Chắc là lúc Khương Vận đi không khép kín cửa, nên chỉ cần đẩy nhẹ một cái, cửa liền tự mở ngay.
Nếu không phải giọng Khương Du Sở vang lên đúng lúc như thế, Trì Yên thậm chí còn không biết có người đi vào.
Cô hướng mắt ra cửa nhìn một chút, Khương Du Sở vẫn đang bám vào khung cửa ngoaid ra bên ngoài, chắc là đang đợi Thẩm Văn Hinh đi phía sau rồi.
Trì Yên vẫn không nhả ra, ngược lại càng dùng thêm sức.
Khương Dịch hít vào một hơi, “Ngoan, buông ra trước, đợi chút lại cắn sau.”
Lúc đó Thẩm Văn Hinh và Khương Du Sở đều đang đứng ngoài cửa, khuôn mặt đã rất giống, đến biểu cảm trên mặt cũng y chang luôn.
Giật mình kinh ngạc.
Lúc này Trì Yên mới hoàn toàn phản ứng lại, vội vàng nhả ra, tầm mắt mơ hồ nhìn liếc qua cửa, giọng nói hơi nghẹn lại, vì thế giọng cũng hơi rung rung: “Mẹ……”
Cô không hỏi Thẩm Văn Hinh sao lại đến, bởi vì trên người Thẩm Văn Hinh lúc này vẫn còn mặc áo blouse trắng, chắc là vẫn chưa tan ca.
So với cô, Khương Dịch lại giống như chả có việc gì, giống như người lúc nãy bị "bạo hành gia đình" không phải là anh vậy.
Ngón tay anh vẫn còn dính nước miếng của cô, cũng không vội lau khô, chỉ nâng ngón tay lau nhẹ lên môi cô một cái, "Muốn uống nước không?"
“Không uống.”
Cô nào còn có tâm tư mà uống nước chứ.
Khương Du Sở đóng cửa lại, “Mẹ, mẹ xem dấu răng trên tay anh con kìa, đứng xa thế này mà vẫn có thể thấy rõ luôn.”
Cô nàng vừa lên tiếng nhắc nhở, Trì Yên mới nhớ vừa rồi cô dùng sức quả thật hơi mạnh, cúi đầu nhìn thoáng qua, trên ngón tay trỏ thon dài trắng nõn của anh quả thật lại dư ra một vết cắn đỏ, phía trên còn hơi bong bóng, loáng thoáng ánh sáng.
Trì Yên muốn giải thích cũng không biết phải giải thích thế nào.
Thẩm Văn Hinh rõ ràng không tin chuyện ma quỷ của Khương Du Sở, chụp cánh tay cô bé một chút, “Đừng nói bừa, hôm nay nếu không phải có chị dâu con thì không biết con nằm ở đâu rồi, ma qua cảm ơn chị dâu đi.”
Khí thế của Khương Du Sở lập tức xẹp lép
Lúc ấy mọi chuyện đột nhiên xảy ra, lúc cô phản ứng lại được, Trì Yên đã đỡ đòn hộ cô rồi.
Bà chị dâu này sức khỏe yếu cô biết chứ, không biết là do đau hay mất máu mà ngất luôn, hôn mê li bì cả một buổi chiều.
Lúc Khương Dịch đến bệnh viện thật ra cũng không mắng cô, nhưng một câu cũng không nói —— còn không bằng mắng cô một trận còn tốt hơn.
Vẫn phải chờ Thẩm Văn Hinh bận bịu xong hết, Khương Du Sở mới dám cùng mẹ qua đây.
Bất kể là xin lỗi hay cảm ơn, Khương Du Sở đều đến để tự mình nói.
Cô cũng không phải sói mắt trắng, không có khả năng qua chuyện này mà vẫn đối xử với Trì Yên như xưa được.
Khương Du Sở cũng không phải kiểu người hay ngượng ngùng xoắn xít, sau khi bị Thẩm Văn Hinh đẩy một chút, lập tức dứt khoát đánh một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái tiến lên, một lần vừa nói rõ xin lỗi, vừa cảm ơn luôn, “Thực xin lỗi, còn có cảm ơn, chị, chị…… Chị dâu.”
Nếu không phải Khương Du Sở nói lắp tạm dừng nhiều lần như thế, Trì Yên còn tưởng rằng mình nghe lầm rồi.
