Ngọt Khắc Vào Tim

chương 42

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Giọng Khương Du Sở không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể để tất cả người chung quanh đều có thể nghe thấy.

Vốn đang có người khe khẽ nói nhỏ, cuộc họp báo nháy mắt im hẳn.—— bức ảnh bị gọi là sự kiện “Giường chiếu” kia, ở trên mạng tuy rằng lan truyền cực hot, nhưng công ty cùng hai bên đương sự rốt cuộc vẫn chưa có đáp lại, cho nên các phóng viên cũng chỉ dám len lén bát quái thôi.

Đỗ Vũ Nhu là nhỏ, công ti sau lưng cô ta lại là lớn.

Không ai muốn đắc tội ông chủ Lục Cận Thanh của cô ta....... Vạn nhất, Lục Cận Thanh lại có gì với cô ta thì sao?

Đều là suy đoán, càng là lưỡng lự, nên càng không dám trắng trợn táo bạo.

Một nơi to như vậy đột nhiên an tĩnh lại, vừa rồi đàn flash còn không ngừng nháy, bây giờ cũng dừng lại, tất cả mọi người ở đây dường như đều yên lặng không dám chớp mắt.

Ngoại trừ Đỗ Vũ Nhu.

Trì Yên thấy khóe miệng cô ta vốn nở nụ cười nhu hòa, đột nhiên lại biến mất, tốc độ nhanh như là đang biểu diễn tuyệt kĩ độc môn “Biến sắc mặt” vậy đó.

Tên Đỗ Vũ Nhu cực kì hợp với vô ta, thoạt nhìn đều là mang theo dáng vẻ dịu dàng yếu đuối, Trì Yên dừng bước chân.

Giờ này khắc này, khoảng cách giữa cô ta và Đỗ Vũ Nhu không xa, giơ tay là có thể chạm tới.

Đỗ Vũ Nhu hình như đã bị Khương Du Sở kích thích, lực chú ý đều đặt trên người con bé, đến Trì Yên đi tới cũng không chú ý.

Cô ta trầm mặc nửa phút mới mở miệng, biểu tình cứng đờ, giọng lạnh lẽo: “Không hề có chứng cứ, tôi có thể kiện cô tội phỉ báng.”

Đỗ Vũ Nhu vừa nói, mắt vừa nhìn thẻ công tác trên ngực cô bé, “《 danh ưu 》 à, ngày mai cô có thể thu thập đồ đạc chạy lấy người rồi đấy.”

Xung quanh lại bắt đầu vang lên mấy đàm luận nho nhỏ.

Đỗ Vũ Nhu chơi mấy tin tức lớn cũng không phải một ngày hai ngày, quan tâm đến kim chủ sau lưng cô ta, mấy phóng viên giải trí bình thường cũng không dám nghị luận ra bên ngoài.

Nhưng Khương Du Sở nào phải phóng viên giải trí bình thường.

Cô không thu microphone về dù chỉ nửa phân, giống hệt như súng liên thanh bắn ra một tràng dài: “Đỗ tiểu thư, nhân viên phân tích của tòa soạn chúng tôi đã tìm ra được địa chỉ IP của người tung ảnh nóng giấu mặt lần đầu tiên rồi, tuy rằng đã qua phần mềm thay đổi, nhưng vẫn có thể phân tích qua, kết quả cho thấy là cùng địa chỉ IP của cô.”

“Cô giải thích thế nào đây?”

Những lời này của Khương Du Sở vừa ra khỏi miệng, bên cạnh đã có người theo sát đồng dạng lặp lại vấn đề này một lần nữa

Cuộc họp báo lại náo nhiệt lên, nhưng hoàn toàn khác với loại náo nhiệt ban đầu.

Chung quanh có không ít microphone cùng phóng viên vây lấy Đỗ Vũ Nhu, đoán chừng cô ta bị hỏi đến ohats phiền, lấy cái túi mang theo nện lên đầu người ở gần nhất.

Hiện trường một mảnh hỗn loạn.

