Hai nhà đã quyết định, tổ chức đám cưới vào mùa thu năm nay. Anh ấy cầu hôn tôi, tất nhiên là đồng ý liền rồi. Sau khi kết hôn, chúng tôi ngủ chung một phòng, cho dù có chiến tranh lạnh cũng ngủ chung một phòng.
-Nè, em cho dù có giận thì cũng ngủ ở đây đi. Anh xuống đất ngủ cho.
Đó đó đại loại là vậy.Đếnkhuya thì lại bò lên giường.
-Nè, anh muốn mấy đứa con hả?
-Chưa muốn. Em còn nhỏ quá.
-Em bằng tuổi anh, nhỏ gì nữa.
-Bao nhiêu cũng được, em muốn bao nhiêu, thì sinh bấy nhiêu. Sợ em cực thôi.
-Không cực.
-Được không đấy?
-Không vấn đề.
-Em đang gợi ý, quyến rũ anh sao?
-Không có, tha cho em đi.
-Kết hôn rồi tha gì hả? Nhìn chỉ muốn ăn thịt em.
-Đừng ép em.
-Được rồi, anh còn không hiểu em sao. Anh thật sự chưa muốn có con, vừa kết hôn, tận hưởng trước đã.
Cuộc sống yên bình trôi qua, chẳng có gì nghiêm trọng xảy ra. Cho tới một hôm, đang làm việc sau đó tôi lên nộp báo cáo. Sáng giờ bụng tôi rất đau, nhưng không đau đến như vậy. Bây giờ lại đau quặng lên, ngất luôn ở cửa phòng anh. Phần dưới tôi cảm giác được sự ẩm ướt phía dưới đang chảy dài xuống chân. Tiếng hét thất thanh của cô thư ký, gương mặt của anh dần mờ đi trước mắt, rồi liệm đi.
Sau khi tỉnh dậy, người đầu tiên ngồi bên cạnh luôn là anh. Ba mẹ vừa về. Anh mắt anh nhìn vào rất buồn. Tôi hỏi thì
nói là sợ tôi có mệnh hệ gì thôi, sau đó thì đi mua cháo. Tôi đi lòng vòng trong phòng bệnh. Con quỷ bạn thân của tôi, quăng bọc trái cây lên giường, chạy đến ôm tôi tất cả động tác như cuồng phong cuốn là vụn. Nhào vào ôm lấy tôi khóc lóc như đưa đám, còn tôi thì không hiểu gì hết, chẳng phải tôi còn nhăng răng đứng đây sao? Không hiểu tại sao hôm nay môi người lại kì kì quái quái như thế. Bác sĩ đến kéo nó ra.
-Em ồn àochếtđi được, người bệnh cần phải nghĩ ngơi.
-Anh im đi, biết gì mà nói.
Sở dĩ nó dám nạt lại là bởi vì hai đứa là vợ chồng. Nó là bạn thân tôi, tên bác sĩ lại là bạn thân chồng tôi, kiêm bác sĩ điều trị cho tôi.
Anh ta im lặng viết viết gì đó vào bản kiểm tra sức khỏe, tôi hỏi về tình trạng sức khỏe thì anh ta nói ổn rồi không sao, chỉ là đau dạ dày. Không sao thì tại sao hôm nay ai cũng quái như thế? Kẻ thì ỉ ôi, kẻ thì nhìn mặt như đưa đám. Đang nói chuyện với nhau vui vẻ thì anh mua cháo về, đem đổ ra bát, định dâng từng muỗng cho tôi, nhưng tôi không cần nên lôi kéo tên kia ra ngoài nói chuyện. Tôi tất nhiên là rất tò mò, cầm tô cháo ấm nóng, lén lút áp tai vào như kẻ trộm, vừa nghe vừa ăn.
-Chuyện ấy hai người đừng nói với cô ấy, tôi không muốn cô ấy buồn. anh ấy lên tiếng trước.
-Nhưng cũng không giấu được lâu đâu. bạn thân tôi cũng nói.
-Giấu được bao lâu thì giấu. Bác sĩ giấu bệnh nhân chuyện bệnh tình của họ thì chắc cắn là vấn đề sức khỏe tôi
không ổn rồi.