Khương Du Sở tính tình tùy hứng, trước kia chạm mặt không nhiều lắm, lần đó Khương Dịch qua điện thoại nói rõ ràng với con bé, Khương Du Sở đã đổi cách xưng hô với cô, vẫn luôn gọi thẳng tên họ, ngẫu nhiên lúc lười gọi tên thì "Uy" một tiếng định gọi cô.
Hôm nay con bé lại gọi như vậy một tiếng, Trì Yên còn cảm thấy rất bất ngờ.
Không thể tin có, được sủng mà chết khiếp cũng có. Kẹp ở giữa hai loại cảm xúc này, còn có niềm sung sướng chui lên từ dưới đất nữa.
Khóe môi Trì Yên cong cong: “Em gọi chị là cái gì cơ?”
Khương Du Sở nhìn Khương Dịch, người kia căn bản là mặc kệ cô nàng.
Đầu sỏ gây tội rõ ràng là cái ả họ Đỗ kia, kết quả đến cả người bị hại như Khương Du Sở cũng bị liên lụy.
Khương Du Sở thành thành thật thật lặp lại: “…… Chị dâu.”
Trì Yên cảm thấy cực kì mỹ mãn, lên tiếng, “Không có việc gì.”
Khương Du Sở so với tưởng tượng của Trì Yên còn sợ Khương Dịch hơn nhiều, hơn nửa tiếng đồng hồ, một câu dư thừa cũng không dám nói.
Trì Yên cảm thấy địa vị của mình ở Khương gia lại tăng thêm một bậc, hôm nay, Khương Du Sở đã bắt đầu hiền hòa ngoan ngoãn rồi, Thẩm Văn Hinh càng không phải nói, càng hỏi han ân cần, hỏi cô muốn ăn cái gì, mấy ngày nay sẽ nấu cho cô ăn.
Ba người phụ nữ một cái đài diễn.
Khương Dịch ngồi cuối giường, bỗng chốc như trở thành một người dư thừa.
Cứ cách vài giây anh lại nhìn Trì Yên một cái, kết quả thấy cô nhóc kia cười đến là vui vẻ, một cái liếc mắt cũng chẳng thèm cho anh.
Khương Dịch mặt không biểu cảm tiếp tục xem diễn.
Trì Yên ở bên cạnh ai cũng đều vui vẻ cả.
Đến cả lúc ở bên cạnh anh, dù có nóng giận thế nào, muốn mắng cũng chả mắng được.
Khương Dịch ra ngoài nhận một cươvj điện thoại, ngày mai Khương Du Sở còn có việc, nên cũng the sau anh đi ra ngoài.
Bên ngoài bóng đêm dày đặc, màn đêm bao trùm lên tất cả, ngược lại, càng làm cho trong phòng bệnh thêm sáng ngời. Nhân lúc Thẩm Văn Hình lấy thêm nước còn non nửa bình cho cô, Trì Yên lấy di động ra xem có tin tức quan trọng nào không.
Bạch Lộ có gửi mấy tin cho cô, Trì Yên vừa xem qua đã thấy tên Đỗ Vũ Nhu, liền nghe thấy Thẩm Văn Hinh vừa đi lấy thêm nước về, hỏi: "Tiểu Yên, con có thích Tiểu Dịch không?"
Mắt Trì Yên từ màn hình di động dời đi, sau đó dừng lại trên mặt Thẩm Văn Hinh.
Rõ ràng là mẹ con thế mà hai người này lại cho người ta cảm giác không giống nhau.
Thẩm Văn Hinh hiền hòa, mà Khương Dịch có nhiều khi lại thanh thanh lãnh lãnh.
Từ khi anh tuổi đã như vậy, cứ vậy đến tuổi vẫn lạnh lùng đến mức vật sống cấm đến gần.
Thẩm Văn Hinh hỏi trắng ra như vậy, hoặc nhiều hoặc ít sẽ làm cô cảm thấy có chút ngượng ngùng, Trì Yên ngơ vài giây, sau đó kéo dài âm điệu “Ân” một tiếng.
Thẩm Văn Hinh lén lút nhẹ nhàng thở ra —— cuối cùng cũng không phải là con trai bà đơn phương một mình nữa rồi.
Tính tình Trì Yên bà rất rõ, mặc kệ là người hay việc gì đều sẽ không nóng cũng không lạnh, chẳng xa cũng chẳng gần.
Thường xuyên làm người ta khó nhận ra được cảm tình của cô, thích hay ghét, đều không rõ ràng.
