Khương Dịch cười như không cười liếc nhìn chị một cái, cũng không nói lời nào, xoay người đi vào bên trong.
Khương Vận theo sát đi vào, cũng không rảnh lo đến vấn đề đổi hay không đổi giày, sau khi trở tay đóng cửa lại mới hỏi Khương Dịch: “Em vào bằng cách nào?”
“Đi vào thôi.”
Khương Vận nghiêng người liếc anh một cái, “Em trộm chìa khóa nhà của Tiểu Trì à?”
“Chị,” đáy mắt Khương Dịch hiện lên ý cười càng thêm rõ ràng, “Đây là nhà em, em trộm chìa khóa làm gì?”
Khương Vận lặng thinh vài giây.
Khương Dịch cũng không nói nhiều, để chị có thời gian sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Khương Vận suy nghĩ cũng nhanh, một lát sau đã rõ ràng mọi chuyện, "Hai đứa ở bên nhau từ khi nào?"
Dừng một chút, trước khi Khương Dịch trả lời, chị lại bỏ thêm một câu: "Là bạn bè nam nữ bình thường hay là quan hệ bao dưỡng hả?"
“Vợ chồng, hợp pháp.”
Khương Vận: “……”
Khương Vận dù sao cũng khác với hai chị gái kia, tình cảm của chị với Khương Dịch từ nhỏ đã rất tốt, Khương Dịch cũng không định lừa chị làm gì.
Nói chính xác hơn nữa là, Khương Dịch căn bản không muốn lừa gạt Khương Vận.
Anh với Trì Yên xác lập quan hệ quả thật hơi vội vã, ngay cả Thẩm Văn Hinh cũng phải đến buổi tối sau khi lấy giấy về mới biết được.
Lúc ấy Khương Vận đang ở nước ngoài dẫn dắt một nhóm Hàn, mỗi ngày đều vội đến đầu óc choáng váng, Khương Dịch mới tạm thời để chuyện này lại.
Lại sau đó, hai người đều bận rộn.
Thật vất vả đến bây giờ hai người mới thảnh thơi một chút, lần trước ở trà lâu gặp Trì Yên, lúc ấy Khương Dịch còn muốn nhân tiện giới thiệu luôn, kết quả cô nhóc kia đảo khá nhanh, trước đã bày ra bộ dạng chẳng quen biết gì anh rồi.
Ngoài việc phối hợp, anh cũng không còn biện pháp nào.
Khương Vận rõ ràng bị tin tức này làm khiếp sợ, chút nữa là chị nói bậy thêm câu thứ hai sau khi vào cửa: “Kết hôn khi nào?”
“Năm trước.”
Khương Vận hít sâu, ý định khôi phục lại tâm trạng của mình.
Hít đi hít lại mấy lần, chị chỉ có thể từ bỏ______
Mẹ nó, tức chết chị.
“Khương Dịch, em thật có thể đấy.” Khương Vận nghiến răng nghiến lợi.
Khương Dịch đáp lại: “Tiểu Trì càng có thể.”
Khương Vận cười lạnh, “Chờ con bé về, chị sẽ tính sổ cẩn thận với hai đứa.”
·
Trì Yên cúp điện thoại không bao lâu, mí mắt phải liền nhảy lên không ngừng.
Tống Vũ xách bảy tám cái túi lớn nhỏ không đồng nhất, các nhãn hiệu không giống nhau, cô nàng chọn hai cái túi đưa cho Trì Yên, “Cầm, chị em đi thay đồ”
Trì Yên cúi đầu nhìn, màu sắc ổn, cô chắc là có thể mặc nó được.
“Làm sao vậy, sao lại thất thần thế?”
“Mí mắt cứ luôn nhảy hoài.”
“Nhìn không ra a Yên Yên, không ngờ chị còn mê tín đấy?”
Trì Yên kỳ thật cũng không muốn tin này đó cái gì.
Nhưng mí mắt cứ nhảy nhảy vậy kéo theo chuyện xấu ở trên người cô luôn phá lệ cực chuẩn luôn.
Lúc thi thử cao khảo, cô nộp bài thi văn, mắt cứ giật liên hồi. Sau đó thông báo kết quả, cô vì tẩy xóa đáp án quá nhiều mà bị điểm thấp nhất từ trước đến giờ luôn.
Lần đó Trì Yên thiếu chút nữa bị chủ nhiệm lớp ghim lên bảng đen làm triển lãm một ngày.
Còn có một lần là khóa học tự chọn ở đại học, đi học đều chỉ trong chốc lát, giáo viên khoa còn chưa tới, toàn bộ lớp học cãi cọ ồn ào, lúc Bạch Lộ và nàng mặt mày hớn hở nói lịch sử đen tối của thầy giáo là một lần bị dính lá cải trên răng, mí mắt Trì Yên cứ luôn nhảy liên tục.
Nhắm mắt, dùng ngón tay ấn ấn thế nào cũng không được.
