Editor: Song Thy
Thành phố G, nhà chính Hoắc gia, Hoắc Viên.
Phòng khách được tu bổ rất phong cách, một người đàn ông đầu tóc hơi bạc khuôn mặt uy nghiêm, nhìn thẳng tờ báo trên bàn trà, biểu tình khó coi.
Đây là cha của Hoắc Chấn Dương, Hoắc Thiên Phái hiện đã rời khỏi vị trí chủ tịch tập đoàn Hoắc thị, chỉ làm hậu thuẩn phía sau.
Trên trang đầu báo giải trí, một hàng chữ lớn đặc biệt bắt mắt:
“Tổng tài Hoắc thị ở biệt thự riêng tụ họp bạn bè cuồng hoan, ôm người đẹp kịch liệt hôn triền miên, kim cương vương Lão Ngũ là cái gì, vẫn là quan hệ bừa bãi phóng đãng.”
Bình luận phía dưới càng muôn hình muôn vẻ, cái gì khó nghe đều có.
Hoắc Thiên Phái giơ tay, đập lên bàn trà, làm ly trà bên cạnh nhảy dựng lên: “Tiểu tử này, quá hồ đồ.”
“Thiên Phái, đừng nóng giận.” Một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng đi tới dịu dàng an ủi, ngừng một chút cuối đầu nhẹ giọng nói: “Tuy nhiên, một lần nửa Chấn Dương đúng là…, mấy hôm trước là đại thọ của ông, làm lớn như vậy nó cũng không tới.
Còn nói mấy ngày nay muốn cùng Âu Cung trao đổi đàm phán, không có thời gian, thì ra là cùng mấy người bạn đi khu săn bắn Hoàng Long Sơn chơi, đây cũng là không hiếu thuận rồi….Vậy mà còn cùng người phụ nữ kia quấn lấy nhau…….Ông còn giới thiệu mấy cô gái nhà danh môn quyền quý cho nó, nó lại không cần, mà lại tìm một phụ nữ không rõ lai lịch. Cái này tốt rồi, còn lên trang đầu, đều nói nó trước kia không gần nữ sắc, lạnh lùng trầm ổn đều là giả vờ, làm ảnh hưởng đến thanh danh của tập đoàn nha.”
Người phụ nữ đại khái gần tuổi bốn mươi, do bảo dưỡng tốt, làn da trắng nõn, dáng người thon thả, đôi mắt phượng hơi hơi lộ ra vài phần khôn khéo, là vợ kế Hoắc Thiên Phái, cũng là mẹ kế của Hoắc Chấn Dương, Diêu Trân Như.
Nghe thì như an ủi, kỳ thật là thêm dầu vào lửa, càng khơi dậy lửa giận của Hoắc Thiên Phái.
Diêu Trân Như nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Hoắc Thiên Phái, lộ ra một tia mừng thầm không dễ phát hiện, lại cầm tờ báo trên bàn trà lên, một bên xem, một bên cố ý lên tiếng cảm thán: “Chậc chậc, nhà báo này thật là quá liều lĩnh, nói cái gì a! Nói Chấn Dương của chúng ta đi khu săn bắn Hoàng Long Sơn mở tiệc ăn chơi bừa bãi phóng túng………..Ông xem, còn nói, người phụ nữ nó ôm là gái làm tiền……….Chậc, hồ đồ! Chúng ta nhất định phải tố cáo bọn họ, thế nhưng lại dám bôi nhọ Chấn Dương!”
Hoắc Thiên Phái gân xanh lộ ra, rốt cuộc cũng nhịn không được, lớn tiếng nói: “Lão Âu, gọi điện thoại đến biệt thự Hoàng Long Sơn, kêu nghịch tử kia lăn trở về cho tôi!”
Âu Quản Gia làm ở Hoắc Viên đã bốn mươi năm, rất ít khi thấy Hoắc Thiên Phái nổi giận như vậy, vội vàng gật đầu, đi gọi điện thoại.
Diêu Trân Như đỡ Hoắc Thiên Phái lên thư phòng trên lầu, trấn an một lát, tròng mắt vừa động, thở dài: “Thiên Phái, Chấn Dương đã lớn như vậy, hơn phân nữa tập đoàn đều giao cho nó, ông cũng đừng nhọc lòng.”
“Nhưng hiện tại, tôi làm sao có thể yên tâm đem tập đoàn giao cho nó.” Hoắc Thiên Phái xoa xoa ngực, nghe Diêu Trân Như nói, tâm tình lại càng kém hơn.
Diêu Trân Như vội vàng tranh thủ thời cơ, nhắc lại chuyện cũ: “Vậy không bằng cho Chấn Hiên đến tổng công ty của tập đoàn giúp anh trai nó. Kỳ thật, Chấn Hiên cũng lớn rồi, hơn nữa cũng rất ngoan ngoãn, tất cả đều nghe lời ông nói a.”
Hoắc Chấn Hiên là con trai của Diêu Trân Như, cũng là anh em cùng cha khác mẹ của Hoắc Chấn Dương.
Vì con trai Diêu Trân Như cũng tranh thủ khá nhiều lần, nhưng lần nào Hoắc Thiên Phái cũng không đáp ứng để Hoắc Chấn Hiên tiến vào tổng công ty, lần này lại bởi vì đang nổi nóng, do dự một chút, trong chốc lát mới xua xua tay: “Để tôi xem xét nó trước.”
Diêu Trân Như mừng rỡ, vội gật đầu: “Được, ông cứ chậm rãi xem xét.”
Đóng cửa lại, Diêu Trân Như bước xuống lầu, liền thấy một bóng người đứng ở cửa.