Trước kia Thẩm Văn Hinh vẫn mãi không thể nhìn ra Trì Yên có thích Khương Dịch không, cho dù cô có nói mỗi tuần đều sẽ gọi cho Khương Dịch, nhưng vấn đề có gọi hay không thì chưa rõ được.
Bà sợ nếu hỏi thì Trì Yên sẽ thấy gánh nặng, thế nên cũng chẳng dám hỏi.
Trì Yên bảo gọi, Thẩm Văn Hinh tất nhiên liền trao quyền cho cô.
Trì Yên gả vào Khương gia, cái rào cản đầu tiên chính là Khương Bác Đào, Thẩm Văn Hinh không thể bỏ rào cản kia cho cô, nhưng tốt xấu gì cũng sẽ không trở thành cái rào cản thứ hai.
Thẩm Văn Hình ngồi xuống bên mép giường Trì Yên, đưa cái ly qua, lại nói tiếp: "Khương Dịch thực sự rất thuchs con."
Trì Yên thiếu chút nữa phun hết ngụm nước vừa uống vào, cô bị sặc một chút nhưng không ho khan ra, chỉ duỗi tay đè lên cổ họng.
“Trước kia mẹ với lão Khương đều rất bận, thời gian ở nhà cũng không nhiều, có khả năng là do bậc làm cha làm mẹ như chúng ta, nên tính tình Khương Dịch mới tương đối lạnh lùng. Lúc nó đi học, mẹ với ba nó chưa bao giờ lo nó yêu đương sớm cả____”
Trì Yên chậm rì rì uống ngụm nước, để tránh bị sặc thêm lần nữa, vẫn phải uống từng ngụm từng ngụm nhỏ.
Thẩm Văn Hinh đương nhiên không cần lo Khương Dịch sẽ yêu sớm, bởi vì khi đó đến liếc mấy cô bé kia anh cũng chả thèm liếc lấy một cái.
Thư tình thu được nhiều vô số kể, anh cũng không ném đi, tới tới lui lui cũng chỉ có một câu từ chối: "Cảm ơn, tôi không thích con gái."
Có một lần có một nữ sinh đuổi tới tận cửa nhà, vừa lúc lại bị Thẩm Văn Hinh bắt gặp
Thẩm Văn Hinh trốn trong góc tường nghe lén nửa ngày, lúc trước lo lắng con trai sẽ bị cô bé kia làm cho chạy mất dép, sau khi nghe xong lại hận không thể để Khương Dịch bị cô bé kia dọa chạy ấy chứ.
Từ sau khi đó, Thẩm Văn Hinh bắt đầu nói bóng nói gió quan tâm tới chuyện tình cảm của Khương Dịch.
Thẩm Ninh quen anh lâu như vậy, bà thấy thế mới hay nhắc đến Thẩm Ninh với anh.
Sau đó, Thẩm Ninh cuối cùng cũng không nhịn được nữa, muốn đi tỏ tình, mới viết một bức thư tình thật là dài, dùng một cái bao giấy thật là đẹp bỏ thư vào.
Thẩm Văn Hinh vẫn như cũ ngồi xổm trong góc tường, lần đầu tiên Khương Dịch lấy lí do khác ra để từ chối, không phải là "Tôi không thích con gái" nữa mà là "Tôi không thích cậu."
Đó là tuần thứ hai sau khi Trì Yên tới Khương gia.
Thẩm Văn Hinh rốt cuộc cũng phát hiện điểm không thích hợp, bắt đầu chú ý nhiều hơn tới Trì Yên.
Lúc đó Trì Yên rất an tĩnh, buộc tóc đuôi ngựa, mắt to ngập nước, nhìn đặc biệt khiến người ta yêu thích.
Nhưng mà, cái cô bé người gặp người thích này...... lúc ấy vẫn là vị thành niên mà.
Lúc bấy giờ số lần Thẩm Văn Hinh ăn cơm ở nhà ít lại càng ít, rốt cuộc cũng tới một buổi tối nào đó, bà khó khăn lắm mới cùng hai người kai ăn cơm, hôm đó Thẩm Văn Hinh cũng chả ăn được gì, chỉ mải lo nhìn động tĩnh của hai đứa.
Trì Yên có thói quen tốt, lúc ăn và ngủ sẽ không nói chuyện, nên đầu cũng chả nâng lên được lần nào.
Khương Dịch thì không giống thế, một bữa cơm hơn mười phút, anh mất đến mười phút đều là để nhìn Trì Yên.
