Ngông Cuồng Cùng Em

chương 7: 7: một con chó không ai cần

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Có khăn tay rượu vang đỏ báo động trước, Lâm Thanh Nha chẳng bất ngờ với sự xuất hiện của Đường Diệc ——

Chai rượu vang đỏ bị các ngón tay thon dài nắm chặt đặt lên bàn của Lâm Thanh Nha và Nhiễm Phong Hàm.

Mặt bàn cạch một tiếng, run run.

Bàn tay đó ngừng lại trong tầm mắt của Lâm Thanh Nha, trên mu bàn tay chằng chịt những đường gân xanh như là muốn bóp nát thân chai ——

Bên tai là giọng nói mang theo ý cười: “Ghép bàn lại tiện chứ?”

“…”

Nhiễm Phong Hàm nhíu mày, mặt mày ngưng trệ một giây.

Sau khi bừng tỉnh anh ta đứng lên, vừa định nói gì đó thì thấy Ngu Dao xách đuôi váy giẫm lên giày cao gót, khó xử bước sang đây.

“Anh Nhiễm, mạo muội làm phiền rồi.”

Sắc mặt Nhiễm Phong Hàm dịu đi: “Thì ra là bạn của cô Ngu Dao? Không ngờ tối nay gặp ở đây.”

Nghe thấy cái tên kia, lưng Lâm Thanh Nha cứng đờ.

“Ha ha đúng vậy, thật khéo,” mặc dù bình thường tính cách Ngu Dao khá hoạt bát vậy nhưng lúc này cũng xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái khe chui xuống đất, “Anh Nhiễm, đây là… Bạn gái?”

“Là vợ sắp cưới của tôi.”

“— —”

Mí mắt nặng nề của Đường Diệc giật giật, tay cầm chai rượu siết chặt.

Đốt ngón tay siết chặt đến trắng bệch.

“Ồ, hóa ra là vậy,” Ngu Dao ôn hòa nhìn Lâm Thanh Nha, lời nịnh hót vừa chuẩn bị ra khỏi miệng, cô ta do dự nở nụ cười, “Hình như chúng ta từng gặp nhau rồi đúng không…”

Nhiễm Phong Hàm cảm thấy bất ngờ, nhìn sang Lâm Thanh Nha.

Lâm Thanh Nha nhìn lướt qua.

Trong khoảnh khắc, cảm xúc ban đầu thể hiện ra lập tức biến mất.

Cô đứng dậy, cười nhạt: “Có lẽ cô Ngu nhớ lầm rồi, tôi không có ấn tượng gì cả.”

Ngu Dao xấu hổ gật đầu: “Hẳn vậy.”

Nhiễm Phong Hàm giải vây với cặp mắt dịu dàng: “Có lẽ vì người đẹp trông khá giống nhau chăng?”

Ngu Dao che miệng cười duyên: “Anh Nhiễm đối với vợ sắp cưới của mình đúng là tình thâm thắm thiết —— à, quên hỏi mất, xưng hô như thế nào đây nhỉ?”

“…”

Bên cạnh bàn ăn im phăng phắc.

Nhiễm Phong Hàm và Ngu Dao chờ Lâm Thanh Nha nói, Lâm Thanh Nha hơi rũ mắt, không đáp lại ngay.

Ngay vài giây tĩnh lặng đó, cuối cùng thì bàn tay siết chặt chai rượu vang đỏ cũng buông lỏng ra ——

“Ầm!”

Đột nhiên chai rượu vang đỏ bị ném xuống khỏi bàn.

Chai rượu đập lên nền sứ trắng sáng bóng đến có thể soi được bóng người, chốc lát vỡ vụn.

Rượu đỏ tươi bắn lên.

“Ôi ——”

Ngu Dao hoảng hốt hô lên.

Kẻ đầu têu Đường Diệc đứng gần nhất, đứng mũi chịu sào, bình rượu kia gần như là vỡ bên cạnh chân hắn.

Những vệt đỏ sậm bắn lên quần Âu màu đen, không phân biệt rõ đó là rượu hay là dính máu do bị mảnh thủy tinh cắt trúng.

Lâm Thanh Nha và Ngu Dao đều đứng cách xa chỗ chai rượu rơi xuống một chút.

Ngu Dao mặc váy nên cẳng chân dính vài giọt, còn trên quần trắng dài đến mắt cá chân của Lâm Thanh Nha, chỗ ống quần nhuộm một đóa hoa đỏ thắm.

Sự việc xảy ra hết sức bất ngờ.

Đợi khi lấy lại tinh thần, trong nhà hàng vang lên những tiếng thì thầm bàn tán, vài phục vụ bước nhanh sang đây, vừa xin lỗi vừa hỏi xem có ai bị thương không.

Nhiễm Phong Hàm luôn luôn ôn hòa điềm tĩnh biến sắc, đi vòng qua bàn đến trước mặt Lâm Thanh Nha, quan tâm hỏi: “Không sao chứ?”

Lâm Thanh Nha lắc đầu.