Sau đó không đến nửa phút, bên tai đột nhiên thanh tịnh lại, Trì Yên ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn đến thầy giáo đã hơn tuổi thổi râu trừng mắt nhìn bọn cô
Thầy mở miệng hỏi tên hai đứa cô, lần này trên răng vẫn dính lá cải, so với lời Bạch Lộ nói còn thấy rõ hơn
Trì Yên chỉ có thể nhịn xuống không cười ra tiếng, nhưng Bạch Lộ lại nhịn không được, thiếu chút nữa đem nước miếng đều phun ra luôn.
Bị Bạch Lộ liên lụy, Trì Yên cùng cô nàng thành hai học sinh duy nhất trượt môn học tự chọn.
Không phải do Trì Yên không tin.
Cô duỗi tay che che đôi mắt, lòng bàn tay có thể rõ ràng cảm giác được mí mắt nhẹ giật, kéo theo lông mi khẽ đảo qua lòng bàn tay
Trì Yên sợ tới mức không dám tự lái xe, Tống Vũ đảm nhiệm tài xế, đưa cô hoàn hảo không tổn hao gì tặng về.
Đã chạng vạng tối, mắt trời bắt đầu lặn dần, treo san sát phía sau tòa nhà cai tầng, từ từ ẩn xuống.
Trì Yên chớp chớp mắt có chút không thoải mái, cầm chìa khóa mở cửa, sau đó lúc đem túi giấy đặt trên tủ giày, thấy được bên trên lại có thêm một chùm chìa khóa.
Là Khương Dịch.
Trì Yên đột nhiên nhớ tới Khương Vận gọi điện thoại cho cô.
Quay đầu vừa thấy, quả nhiên nhìn thấy ở giữa phòng khách có một người phụ nữ xinh đẹp nhã nhặn đang nhìn cô, dáng vẻ lạnh nhạt.
Tầm mắt lại lệch về một bên, cô thấy được người đàn ông đã khong gặp mấy ngày nay.
Khương Dịch đi công tác mấy ngày nay, Trì Yên gọi cho anh cũng không tính là ít, tầm mỗi ngày một cuộc, cũng không nghe bảo hôm nay anh về.
Trì Yên cởi giày ra, trong lúc nhất thời lại quên đi dép lê, sửng sốt vài giây mới chào hỏi với Khương Vận.
Khương Vận: “Giải thích đi!”
Trì Yên “Nga” một tiếng, vẫn là định nói thật thôi.
Cô đứng ở bên gần cửa, mất một phút cũng không giải thích được, một phút đồng hồ cũng không dám qua đó.
Hiện tại Khương Vận ở trong mắt cô lại có thêm một thân phận.
Một cái cùng loại với thân phận người lớn trong nhà đó.
Khương Dịch nhíu mày, “Đi dép vào.”
Nếu anh không nhắc nhở, Trì Yên thật đúng sẽ quên mất.
Mùa hè không thể so với mùa đông, sàn nhà cũng không lạnh như vậy, cách một lớp tất, đi lên cũng không thấy lạnh.
Trì Yên chạy nhanh đi dép lê vào.
Khương Vận đã đặt câu hỏi: “Không phải nói không có bạn trai sao?”
Trì Yên: “Chị Khương Vận, nhưng em chưa nói em không có chồng a……”
“……”
Khương Vận muốn dùng vũ lực rồi.
Chuyện khác Trì Yên luôn làm chị bớt lo lắng, khiếm tốn còn nỗ lực, thế mà lại có chuyện như này, đâm cho chị một đao.
Khương Vận càng nghĩ càng giận, mặt banh ra hệt như mặt than vậy: "Viết một bản kiểm điểm ba ngàn chữ, không được chép trên mạng xuống!"
Trì Yên: “……”
Cô đã nói mà Khương Vận nhìn không khác chủ nhiệm cao trung của cô là mấy.
Đến việc phạt cũng giống nhau như thế.
Nhưng dù sao sai cũng là ở cô, cô không dám tranh luận, sau khi học Bạch Lộ nói một đống lời vuốt mông ngựa, nịnh nọt xong, biểu tình trên mặt Khương Vận quả nhiên tốt hơn một chút.
Nhưng mà cũng chỉ là một chút mà thôi.
Chị sợ lại nói tiếp nữa sẽ bị hai người này chọc tức, vì vậy trực tiếp đi thẳng vào chủ đề nói ra mục đích hôm nay đến.
Hôm nay Khương Vận tới là vì chuyện của Đỗ Vũ Nhu.
Đỗ Vũ Nhu like bức ảnh kia khiến cho nó càng hot, chậm chạp dây chun không đưa ra ảnh chụp toàn mặt, đại khái chắc cũng muốn đợi khi hot lên đến đỉnh điểm, sau đó lại truyền tin hot ra.
Như vậy hiệu quả tốt nhất, độ truyền bá cũng sẽ cao nhất.
Đỗ Vũ Nhu còn tuyên bố với bên ngoài là mình lỡ tay_____ lỡ nên treo một giờ mới hủy like.
Dựa theo kịch bản của Đỗ Vũ Nhu, đoán chừng mấy ngày nữa sẽ công bố mặt nhân vật chính, Khương Vận tuyệt đối không để Trì Yên thật sự bị lộ mặt ra.
