Ngông Cuồng Cùng Em

chương 72: 72: gặp phụ huynh một

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau này khi Đường Diệc đến gặp Lâm Phương Cảnh hắn vẫn luôn quấn hai ba vòng băng vải trước cổ.

Mỗi tuần hắn đều phải đến viện điều dưỡng báo danh, phần lớn thời gian đều đi cùng Lâm Thanh Nha, thỉnh thoảng khi Lâm Thanh Nha có lịch đi diễn nơi khác, hắn sẽ đến một mình —— bất chấp mưa gió, dù trong công ty có bận cũng thế.

Lần này là thứ bảy.

Hệ liệt “Bát tiên” vô cùng nổi tiếng ở trong nước, đoàn Phương Cảnh thật sự trở thành “Cá nheo” trong Lê viên như Lâm Thanh Nha.

Các rạp hát khắp cả cùng mời, mặc dù đã hạn chế nhận vì bảo đảm chất lượng diễn xuất nhưng vẫn khó tránh khỏi bận rộn.

Hệ liệt: Là bộ truyện có liên quan đến nhau, có nhiều quyển.

Lâm Thanh Nha mới vừa quay về Bắc Thành sau khi kết thúc hội diễn Côn kịch ở nơi khác.

Biết Đường Diệc ở viện điều dưỡng, cô vội vàng về nhà tắm rửa gọi xe qua đó.

Cuối hè đầu thu, gió ngày càng lạnh.

Ra khỏi cầu thang trên tầng cao nhất của viện điều dưỡng, đi dọc theo hành lang dài chưa được mấy bước Lâm Thanh Nha đã nhìn thấy dì Đỗ hộ lý ở bên ngoài phòng bệnh.

Đối phương xách ấm nước, tất nhiên là vừa đi lấy nước về, sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Nha, ngạc nhiên hỏi: “Cô Lâm cũng đến đấy à?”

“Cháu vừa về đến Bắc Thành, đến xem lát ạ.”

“À à, thành phố A có hội diễn Côn kịch đúng không? Hai ngày trước tôi nhìn thấy phần giới thiệu trên mạng, phô trương hoành tráng, mẹ cô nhìn thấy vui hẳn một lúc lâu đấy.”

“Vâng.”

Lâm Thanh Nha cụp mắt, cười dịu dàng.

Dì Đỗ xách ấm nước muốn mời Lâm Thanh Nha đi vào, chỉ là vừa vươn tay kéo cửa phòng thì động tác lại chậm lại vì do dự điều gì đó.

Lâm Thanh Nha cẩn thận nhận ra, ngước mắt lên: “Dì có chuyện gì muốn nói với cháu sao?”

“Tôi không biết làm vậy có nhiều chuyện quá không…” Dì Đỗ ngượng ngùng nói.

Lâm Thanh Nha: “Mẹ luôn do dì chăm sóc, cháu rất biết ơn, dì cũng coi như là người lớn trong nhà của cháu, có chuyện gì cứ nói thẳng, đừng kiêng kỵ gì ạ.”

Dì Đỗ ngượng ngùng cười rộ lên: “Thật ra là chuyện về bạn… của cô.”

“Vâng?”

Lâm Thanh Nha vô thức ngoái đầu lại nhìn vào trong cửa.

Qua lớp cửa kính có thể nhìn thấy rõ bên trong phòng bệnh.

Lâm Phương Cảnh vẫn ngồi trên xe lăn ở bên cạnh cửa sổ phơi nắng, Đường Diệc xách chiếc ghế đẩu cao, ngồi bên cạnh bà đưa lưng về phía cửa phòng.

Không biết là đang kể chuyện xưa hay là lột quả vải, dỗ cho người phụ nữ lớn tuổi thường hay im lặng trên xe lăn mím môi cười.

“Người bạn này của cô Lâm đang theo đuổi cô à?”

“…?”

Lâm Thanh Nha ngẩn ra, quay lại.