Trì Yên ở gần Khương Du Sở, vừa muốn kéo cô ra khỏi đống hỗn loạn, chớp mắt lại thấy trong tay Đỗ Vũ Nhu có thứ gì lóe sáng một chút.

Hình như có cái gì đó hất lại ánh sáng của đèn flash.

“Trạng thái fâm lý và tinh thần đều có vấn đề.”

Trì Yên đột nhiên nhớ tới lời Khương Dịch hình dung về Đỗ Vũ Nhu, cô không kịp nhìn kĩ, nhưng cho dù chỉ nhìn qua, cũng có thể nhìn ra trong tay cô ta là cái gì.

Bắt đầu từ sơ trung cô đã học vẽ tranh, lên cao trung, ban đầu có thể thân với Đỗ Vũ Nhu có một nửa nguyên nhân là bởi vì hai người có chung nhiều sở thích.

Trì Yên không phải chưa từng tiếp xúc với dao rọc giấy.

Mà giờ phút này, mặt người phụ nữ hơi dữ tợn nâng tay lên, chém về phía mặt Khương Du Sở

Tầm mắt Khương Du Sở vẫn dừng trên camera, cũng chưa kịp phản ứng lại.

Tim Trì Yên vọt lên cổ họng, sau khi giơ tay lên chắn cho con bé, vội lấy túi chắn lên mặt cô nàng.

Một cô gái nhỏ xinh xinh đẹp đẹp, nếu trên mặt lại có một vết sẹo, đừng nói Khương Du Sở, sợ rằng Khương Dịch cũng đau lòng chết.

Động tác của Trì Yên hoàn toàn là theo bản năng —— cô cũng vẫn chưa kịp phản ứng lại, chỉ mới chớp mắt một cái, trê cánh tay đã truyền đến từng cơn đau xuyên vào tim.

Xung quanh có người gọi tên cô, nhưng cô cũng không nghe rõ.

Miệng vết thương không quá sâu, nhưng hơi dài, toàn bộ cánh tay bên phải của Trì Yên đều thấy đau.

Đèn flash cứ lóe lên, cô thấy ó bảo vệ đã khống chế được Đỗ Vũ Nhu, hiện trường càng thêm hỗn loạn, có người báo cảnh sát, có người gọi cấp cứu.

Thật ra cũng không nghiêm trọng gì.

Trì Yên mơ mơ màng màng nghĩ, giây tiếp theo, cô đã đau đến mức hôn mê bất tỉnh.

Lúc Trì Yên tỉnh lại đã là đêm rồi.

Phòng bệnh chỉ có một mình cô, bình nước truyền còn treo, hẳn là vừa mới thay, từng giọt từng giọt nhỏ xuống, sau đó truyền vào dịch quản, chảy vào trong mạch máu của cô.

Cả cánh tay trái đều thấy hơi lạnh.

Trì Yên cũng không biết là đã quá nửa đêm chưa nữa, hoặc cũng có thế không muộn như thế, có khả năng mới qua h thôi.

Vết thương trên cánh tay phải đã được xử lí qua, hình như có thuốc giảm đau, lúc này cũng không cảm thấy quá đau nữa.

Ngón tay vẫn như cũ không thể hoạt động tự nhiên được.

Trì Yên mất sức của chín trâu hai hổ, mới cọ tới cọ lui dựa vào đầu giường ngồi dậy.

Không thú vị gì cả.

Tầm mắt của Trì Yên dạo qua một vòng, thấy di động của mình ở trên mép tủ đầu giường, bên cạnh còn có cái bật lửa.

Màu đen thuần, hình thức đặc biệt đơn giản.

Là Khương Dịch.

Trì Yên nhấp nhấp khóe môi có chút khô khốc, sau đó lấy di động đến

Di động vẫn còn pin, bên trong có vô số cuộc gọi nhỡ.

Có quan hệ gần, cũng có người không quá quen thuộc nhưng nói thì vẫn phải nói

Trì Yên dứt khoát không gọi lại cho ai cả.