Cho dù sau đó có thể chứng thực ảnh đã bị xử lí qua PS, cũng không được.
Loại ảnh này gây ra hậu quả quá lớn, như mấy tay anh hùng bàn phím thị phi nhiều, rất nhiều lúc bọn họ thậm chí còn không muốn tin tưởng bằng chứng, chỉ chấp nhận cái mình nhìn thấy mà thôi.
Không chỉ không thể kéo dài nữa, còn cần phải giải quyết dứt khoát lưu loát cho nhanh thôi.
Trước Trì Yên phát một cái Weibo giải thích rằng mấy năm trước mình có xăm một hình hoa hồng, sau đó theo sát sẽ có đại V tung ảnh giường chiếu của Đỗ Vũ Nhu và Vương tổng.
(Weibo có chứng nhận là người nổi tiếng)
Tư thế tuy rằng không giống ảnh trước, nhưng tốt xấu gì cũng có thể nhìn ra là cùng một người.
Nói xong chuyện chính sự, Khương Vận lại dặn dò: “Chuyện của hai đứa tạm thời không cần công khai đâu đấy.”
Trì Yên đương nhiên không có ý kiến gì, cười tủm tỉm đồng ý.
So với cô, Khương Dịch lại nhìn như kiểu có ai thiếu anh tám trăm vạn vậy, trên mặt không có nhiều biểu cảm lắm.
Khương Vận không chấp anh, trước khi đứng dậy chạy lấy người còn làm động tác hôn gió với Trì Yên: “Tiểu Trì, nhớ rõ bản kiểm điểm của em, một chữ cũng không được thiếu đâu đấy.”
Khương Dịch: “Chị, cửa ở bên kia.”
Khương Vận: “……”
Ha hả, cái thằng nhóc có vợ lập tức quên chị này!
“Phanh” một tiếng cửa bị đóng lại.
Lúc này, Trì Yên mới lơi lỏng tâm trạng, lập tức ném cả người mình lên sô pha, đầu không nghiêng không lệch mà gối lên đùi Khương Dịch.
“Sao không nói cho em biết hôm nay anh về hả?”
Ngón tay anh len vào mái tóc dài của cô, động tác mềm mại vuốt xuống, nhẹ nhàng bâng quơ: “Em không hỏi anh.”
Trì Yên lại hỏi: “Anh mở cửa cho chị Khương Vận à?”
“Sao nào?”
Trì Yên lồm cồm bò dậy, bởi vì động tác quá nhanh, đầu choáng váng, cô lại nương theo lực của anh ngồi xuống: "Anh có thể không cần mở cửa cho chị ấy mà."
“Không mở cửa cho chị ấy, làm sao chị ấy biết được anh ở trong nhà em hả?”
Khương Dịch cố tình nhấn mạnh hai chữ "nhà em".
Trì Yên vươn ngón trỏ run rẩy chỉ vào anh, giọng nói cũng run lên theo: “Anh anh anh…… Anh là cố ý sao?”
Giọng nói lạc ra, ngón tay bị anh cầm chặt, Khương Dịch ôm cô vào trong lòng, hơi xốc áo cô lên, "Chị của anh vừa mới nói, tốt nhất là phải chụp một tấm hình."
Anh là chỉ cái hình xăm kia.
Trì Yên thiếu chút nữa đã quên mất vụ này, duỗi tay lấy di động.
Eo cô bị Khương Dịch ôm lấy, cho nên nửa người trên ép xuống có hơi thấp, ngực mềm mại cọ nhẹ trên đùi anh.
Khương Dịch ôm cô càng chặt, chờ cô thẳng người lại mới ghé vào tai cô thấp giọng như thì thầm: "Anh chụp giúp em."
Trì Yên cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng nhét điện thoại vào tay anh, sau đó cực kì phối hợp cố định vạt áo trên.
Thật ra, vị trí của hình xăm cũng không tính là quá thấp, chẳng qua lần trước mặc quần đùi có cạp hơi cao, lần này lại mặc quần cao bồi cạp thấp, chỉ cần nhấc áo lên là có thể thấy được hình xăm rồi.
Trì Yên duy trì cái tư thế kia, đợi một lúc lâu sau, cũng không thấy anh có động tĩnh gì.
“Không tìm được camera sao?”
“Ân.” giọng anh càng thấp như là từ mũi hừ nhẹ ra.
“Em tìm cho anh.”
Di động một lần nữa trở lại trong tay cô, màn hình sáng lên, hai chữ “Camera” cực chói lọi ở chính giữa.
Trì Yên cảm thấy mắt Khương Dịch hình như không tốt lắm
Trì Yên click mở camera, sau đó lại đưa cho Khương Dịch, xoa tay xuống mới mở miệng: “Khương Dịch, thương lượng chuyện nhỏ này với anh một chút.......…”
Cô ngẩng mặt nhìn anh, khóe môi nhẹ nhấp, đôi mắt sáng ngời.
đôi mắt anh nhẹ híp lại: “Chuyện gì?”
“Chị Khương Vận nói viết kiểm điểm, anh viết hộ em đi.”