-Đúng vậy cô ấy mà biết thì cô ấy sẽ không ăn. Không ăn thì sẽ đau dạ dày bệnh tình càng thêm nghiêm trọng.
-Nhưng tôi không muốn giấu bạn thân mình, các người cũng biết chúng tôi như chị em mà.
-Tôi cũng không muốn giấu, nhưng tôi thật sự không muốn cô ấy nghĩ nhiều. Tất cả đều tại tôi ngay cả cô ấy có thai cũng không biết.
Cười toe tét nghĩ, tôi co thai thì nên vui mới đúng chứ, tại sao mặt ai cũng như đi đưa đám vậy.
-Anh đừng buồn nữa, cái thai ấy chỉ mới tháng. Là tử cung của cô ấy có vấn đề, chúng ta không phát hiện kịp thời nên mới mất đứa bé. E là từ nay về sau, khó có thể mang thai thêm lần nữa.
Tôi nghe đến đoạn này, lỗ tai ù đi, nước mắt rớt trong vô thức, tô cháo rơi xuống vỡ tan tành như trái tim tôi hiện giờ,
nhanh chóng khóa cửa lại để không ai thấy tình trạng của tôi hiện giờ. Tại sao lại giấu tôi chuyện lớn như thế chứ? Ở ngoài có lẻ nghe được động tĩnh, cửa bị khóa nên đấm rầm rầm vào cánh cửa vô tội. Tôi chạy vào tolet, ngồi trong gốc khóc đến ko thở được. không lâu sau, cánh cửa phòng được mở, họ lục tung cả phòng cũng không thấy tôi, đến mở thử cửa tolet mới biết tôi trong đó, nhất quyết không mở cửa, không hé nữa lời. Tất nhiên là tôi biết trốn không thoát, ở bệnh viện họ sẽ có chìa khóa các phòng. Cửa kêu lạch cạch, tôi quay lên lấy con dao gọt trái cây.
-Các người tránh xa tôi ra.
-Em bỏ dao xuống, cẩn thận, nghe anh nói đã.
-Nếu như ai tiến đến, tôichếtcho mấy người coi, đi ra ngoài, nhanh.
-Em nghe anh nói, từ từ, bình tĩnh lại, đừng hét lên sẽ bị đau họng.
-Đừng nói nữa đi ra ngoài.
Tôi nhắm mắt hét lên. Do sơ suất của mình, giây sau, tên bác sĩ kia đã làm tôi rơi cây dao, gọi y tá.
-Đừng làm nó đau.
Con bạn chí cốt la lên, tên bác sĩ sau đó nói một lèo.
-Tiêm thuốc mê đi, để cô ấy bình tĩnh lại. Kêu y tá sắp xếp một phòng V.I.P khác.
Anh ấy đến đỡ tôi, mang sang một phòng khác, thay cho tôi bộ đồ ngủ khác. Sau khi dậy vẫn là anh ngồi đối diện, tôi xoay lưng lại với anh.
-Tại sao các người không nói với tôi, trả con lại cho tôi đi?
-Chình vì sợ em sẽ như thế này, em nghĩ anh can đảm nhìn thấy sao?
-Anh buông tôi ra, đi ra ngoài.
-Em nghe anh...
-Anh làm ơn đi, tôi muốn một mình.
-Anh không thể để em một mình.
-Nếu vậy anh im đi.
Tôi lim dim, tại sao mọi chuyện lại như vậy? Từ đầu đến cuối đâu phải lỗi của mọi người, mà lại làm lớn chuyện như
vậy. Người buồn nhất cũng là anh. Làm cho ai cũng mệt mỏi, cả anh ấy cũng phải trực cạnh bên, với tính tình của anh ấy mình không ăn, anh ấy cũng ăn không vào. Anh thì thầm.
-Anh ngay cả vợ có thai cũng không biết, đúng là đồ vô dụng. Không chăm sóc cẩn thận cho em. Anh không nói bởi vì anh biết, em sẽ như thế này. Anh còn không biết em nghĩ gì sao, chính là sợ em sẽ phản ứng như vậy. Anh không cách nào ngăn em hay làm tổn thương em được. Anh xin lỗi.
Vai tôi run lên, không kìm chế được khóc thành tiếng, anh nắm tay tôi, cả im lặng, chỉ im lặng. Không lâu sau, tôi được xuất viện.