Hôm nay trên Weibo, đoán chừng kịch hay cứ diễn từng hồi lại từng hồi thôi.

Quả nhiên, Trì Yên vừa mở Weibo, trước tiên là thấy được tin về "Ảnh giường chiếu" của Đỗ Vũ Nhu cùng với tin hôm nay cô ta cố ý đả thương người khác trong buổi họp báo.

Công ty vẫn không có động tĩnh gì.

Trì Yên nhìn vài cái rồi thôi, lại click mở trang chủ của mình ra, sau đó thấy được tin hôm qua Khương Dịch đăng hộ cô.

【 đẹp không? Chia sẻ hình ảnh nào. 】

Câu văn không có vấn đề, hình ảnh cũng không có vấn đề.

Lúc Trì Yên thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại chú ý tới có người đã share bài đăng này.

Cô tưởng là Bạch Lộ, nếu không phải thì chắc cũng là Tống Vũ.

Kết quả click mở ra lại thấy, là một tài khoản không có avatar, share cùng với cap:【 đẹp. 】

Lại vừa nhìn ID, là tài khoản Trì Yên đã từng đích thân gõ bốn chữ: Khương Dịch ca ca.

Đó là Weibo cô đăng kí cho Khương Dịch, nhưng vấn đề chính là...... cô không đưa mật khẩu cho Khương Dịch mà!

Trì Yên nhìn mấy chữ này đều cảm thấy đầu óc nóng lên, vội vàng đi ra, cô hít hơi hơi sâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, lúc vừa định lướt Weibo tiếp, cửa phòng bệnh lại bị mở ra.

Cô giương mắt, vừa đúng lúc nhìn lên người đàn ông vừa tiến vào.

Sắc mặt Khương Dịch không được tốt lắm, mày hơi nhíu, ánh mắt đen kịt, sau khi đóng cửa lại mới mở miệng hỏi: “Ngốc à?”

Anh vốn dĩ muốn nói “Điên rồi à”, nhưng lại sợ ngữ khí nặng quá, trực tiếp dọa cô nhóc này khóc thì không hay, nghĩ một lát mới phun ra hai chữ này.

Nghiến răng nghiến lợi phun ra.

Giọng điệu vẫn có chút nặng, Trì Yên chớp chớp mắt, “Không ngốc a……”

Cô vừa mới rồi còn cẩn thận lướt Weibo đấy.

Trên tay Khương Dịch có xách theo một hộp giữ nhiệt, anh bước từng bước vào, Trì Yên lại rụt rè muốn lùi lùi lại phía sau.

Đến khi không lùi lại được nữa, phía sau lưng cô đã là vách tường rồi, "......... Anh đến đây lúc nào thế?"

“Quên rồi.”

“……”

Trì Yên cũng không biết anh tức giận cái gì, mở to mắt nhìn anh mấy lần, còn chưa nói lời nào, bụng đã không biết kìm chế mà kêu lên một tiếng. Mặt cô vẫn không đổi sắc hỏi sang chuyện khác: "Mấy giờ rồi?"

“hơn giờ.”

Hộp giữ nhiệt bị mở ra, hương cháo lập tức bay ra bốn phía.

Trì Yên nuốt một ngụm nước miếng, “Anh làm à?”

“Mẹ anh.”

Hôm nay Khương Dịch, thật hiếm được ít lời mà nhiều ý.

Trì Yên cử động không tiện, chỉ có thể để Khương Dịch đút cho, cái miệng nhỏ của cô cố nuốt vào, “Sở Sở đâu?”

Động tác của người đàn ông dừng lại.

Miệng Trì Yên vẫn còn giương lên, có dính một hạt cơm, đợi vài giây cũng không chờ được anh đút cho, cô khẽ nhích lại gần, có chút kinh ngạc: “Con bé…… Bị thương à?”

Cô nhớ rõ trước khi mình ngất xỉu, Khương Du Sở hoàn hảo không tổn hao gì mà.

Khương Dịch câu một bên khóe môi, thần sắc có chút lạnh: “Không có.”

