Ninh Xán cong môi cười, đôi mắt sáng ngời cùng tươi cười xán lạn, chiếu sáng cả căn phòng khách tối tăm.
Ánh mắt Hạ Diễn càng sâu.
Ninh Xán hoàn toàn không chú ý đến, giờ phút này trong đầu cậu tràn ngập vui mừng, cũng may cái đầu nhỏ cơ trí của mình nghĩ ra được một lý do chính đáng như vậy.
"GOGOGO!" Nếu như ba Ninh có thể nhìn thấy bộ dáng nhiệt tình đối với công việc này của Ninh Xán phỏng chừng sẽ cảm động đến lệ nóng doanh tròng mất.
Hạ Diễn hoàn hồn, cảm thấy vô cùng hối hận.
Yêu một người không sao, nhưng yêu một người vô tâm mới thật sự là dày vò.
Mà tên nhóc vô tâm vô phế này, còn chỉ nhớ ăn mà không nhớ đánh.
(Chỉ nhớ ăn mà không nhớ đánh: Tiếng địa phương Đông Bắc, ý chỉ người vô tâm, mắc sai lầm bị dạy bảo, phạt nhưng không ghi nhớ mà vẫn tiếp tục mắc sai lầm.)
Ninh Xán đi theo Hạ Diễn đến thư phòng của hắn, vừa mới vào trong cậu đã hỏi: "Đèn ở đâu?"
Không đợi Hạ Diễn trả lời, đèn trong thư phòng đã sáng lên một nửa.
Ninh Xán hiếm lạ nói: "Nhà ở thông minh ha." Bên ngoài hình như cũng vậy, chỉ là trước kia cậu không để ý tới.
Hạ Diễn biết cậu sợ ma, cũng sợ cậu bám mình, nên trực tiếp bật hết đèn trong thư phòng lên, sáng sủa như ban ngày.
Điều này an ủi Ninh Xán rất nhiều, thần thái của cậu hoàn hoãn lại, cuối cùng cũng không cảm thấy trong phòng đông "người" nữa!
"Cậu làm việc đi!" Ninh Xán nói với hắn, "Tôi không quấy rầy cậu đâu, chỉ yên lặng nhìn thôi."
"Ừ." Thật ra Hạ Diễn cũng không có việc gì quan trọng, nhưng nếu bản thân đã nói muốn làm việc, vậy thì làm việc thôi, hơn nữa còn có tác dụng làm phân tâm nữa, bốn năm này, mỗi lần nhớ đến cậu, hắn đều đi làm việc.
Công việc nặng nề, tẻ nhạt có thể ngăn chặn nỗi nhớ lan tràn khắp con tim kia.
Thư phòng sáng ngời như vậy, Ninh Xán cuối cùng yên lòng, ngồi vào sô pha phía đối diện ăn hoa quả.
Phim kinh dị đáng sợ quá, cậu mới chỉ ăn được có mấy trái cherry, lúc này đã có thể ngồi khoanh chân trên sô pha, ăn đến mỹ mỹ mãn mãn.
Cậu thường xuyên ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Diễn, lý do ư, đương nhiên là muốn xác định đồng bào vẫn còn ở đây, chứ chưa bị quỷ bắt mất đi.
Cậu nhìn đến thẳng thắn vô tư, Hạ Diễn bị nhìn thì lại như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Làm việc?
Làm thế nào?
Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một đầu tóc ngắn rối loạn của cậu, nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn của cậu, nhìn thấy cánh môi bị cherry nhiễm đỏ của cậu, càng nhìn thấy được đôi chân thon dài dưới ống quần đùi của cậu......
Hoàn toàn không tập trung nổi tinh thần.
Hạ Diễn của bốn năm trước, một Hạ Diễn vẫn chưa đâm thủng lớp giấy cuối cùng kia, đã có vô số lần mặc sức tưởng tượng.
Hắn muốn ở bên Ninh Xán, muốn sống với cậu.
Muốn được hít thở chung một bầu không khí với cậu mỗi giây mỗi phút, muốn thời thời khắc khắc đều được nhìn thấy cậu, muốn giữ cậu ở bên mình mãi mãi.
Hắn yêu cậu.
Từ lúc hơn mười tuổi, hắn đã biết.
Đáng tiếc Ninh Xán không biết, cũng không hề yêu hắn.
Hạ Diễn rũ mắt, nhìn chằm chằm tập tài liệu trong tay, những dòng chữ dày đặc bên trên đều biến thành hai chữ "Ninh Xán", khắc cốt minh tâm.
Vì sao lại yêu một người đến vậy?
Vì sao lại yêu đến mức đánh mất chính mình?
Hạ Diễn không có cách nào tha thứ cho sự u mê không chịu tỉnh ngộ này của chính mình.
Ninh Xán ăn hoa quả xong, có chút chán chường.
Cậu nhìn thời gian, đã giờ phút.
Hạ Diễn cũng ngồi không yên, chịu đựng hết đêm nay hắn sẽ nghĩ cách rời đi...... Dù sao cũng sẽ có cách, nếu như hắn đi công tác, sẽ không phải nhìn thấy Ninh Xán nữa.
"Có thể rồi." Hạ Diễn đứng dậy nói, "Về phòng ngủ đi."
Ninh Xán nói là tới học hỏi, kết quả chỉ học được một bụng cherry.
Lúc này Ninh Xán không sợ nữa, cũng bưng đĩa hoa quả đứng dậy ngáp ngủ: "Chúc ngủ ngon."
Khi cậu ngửa đầu, cần cổ mảnh mai đung đưa dưới mí mắt Hạ Diễn.
Hạ Diễn rời tầm mắt, thanh âm ấm ách: "Ngủ ngon."
Có thể, thật sự có thể rồi.
Sau ngày mai, bọn họ sẽ lại không cùng xuất hiện nữa.
Hạ Diễn nghĩ như vậy.
Rạng sáng giờ, Hạ Diễn mê mê man man đang chuẩn bị ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Sao vậy?" huyệt thái dương của Hạ Diễn phát đau, đứng dậy đi mở cửa.
Hắn nhìn thấy Ninh Xán đang ôm chiếc gối đầu, mắt mở thật to.
Trong nháy mắt, thời gian tựa như quay ngược lại.
Cậu thiếu niên nửa đêm chạy đến phòng ngủ của hắn trùng lặp với người thanh niên đang đứng trước mắt này.
Ninh Xán thật sự không chịu nổi, cậu vừa về phòng của mình đã bị dọa thành chó, ngủ thế nào cũng cảm thấy âm trầm, ngủ thế nào cũng cảm thấy lông toàn thân dựng đứng.
Mặc dù đã có sự kiện tồi tệ bốn năm trước, nhưng cậu vẫn không chiến thắng nổi sự sợ hãi với ma quỷ kia mà đến gõ cửa phòng Hạ Diễn.
Ninh Xán miễn cưỡng cười cười, lôi kéo nói: "Cái đó...... tôi có thể đến chỗ của cậu......"
Trong đầu Hạ Diễn "ong" đến một tiếng, đồng tử đen sẫm tựa như ngọn lửa ma thâu hồn đoạt phách giữa đêm khuya: "Ninh Xán, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"