Dì Đỗ thấy vẻ mặt bất ngờ của cô không giống giả vờ, “Hả, tôi đoán sai sao? Tôi thấy quan hệ của hai người thân thiết, không giống bạn bè bình thường, tuần nào cậu ấy cũng tới —— nói thật, làm công việc như bọn tôi đã thấy trường hợp này nhiều rồi, kiểu trường hợp này không phải cha mẹ ruột, làm chồng còn không muốn chăm sóc, thậm chí lười nhìn đến một cái, trường hợp đó chỗ nào cũng có.”

Trong lúc dì Đỗ nói mấy câu đó Lâm Thanh Nha mới hoàn hồn, dở khóc dở cười nói: “Không phải ạ, anh ấy không có đang theo đuổi cháu bởi vì bọn cháu đã là người yêu.”

“Hả?” Lúc này đến lượt dì Đỗ kinh ngạc, sau vài giây sửng sốt bà mới phản ứng lại, ngỡ ngàng hỏi, “Thế sao cậu ấy nói khác.”

Lâm Thanh Nha: “Sao ạ?”

Dì Đỗ ngập ngừng nói, “Lúc trước tôi có nói vài câu khách sáo với bạn của cô.

Có mấy lần buổi tối cậu ấy mới đến đây, trông dáng vẻ rất mệt mỏi, tôi khuyên cậu ấy nếu bận thì không cần đến đây cho phiền phức.”

Lâm Thanh Nha có linh cảm mơ hồ.

Dì Đỗ vô tội thuật lại: “Cậu ấy nói không được, mình vẫn còn đang trong kỳ khảo sát, hơn nữa phía sau có một đống, khụ, em trai và tên mặt trắng chờ chiếm chỗ.”

Lâm Thanh Nha: “…?”

Trước vẻ mặt mù mờ của tiểu Bồ Tát, dường như người nọ bị cô nhìn chằm chằm qua cửa kính một lúc lâu đã phát hiện ra, mái tóc đen xoăn tự nhiên vểnh trên trán hắn lay động theo động tác xoay người trên ghế đối diện với Lâm Thanh Nha ở ngoài cửa kính của hắn.

Ngừng một hai giây, đôi mắt người nọ bừng sáng.

Vài giây sau, cửa phòng bệnh trước mặt Lâm Thanh Nha bị kéo ra —— dì hộ lý bị “Đẩy” vào, còn tiểu Bồ Tát thì bị chắn ở ngoài cửa.

Người chặn cô dựa vào cửa, lười biếng rũ mắt nhìn cô mỉm cười: “Đường này là do anh mở, muốn vào phải để lại tiền mua đường.”

Lâm Thanh Nha bình tĩnh lại, bất đắc dĩ nói: “Kỳ khảo sát là anh nói với dì hộ lý?”

Đường Diệc nheo mắt lại, giọng điệu không quá để ý: “Ừ, anh nói.”

“Tại sao phải nói như thế?”

Đường Diệc vịn khung cửa cúi người xuống, cười nói: “Đây là chế độ phúc lợi dành cho anh.”

Lâm Thanh Nha nghe mà không hiểu gì cả: “Sao cơ?”

“Thực hiện chế độ khảo sát trọn đời với anh,” Đường Diệc nói, “Có thể ví như bảng thành tích của công ty, liệt kê ra các chỉ tiêu và tham số, xác định tiêu chuẩn đạt yêu cầu.”

“Tiêu chuẩn đạt yêu cầu?” Lâm Thanh Nha càng nghe càng không hiểu.

Đường Diệc: “Ừ, đạt tiêu chuẩn bạn đời? Chẳng phải yêu cầu tiêu chuẩn của một người bình thường về bạn đời ngoại trừ phương diện tình cảm còn bao gồm tình thân, tình bạn, sự nghiệp, sinh hoạt gia đình và rất nhiều phương diện sao?”

“…”

Cuối cùng Lâm Thanh Nha cũng hiểu ý của hắn.

Nhưng điều này không làm cô cảm thấy vui vẻ chút nào, trái lại, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn như tuyết hơi đanh lại: “Anh chính là người bình thường.”