Người đàn ông đại khái hơn hai mươi tuổi, tuổi trẻ anh tuấn, dáng người cao lớn, một thân hàng hiệu cao cấp, tóc màu nâu che khuất nữa bên mặt, nhưng đôi mắt lại có chút tà khí, thoạt nhìn lòng dạ không đơn giản, đi đến trước mặt Diêu Trân Như, ôm lấy cánh tay bà: “Mẹ, thế nào?”
“Mới vừa nói với ba con.” Diêu Trân Như yêu thương mà vỗ vỗ tay con trai, tràn đầy tự tin, hạ giọng, “Lần này ba con rất giận anh trai con, xem ra, con có hi vọng tiến vào tổng công ty rồi…….Đúng rồi, paparazzi mà con phái đi theo dõi anh trai con không có vấn đề gì chứ?”
Hoắc Chấn Hiên ý cười lây lan, bám vào bên tai Diêu Trân Như: “Không có việc gì, đều đối phó xong. Cho một chút tiền, liền không nói lung tung, càng không thể cho anh biết là tin tức do con truyền ra.”
“Con trai của mẹ đúng là thông minh.” Diêu Trân Như cười rộ lên, lại oán hận nói, “Con tài giỏi như vậy, dựa vào cái gì chỉ có thể làm việc trong một công ty nhỏ, anh trai con có thể, thì con càng có thể! Nếu lần này con có thể tiến vào tổng công ty, nhất định có thể khiến cho ông ấy biết đến sự lợi hại của con.”
Chỉ là tiến vào tổng công ty, hắn không hiếm lạ.
Gia sản Hoắc gia nhiều như vậy, dựa vào cái gì phần lớn đều của anh trai? Cũng bởi vì hắn là một đứa con riêng sao?
Khóe môi Hoắc Chấn Hiên gợi lên một chút khinh thường, lại nở nụ cười, ngoan ngoãn gật đầu với mẹ.
Biệt thự Hoàng Long Sơn, âm thanh chuông điện thọai chói tai đánh tan sự yên tĩnh.
Mười mấy phút sau, La Quản Gia buông điện thoại, vội vàng lên lầu hai, gõ cửa phòng ngủ, giọng nói khẩn trương:
“Thiếu gia, Hoắc Viên bên kia điện thoại tới, lão Âu nói, lão gia nhìn thấy trên báo ảnh chụp của thiếu gia cùng tiểu thư Gia Ý ở trước cổng buổi tiệc, rất tức giận, thúc giục ngài trở về.”
Phòng ngủ, Hoắc Chấn Dương hai tay chống gối, thẳng lưng, lười nhác dựa lưng vào đầu giường, ánh mắt dừng ở tờ báo trước mặt.
Ảnh chụp người đàn ông cùng phụ nữ ở buổi tiệc ôm hôn, nhiệt liệt triền miên.
Khóe miệng anh nhẹ nhàng giương lên: “A, hình rất rõ ràng.”
La Quản Gia ngoài cửa thở dài: “Lần này là tôi thất trách, không cẩn thận khiến paparazzi trà trộn vào biệt thự, càng không nghĩ nhanh như vậy lão gia đã thấy được….”
Chỉ sợ không phải do La Quản Gia thất trách, mà là có người giúp paparazzi tới gần.
Trong con ngươi sâu thẩm hiện lên một tia lạnh lẽo, Hoắc Chấn Dương đứng dậy: “Lão La, chuẩn bị xe.”
Lầu hai, phòng khách.
Hôm nay Gia Ý ăn sáng xong liền không ở quá lâu, giờ phút này đang ngồi bên cửa sổ, còn chưa lấy lại tinh thần từ việc bị cưỡng hôn tối qua.
Không nhịn được liền sờ sờ môi, còn có chút sưng. Có thể thấy được ngày hôm qua người đàn ông kia rốt cuộc dùng bao nhiêu sức lực!
Đã nói không thể tiếp xúc thân mật, anh hoàn toàn biết rõ nhưng lại cố tình vi phạm!
Tuy rằng vì làm Tiết Cảnh Xuyên tin tưởng quan hệ của hai người, cũng không đến mức làm hành động thân mật như vậy.
Không, chút nữa phải nói rõ ràng với anh ta, nói cho anh ta biết giao dịch đã xong, anh ta nên thực hiện lời hứa, giúp cô tìm được người nhà!
Đúng lúc này, phanh một tiếng, cửa liền mở, thân ảnh người đàn ông mạnh mẽ vang dội xuất hiện ở cửa, lời nói ngắn gọn: “Cùng tôi ra ngoài.”
Gia Ý ngẩn ra: “Đi nơi nào?”
“Hoắc Viên.” Thanh âm như cũ không lạnh không nhạt, tựa như chủ nhân cao cao tại thượng ra lệnh cho người hầu, căn bản không cần giải thích.
Suy nghĩ một lát, Gia Ý mới phản ứng lại, ý tứ của Hoắc Chấn Dương là kêu cô cùng anh ta đi nhà chính Hoắc gia.
Nhà chính Hoắc gia? Đó không phải là nơi ở của ba mẹ anh ta sao?
Có ý tứ gì?
Cô chỉ là giúp anh ta ở bên ngoài diễn trò để đuổi Tưởng Mỹ Nghi thôi, vì cái gì còn muốn cô theo anh ta đến nhà chính Hoắc gia.
Lúc Gia Ý trợn mắt há hốc mồm, Hoắc Chấn Dương đã cất bước tiến lên, một phen xốc cánh tay mảnh khảnh của cô lên, từ phòng nghỉ đem đi.