“Không có thế sao trông anh chả vui mừng tí nào thế?”

“Anh nên vui vẻ sao?”

“Chẳng lẽ không……”

Khương Dịch hiếm khi đánh gãy lời cô một lần, “Có em có cần mạng nữa không hả?”

“Đương nhiên cần, em lớn như vậy cũng không dễ dàng gì đâu.”

Ha hả.

Khương Dịch cười nhạo.

Trì Yên biết đây là anh lo lắng cho mình, giải thích một câu: “Lúc ấy cô ta chém về phía mặt Sở Sở, cô gái nhỏ tất nhiên để ý mặt mình, nếu để lại dấu vết gì, anh có đau lòng không?”

Trì Yên cảm thấy cô nói đặc biệt có đạo lý.

Bỏ qua vấn đề ngày thường cô và Khương Du Sở ở chung không có chuyện gì nhiều, chỉ tính con bé là em gái của Khương Dịch, cô đã không thể bỏ mặc rồi.

Huống chi Đỗ Vũ Nhu cũng không phải cầm một cái dao to tổ chảng gì cả.

Sau khi cô lấy túi chắn thì lực chịu vốn dĩ đã nhẹ đi không ít, sẽ không có gì ngoài ý muốn cả.

“Cho nên anh không phải xót em nữa à?”

Trì Yên cắn cắn khóe môi, “Em không phải không có việc gì……”

Khương Dịch từ từ liếc qua, Trì Yên lập tức đem một chữ cuối cùng nuốt về, ấm ức chảy ra hai hàng nước mắt.

Mày Khương Dịch càng nhăn chặt: “Đau à?”

“Đói.”

Đói nên khóc.

Chút tức giận còn lại của Khương Dịch hoàn toàn tiêu tan.

Khương Du Sở với Trì Yên, một người là em gái, một người lại là vợ, quan trọng thì khẳng định đều quan trọng, nhưng ý nghĩa rốt cuộc cũng không giống nhau.

Yết hầu của anh hơi giật lên, múc một muỗng cháo đưa lên môi thổi thổi, vừa định đưa qua, Trì Yên đã gọi anh một tiếng: “Khương Dịch.”

Khương Dịch giương mắt nhìn cô.

“Anh lại đây một chút.”

Cô không tiện đứng dậy, Khương Dịch sợ cô đụng đến miệng vết thương, hơi cúi người thấp xuống, lúc còn cách khoảng hơn cm, Trì Yên đột nhiên nghiêng người về phía trước, chạm lên môi anh một cái.

Khương Dịch sửng sốt một giây, sau đó nghe được Trì Yên nhẹ nói bên tai: “Khương Dịch, anh không cần tức giận được không?”

Khóe môi Khương Dịch vô thức nhẹ cong lên, lại đáp lại không chút hàm hồ: “Không được.”

Trì Yên lại nghiêng đầu chạm lên môi anh: “Được chưa?”

“Không được.”

Trì Yên vốn dĩ đang định chơi lại trò cũ một lần, thình lình lại nghe thấy tiếng cửa phòng bệnh bị gõ vang, giọng Khương Vận vang lên: “Tiểu Trì, chị có thể vào không?”

Trì Yên: “Chị Khương Vận, chị chờ hai phút đã, để em thay quần áo.”

Cô dùng ánh mắt ý bảo Khương Dịch nhanh lên.

Người đàn ông lại ôm eo cô cúi đầu hôn xuống, một nụ hôn rất mềm mại, rất nhẹ nhàng, nhưng Trì Yên vẫn bị nghẹn đến mặt đỏ bừng_____

Khương Vận vẫn ở bên ngoài đấy.

Khương Dịch rất nhanh đã tránh ra, trước khi ra khỏi cửa thì duỗi tay lấy bật lửa, Trì Yên túm chặt tay anh: "Đừng hút."

Anh nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt nặng nề, ẩn có thâm ý.

“Sau này hút thuốc rồi thì không được hôn em nữa.”

Truyện Chữ Hay