Đường Diệc ngừng kể ra suy nghĩ về tiêu chuẩn bạn đời, đảo con ngươi nhìn xuống, vài giây sau hắn rũ mắt cười khẽ: “Có lẽ chỉ có em cảm thấy thế, tiểu Bồ Tát.”

Lâm Thanh Nha nhíu mày: “Em không cần anh nói những thứ này.”

“Không phải em yêu cầu, là anh yêu cầu,” Đường Diệc cười, “Anh đã nói rồi, đó là chế độ phúc lợi cho anh.”

“Phúc lợi ở đâu?”

“Không đạt tiêu chuẩn thì phạt, đạt tiêu chuẩn thì không công không tội, làm tốt và xuất sắc thì tất nhiên phải có khen thưởng.”

Lâm Thanh Nha lắc đầu, nghiêm túc từ chối: “Này nào phải chế độ phúc lợi cho anh.”

Đường Diệc cười than thở: “Nhưng anh có rất nhiều tật xấu.”

Lâm Thanh Nha: “Em muốn một Đường Diệc hoàn chỉnh, không phải là một “bạn đời đủ tư cách” bị cắt gọt bởi các quy tắc và chỉ nghe lời em nói.”

“Vậy tật xấu làm sao bây giờ?”

Lâm Thanh Nha chần chừ, sau vài giây suy tư cô nhẹ giọng nói: “Thói quen xấu làm tổn thương đến cơ thể vẫn phải sửa.”

Đường Diệc bật cười.

Lâm Thanh Nha khó hiểu ngước mắt lên: “Anh cười cái gì?”

Đường Diệc không giải thích: “Được rồi, sửa,” hắn vịn khung cửa cúi người kề sang hôn môi Lâm Thanh Nha, “Có thể không đủ tiêu chuẩn nhưng Đường Diệc hoàn chỉnh cũng chỉ nghe lời mình em.”

“…”

Hành lang phía sau vẫn còn có người ra vào, Lâm Thanh Nha bị Đường Diệc hôn đến mặt đỏ ửng nhưng vẫn nhón mũi chân hôn trả hắn.

Đường Diệc hết sức hài lòng trước sự chủ động của tiểu Bồ Tát, thế nhưng dù sao cũng đang ở viện điều dưỡng, phía sau là phòng bệnh của Lâm Phương Cảnh, hắn có phóng túng làm bậy cũng sẽ không làm bất cứ điều gì với tiểu Bồ Tát ở đây.

Vì thế, hắn chỉ có thể thầm thở dài một hơi đầy tiếc nuối và tham lam trong lòng.

Đường Diệc hạ tay xuống nắm tay Lâm Thanh Nha dắt cô vào trong phòng bệnh.

Có điều vừa mới đi được vài bước, Đường Diệc bị Lâm Thanh Nha kéo lại.

Hắn xoay người lại thì thấy Lâm Thanh Nha ngẩng lên tầm mắt dừng ở trước cổ hắn.

“Sao vậy?” Đường Diệc hỏi.

Lâm Thanh Nha giơ một cái tay khác lên trước cổ mình ra hiệu hỏi: “Cái đó, không tháo ra được ư?”

Đường Diệc sờ băng vải: “Khó coi lắm à?”

Lâm Thanh Nha không biết phải làm sao: “Vấn đề không phải đẹp hay không đẹp.”

“Vậy là gì?”

“Là không cần phải làm thế,” Lâm Thanh Nha hơi nghiêng đầu, qua khe hở bên vai Đường Diệc cô nhìn thấy Lâm Phương Cảnh, sau đó cô thẳng đầu trở lại, “Bà ấy sẽ không vì một hình xăm mà không thích anh.”

“…Không dọa bà ấy sợ chứ?”

“Không đâu.”

“Được rồi.”

Đường Diệc không đành lòng buông tay tiểu Bồ Tát ra, bóng dáng cao gầy cúi xuống, trên khuôn mặt trắng nõn lạnh lùng nở nụ cười thản nhiên.

