gia giáo, không phải là cái loại con gái không tốt.
Xác thực là con cháu nhà giàu có quyền quý khi chọn bạn gái, điều quan trọng nhất là tính tình cùng nhân phẩm của cô gái đó, mà nhà gái có khi cũng phải có tài sản.
Nghĩ đến đây, Hoắc Thiên Phái quay đầu, dặn con trai: “Chấn Dương, con phải đối xử tốt với La tiểu thư.”
Gia Ý cười mỉm: “Bác trai kêu cháu là Gia Ý là được, kêu La tiểu thư La tiểu thư, nghe quá xa lạ rồi.”
“Được, Gia Ý”. Hoắc Thiên Phái cười đến không khép miệng được.
Hoắc Chấn Dương thấy cô cùng ba trò chuyện với nhau thật vui, sắc mặt lại lộ ra âm trầm, kéo tay cô lên xe thể thao rời khỏi Hoắc Viên.
Thành phố G là thành phố phồn hoa nhất vùng duyên hải, đêm vừa mới bắt đầu.
Vừa rồi rượu vang đỏ tác dụng chậm bây giờ đã phát tác, Gia Ý lúc trước không có gì, lúc này mới cảm giác được mặt nóng đến hồng hồng, âm thầm tìm một chút gió mát nhưng cửa sổ xe bị khóa, không tìm được, chỉ có thể đáng thương đem mặt tiến đến gần cửa sổ xe.
Bỗng nhiên, cửa sổ xe chậm rãi trượt xuống, mở ra, gió đêm mát lạnh sảng khoái thổi vào, thoải mái rất nhiều.
Gia Ý nhìn thoáng qua người đàn ông đang lái xe, là anh ta mở cửa sổ, trong lòng khẽ động, từ đầu anh ta đã chú ý tới mình sao?
“Tửu lượng kém còn uống rượu.” Người đàn ông lạnh đạm nói.
“Kỳ thật, bác trai là muốn uống cùng anh một ly” Gia Ý quay đầu, nhìn anh.
Hoắc Chấn Dương không nói chuyện, mặt vẫn hướng phía trước, khuôn mặt ngũ quan sắc sảo, đẹp như một tác phẩm điêu khắc, môi mỏng khẽ mím, làm cho người ta say mê, chính là ánh mắt lạnh lùng có thể đông chết người, gằn từng tiếng hàn ý tràn đầy:
“Được rồi, mẹ nó cô biết cái gì!”
Gia Ý còn chưa có nhận thấy được nguy hiểm đang đến, nuốt nuốt nước bọt, muốn cố gắng trấn an người đàn ông đang kiềm nén tức giận, khuyên nhủ: “Bác trai dù gì cũng là ba anh, anh không nên đối xử lạnh nhạt như vậy ……”
Dừng một cái, vào ban đêm trên đường âm thanh va chạm kẽo kẹt vang lên một tiếng chói tai, xe thể thao tự nhiên không thể xác định được phương hướng, lệch ra khỏi quỹ đạo khói mịt mù toả ra bốn phía, trên đường ánh đèn sáng trưng, mọi thứ bên ngoài lúc ẩn lúc hiện xảy ra trong chớp mắt, sau đó thì dừng lại!
Đám đông giải tán, quan cảnh bốn phía lại yên tĩnh trở lại, cành cây lá cây xanh tươi rậm rạp, giống như lá chắn, cư nhiên che khuất hoàn toàn hai người trong xe, khiến những người đi đường bên ngoài không thể nhìn thấy được.
“Anh, anh muốn làm gì?” Gia Ý tỉnh rượu vài phần.
==