Thẩm Văn Hinh ở dưới gầm bàn đá anh, anh lại không chút để ý thu ánh mắt lại, làm như người vừa rồi mắt sáng lấp lánh không phải là anh ý.
Hơn tám năm sau, ánh mắt Khương Dịch nhìn Trì Yên vẫn y như cũ chẳng chút thay đổi.
Thẩm Văn Hinh vừa rồi có chú ý quá, chỉ cần chỗ nào có Trì Yên, những kẻ khác tỏng mắt anh đều thành không khí cả.
Bao gồm bà và Khương Du Sở luôn.
Là người mẹ sinh ra anh, nuôi anh lớn, Thẩm Văn Hinh buồn bực thở dài, nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy rất vui vẻ.
Bà vỗ vỗ bả vai Trì Yên, giọng điệu ôn hòa: “Hôm nay mệt mỏi rồi, bảo Khương Dịch chú ý một chút rồi nghỉ ngơi sớm đi.”
Thẩm Văn Hinh nói hình như hơi có thâm ý gì đấy.
Trì Yên gật đầu: “Mẹ, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
Sau khi Thẩm Văn Hinh chuẩn bị thuốc cần uống cận thận rồi, đến lúc ra khỏi cửa đã là h tối rồi.
Trì Yên không hề buồn ngủ, click mở tin nhắn lúc trước Bạch Lộ gửi qua cho cô xem tỉ mỉ một lần.
Tất cả đều là về Đỗ Vũ Nhu, có chuyện Khương Vận đã nói trước với cô rồi, cũng có chuyện Khương Vận chưa có nói qua.
Ví dụ Đỗ Vũ Nhu phải ở cục cảnh sát mấy tiếng, có người đến bảo lãnh cho cô ta, đưa ra giấy tờ chứng minh thần kinh có vấn đề.
Sau đó không biết Bạch Lộ làm cái gì mà không nhắn tiếp.
Trì Yên gõ mấy chữ gửi qua:
【 sau đó thì sao? 】
Cách hai ba phút, Bạch Lộ trả lời: 【 bệnh tâm thần đương nhiên phải tống vào bệnh viện tâm thần rồi. 】
【Bây giờ bọn tớ đều đang ngồi xổm ở phía tây viện điều dưỡng Lam Sơn đây, vừa rồi thấy Đỗ Vũ Nhu, cậu không biết đây, không rõ là cô ta diễn quá siêu hay là có bệnh thật, lại giống đến thế. 】
Viện điều dưỡng Lam Sơn, chính là bệnh viện tâm thần lớn nhất thành phố Lam An này.
Bạch Lộ: 【đời này đoán là cô ta chẳng ra được nữa đâu, xí, cũng không xem cô ta chọc vào ai. 】
Trì Yên cạn lời.
【 được rồi, bọn tớ phải kết thúc công việc rồi, gọi sau nhé. 】
Những lời này mới nói chưa đến vài giây, Bạch Lộ lại bồi thêm câu nữa: 【 đúng rồi, 《 nhiếp hồn 》 ngừng quay rồi. 】
Hứng thú của Trì Yên cuối cùng cũng được khơi lên, vừa muốn hỏi tại sao, Bạch Lộ đã tặng cô chữ_____ tạm biệt!
Đang ở chỗ cao trào lại đôth nhiên im bặt.
Trì Yên hận không thể cách màn hình túm Bạch Lộ ra: “……”
Khương Dịch gọi điện thoại vẫn chưa về, một mình Trì Yên đợi thật sự nhàm chán, lại cầm di động lướt xem hot search trên Weibo một lần
Vừa rồi Bạch Lộ nói 《 nhiếp hồn 》 ngừng quay hẳn là tin tức nội bộ, vì trên mạng vẫn chẳng có động tĩnh gì cả.
Thế nhưng phía dưới Weibo của cô lại cực kì náo nhiệt.
Có người vào quan tâm hỏi thương tích của cô, cũng có kẻ nghi ngờ cô cố tình dùng cách này để lăng xê.
Người trước thì cô rep, kẻ sau cô chả có tâm trạng nào.
Trì Yên dứt khoát phát Weibo giải thích luôn: 【 Mình không sao cả, chỉ là cánh tay hơi đau chút thôi. 】
Nhanh chóng lượng share lên đến hàng ngàn, sau đó lại tiếp tục nhanh chóng đến cả hàng vạn luôn
Cũng may fans cô không ít, cho dù ngẫu nhiên xuất hiện mấy cái bình luận nghi ngờ, cũng nhanh chóng bị đá bay xuống.