Lâm Thanh Nha ngẩn ra vì đột nhiên bị hắn kéo gần khoảng cách: “?”

Tay trái của Đường Diệc nắm chặt tay phải nhỏ bé của cô, một tay khác chỉ vào băng vải trước cổ: “Anh không nhìn thấy nó, cho nên muốn tiểu Bồ Tát giúp tháo xuống.”

Ý cười khẽ hiện lên trong đôi mắt màu trà, Lâm Thanh Nha hết cách với hắn, giơ tay lên định làm như lời hắn nói.

Kết quả giơ được một nửa, một tay khác bị kéo lại, lúc này cô mới lấy lại tinh thần, huơ huơ tay phải bị nắm lấy: “Anh phải buông em ra đã.”

Đường Diệc lắc đầu, “Không buông.”

Lâm Thanh Nha bất đắc dĩ nói: “Vậy em làm sao tháo đây.”

“Một tay thật sự không được,” Đường Diệc cười phóng túng rồi hạ giọng nói: “Tiểu Bồ Tát cũng có thể dùng miệng cắn.”

“…”

Lâm Thanh Nha đã được mở mang kiến thức với tâm tư đen tối không chút tia sáng của Đường Diệc.

Bây giờ dù có nghe mấy lời lưu manh đại loại thế cũng dần dần có thể chặn lại hơn phân nửa, mặt căng đến không đổi sắc.

Tuy nhiên thỉnh thoảng cũng không chặn được hoàn toàn, trộm đỏ vành tai.

Cũng may tay tiểu Quan Âm dùng để niêm hoa chỉ, phất tay áo nước, đôi tay vừa mảnh khảnh lại linh hoạt, tháo băng vải cho hắn bằng một tay không phải không thể được, chỉ là hơi phiền phức hơn hai tay một chút.

Đường Diệc cũng không chê chậm, dáng người cao gầy cúi cực kỳ thấp, gần như hoàn toàn che mất tiểu Bồ Tát thấp hơn hắn mười tám centimet ở dưới người mình.

Hắn chống cánh tay lên tường, lười biếng cụp mắt nhìn chằm chằm tiểu Bồ Tát đang nghiêm túc ghé vào trước cổ hắn để tháo băng vải cho hắn bằng ánh mắt phóng túng.

“Có phải có băng dính dán ở bên trong không đó?” Lâm Thanh Nha tháo được một nửa thì bị kẹt, cô nhỏ giọng lẩm bẩm, theo thói quen định giơ tay phải lên giúp, sau đó phát hiện tay vẫn đang bị nắm chặt.

Lần giương mắt lên này Lâm Thanh Nha mới chú ý ra rằng không biết từ khi nào cô đã kề sát Đường Diệc đến như vậy —— yết hầu của người nọ nhô lên dưới lớp băng vải và chiếc cổ trắng lạnh cách cô chỉ có mấy centimet.

Hơi thở nóng bỏng phả vào trước cổ hắn như thể nó tăng thêm nhiệt độ thiêu đốt.

Lâm Thanh Nha ngây ngốc dừng lại.

Sau đó cô nhìn thấy yết hầu dưới lớp băng vải màu trắng khẽ trượt.

Một giọng nói khàn khàn mang theo ý cười chui vào tai cô: “Làm ơn đừng nhìn, nếu không hay là hôn nó đi tiểu Bồ Tát.”

“…!!”

Phòng ngự của Lâm Thanh Nha lập tức bị phá vỡ, khuôn mặt đỏ ửng vừa xấu hổ vừa buồn bực đến cực điểm nhìn về phía hắn.

Thế nhưng vào lúc này, ở cửa phòng bệnh sau lưng Lâm Thanh Nha vang lên một tiếng gọi chần chừ:

“Thanh Nha?”

“?”

Lâm Thanh Nha xoay người lại.

Mắt đối mắt.

Ông bà ngoại cô nhìn thấy thật sự là cô, không tin nổi đến mức sững sờ tại chỗ.

Truyện Chữ Hay