【 mấy ngày nay thật sụ là tự Yên Yên phát Weibo sao? Sao lại nói ít nhue thế chứ? 】
【 Yên Yên trong khoảng thời gian này không bình thường. 】
【 nữ thần, nếu chị có bạn trai, nhất định phải nói cho bọn em biết đấy! 】
Trì Yên rep “Được”.
Nhưng mà sợ rằng cũng chẳng có cơ hội mà nói với bọn họ rồi
Trì Yên lại lướt một vòng qua chủ trang, mãi đến h", Khương Dịch mới về.
Cuộc điện thoại này của anh, ước chừng cũng mất đến nửa tiếng.
Trì Yên rời Weibo, lại mở cái game một người chơi kia ra, hỏi anh: "Ai gọi điện thoại thế?"
Lúc cô nói chuyện vẫn cúi đầu, lông mi vừa dài vừa đen, dịu dàng rũ xuống, bị đèn chiếu tạo thành cái bóng nhỏ, hơi hơi rung động, như là muốn bay đi mất.
Có thể là do cơ thể không thoải mái lắm, sắc mặt cô lúc này không được tốt, tái nhợt không có tí máu nào.
Chỉ có trên môi như phủ một lớp son đỏ nhàn nhạt.
Khương Dịch nhẹ nhàng cười: “Em đoán xem?”
Game một người chơi cực kì nhàm chán, sau khi Trì Yên chết mấy chục lần thì không khống chế được bỏ điện thoại snag bên, trừ võng du ra, cô căn bản cũng không chơi trò chơi nào.
Trì Yên giương mắt nhìn anh, đoán thật: “Thẩm Ninh?”
“Tiếp tục đoán.”
Trì Yên: “…… Lục tổng?”
“Không phải,” Khương Dịch nhẹ nhàng chớp mắt, quay đầu nhìn đến ly nước còn một nửa, bên cạnh còn có mấy viên thuốc, "Việc công ti".
Trì Yên “Nga” một tiếng.
Phòng bệnh chỉ có giường đơn, nhưng cũng may có hai cái.
Trì Yên duỗi tay lấy nước uống thuốc, hàm hàm hồ hồ hỏi anh: “Hôm nay anh không phải về sao?”
“Về rồi thì ai chăm sóc em?”
“Em không cần có người chăm sóc,” Trì Yên quơ quơ tay trái, “Hoạt động tự nhiên này.”
Tay trái dù sao cũng chỉ có cái lỗ kim, lúc này đã không còn ảnh hưởng gì lớn.
Khương Dịch cũng không nghe cô, đi tới kéo ghế càng tới gần giường, ngồi cách cô càng gần, giơ tay vén tóc ra sau tai cho cô, “Mệt không?”
Trì Yên lắc lắc đầu.
Ngủ cả một buổi chiều rồi, nếu lại mệt nưac, chắc cô nên thành heo luôn cho xong.
“Thế có đói không?”
“Khương Dịch…… Em vừa mới ăn xong.”
Khương Dịch cong môi, anh dường như gần sát vào Trì Yên, biểu tình trên mặt Trì Yên cực kì đứng đắn, cô hỏi: "Anh có biết mẹ nói gì với em không?"
"Nói gì vậy?" Khương Dịch cực kì phối hợp.
"Mẹ nói, anh thực sự rất thích em."
Khương Dịch hơi thấp người xuống nhìn cô, khóe miệng như có như không khẽ câu lên, anh nhấn từng chữ một: "Anh quả thực rất thích em."
Trì Yên: “Bắt đầu từ khi nào thế?”
“Lần đó em khóc lóc gọi anh là Khương Dịch ca ca ——”
“Dừng!”
Trì Yên vốn đang muốn nghe thử cái chuyện yêu thầm khi xưa, kết quả, người này vừa nói ra khỏi miệng đã không muốn nghe nữa.
Cô nghĩ phải dứt khoát ném đề tài này đi thôi, vừa muốn hỏi anh chuyện liê quan đến 《 nhiếp hồn 》, lại nghe Khương Dịch mở miệng: “Kỳ thật trước đó đã thích rồi.”
“Vậy anh là vì em chưa thành niên, nên không thổ lộ với em sao?”
Trì Yên nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy cái khả năng này là cực kì thấp.
Khương Dịch, cái loại này người, hẳn là không phải suy xét đến loại vấn đề này đâu
Hắn với cái kiểu tính cách này…… Càng là kiểu sẽ không chủ động thổ lộ với bất kì.
Quả nhiên, Khương Dịch trả lời: “Không phải.”
“Lúc ấy không phải thích em đến nỗi không có em thì không sống được, sợ bản thân chỉ là nhất thời nông nổi, sẽ làm châm trễ em mất.”
Từ trước đến nay anh có thể đem tất cả tình cảm che dấu thực tốt, hơn nữa lúc đó Trì Yên còn quá đơn thuần, lại không bao giờ thử nghĩ đến chuyện này.
Thẩm Văn Hinh và Lục Cận Thanh đều có thể nhìn ra vấn đề, nhưng cô thì vẫn không.
Trước kia Khương Dịch chưa từng động tâm tư với người khác, thật vất vả tìm hiểu, chỉ cảm thấy bản thân chỉ là nóng lên phút mà thôi.
(bốc đồng)
Càng không tiếp xúc qua, lại càng thấy sợ hãi.
Một cô gái tốt như thế không thể bị hủy trong tay anh được, vì thế Khương Dịch cũng không để tình cảm này ở trong lòng nữa, áp lực thời gian trôi qua, ngược lại cũng không thấy sao nữa cả.
Trì Yên không nói lời nào, chỉ hơi nhíu mày.
Khương Dịch nhướng mày nhìn cô, “Hỏi xong chưa?”
Đương nhiên là chưa, Trì Yên buột miệng thốt ra: “Vậy vì sao anh lại muốn hôn em?”
“Không khống chế được mình.”
Trên thực tế, đấy cũng không phải lần đầu tiên Khương Dịch hôn cô.
Lần đầu tiên Khương Dịch hôn Trì Yên, là lần ở trong thư phòng Trì Yên làm bài tập bên cạnh anh mà lại ngủ quên.
Giấc ngủ đó của cô hình như cũng khá sâu, khi đó Khương Dịch cũng vẫn ngây thơ, chỉ lướt nhẹ chạm lên khóe môi cô hôn một cái, sau đó như bị điện giật đứng thẳng dậy.
Đầu choáng váng não nóng lên, Khương Dịch chạy ra ngoài ban công cho thoáng khí..
Lúc lướt qua mặt gương ở trong thư phòng, anh còn thấy cả mặt mình tỏng đó.
Xưa nay chưa từng đỏ lên như vậy.
Trì Yên đương nhiên không biết chuyện này, cô còn tưởng nụ hôn đầu của mình là mất ở trong học viên y khoa, cho nên lúc học đại học, mỗi lầm cùng Bạch Lộ đi qua học viện y khoa đều nhíu mày.
Mỗi khi như thế, cô lại có thể nhớ đến Khương Dịch, tuy rằng cô đã chẳng còn bao nhiêu ấn tượng về khuôn mặt của anh cả.
Nhưng này cũng không cản trở việc cô ở trong lòng trợn trắng mắt với anh
Tựa hồ đã cách rất nhiều năm.
Nhưng tính lại, rõ ràng Trì Yên mới tốt nghiệp còn chưa đến hai năm.
Suy nghĩ của cô bay xa đi, dường như mọi việc đều ập đến cùng nhau, cô nâng cằm, đối mắt nhìn Khương Dịch, nhưng anh nhìn anh có chút lóe: "Vậy đến lúc nào anh mới không có em thì không sống được hả?"
Trì Yên có chút thất thần, trong lúc nhất thời phía đối diện chả còn bóng người từ khi nào cũng không biết, chờ đến khi cô phản ứng lại, cả người đã rơi vào lòng của anh.
Mùi hương trên người anh sạch sẽ dễ chịu, Trì Yên dùng sức hít cái mũi, cũng không ngửi thấy mùi thuốc lá nữa.
Cô dùng khuỷu tay chọc anh: “Anh vẫn chưa……”
“Chưa từng thích người khác, vốn dĩ cho rằng cũng không thích em_____” Khương Dịch dừng một chút, cánh tay ôm cô buộc chặt thêm chút nữa, giọng nói ép xuống hơi thấp: “Sau đó có một lần lúc đi tìm Cận Thanh thấy em, đột nhiên muốn ôm em vào ngực, chỉ để mình anh chắn hết mọi đau khổ trên đời.”