“Đừng cử động, để tôi nhìn xem.” Nhiễm Phong Hàm ngồi sụp xuống, kiểm tra xem mắt cá chân cô có bị thương không.

Nhiễm Phong Hàm ngồi xuống để lộ Đường Diệc đứng ở đằng sau ——

Người phục vụ nhà hàng đứng ở bên cạnh sốt ruột hỏi thăm, Đường Diệc mắt điếc tai ngơ, chỉ đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm Lâm Thanh Nha không chớp mắt, đuôi mắt đỏ rực.

Đôi mắt ấy vừa đen lại sâu như thể ướt đẫm.

Rõ ràng bên trong là ý cười gian ác nhưng cũng có nỗi trông mong cố chấp khiến người ta khổ sở.

Lâm Thanh Nha không chịu nổi, rũ mắt xuống tránh đi.

Trùng hợp lúc này người phục vụ ở bên cạnh lên tiếng nói: “Thưa cô, ống quần của cô dính rượu rồi, mời đi theo tôi vào phòng nghỉ xử lý một chút ạ.”

“Cảm ơn.”

Nhiễm Phong Hàm đứng dậy: “Tôi đi cùng cô nhé?”

Lâm Thanh Nha dừng lại.

Nhiễm Phong Hàm ở phía sau.

Người phục vụ bên cạnh Đường Diệc không nhận được lời đáp lại nào, nóng lòng muốn chết: “Thưa anh, tôi cũng đưa anh đi kiểm tra xem có bị thương không nhé? Lỡ như có thương tích thì không thể kéo dài được, phải xử lý ngay!”

“…”

Lâm Thanh Nha quay lại khẽ nói: “Không sao, tôi tự đi được.”

Nói với Nhiễm Phong Hàm xong, cô xoay người đi theo người phục vụ.

Đường Diệc nhìn bóng lưng màu trắng nhỏ bé và yếu ớt, ánh mắt hắn u ám, môi thì cong lên.

Lúc người phục vụ ở bên cạnh hắn định cầu cứu đồng nghiệp, cuối cùng Đường Diệc cũng kiềm ánh mắt lại.

Hắn đút tay vào túi quần sải đôi chân dài bước đi, hờ hững bước qua các mảnh vỡ sắc bén ở đầy dưới đất.

“Dẫn đường đi.”

“Vâng? À vâng anh cứ đi thẳng…”

Người phục vụ như được đại xá, cuống quýt đuổi theo.

Phòng nghỉ chuẩn bị cho khách đều là phòng đơn.

Nhìn độ sáng bóng nhờ hai cây đèn treo bên cạnh gương có thể nhìn ra độ cao cấp của da bọc sofa trên tấm thảm nhung.

Nữ phục vụ dẫn Lâm Thanh Nha vào: “Thưa cô, mời cô ngồi ở sofa chờ một lát ạ.”

“Được.”

Lời còn chưa dứt.

Hai cánh cửa gỗ mới vừa đóng lại bị đẩy ra một cánh.

Nữ phục vụ vội vàng xoay người lại: “Xin lỗi, ở đây đã có khách ——”

“Anh này, phòng của anh không phải ở đây, phiền anh đi theo tôi sang bên cạnh ạ!” Giọng nói của nam phục vụ đuổi theo, nam phục vụ xuất hiện ở ngoài cửa sau lưng người nọ.

Một bàn tay thon dài đẹp đẽ nắm lấy tay nắm cửa bằng đồng, lúc giọng nói vang lên bàn tay buông tay nắm cửa ra.

Chủ nhân bàn tay dựa vào cửa, dùng ánh mắt đen nhánh thâm trầm nhìn cô gái ngồi trên sofa trong phòng một chốc.

Sau đó hắn cúi đầu, yết hầu khẽ động đậy, trong cổ họng chậm rãi phát ra một tiếng cười.

Buông cửa ra.

Người lại cũng tùy tiện đi vào.

Có lẽ do ánh mắt của tên điên kia thật sự để lộ bản chất quá lộ liễu, phản ứng đầu tiên của nữ phục vụ là bước đến chỗ Lam Thanh Nha, cảnh giác chắn ở trước người Lâm Thanh Nha đang ngồi trên sofa.

“Thưa anh, anh không được ——”

Đang nhìn chằm chằm đột nhiên bị cản trở, giày da của Đường Diệc dừng lại, trong một chốc cảm xúc nơi đáy mắt tụt còn âm.

Môi mỏng nhẹ nhàng cong lên.

“Cút ngay.”

Hắn biết Lâm Thanh Nha không nhìn thấy.

Nhịn cả đêm, giờ phút này, cuối cùng sự u ám tàn nhẫn và điên cuồng trong mắt Đường Diệc lộ rõ mồm một.

Nữ phục vụ bị cái liếc mắt ấy khiến cho đông cứng, nhưng đạo đức nghề nghiệp bắt buộc cô ta phải làm căng lại mặc cho giọng run rẩy: “Thưa anh… Anh còn như vậy, tôi phải báo cảnh sát đấy.”

“Cô báo đi.”

Hai ngón tay ngon dài của tên điên đút vào trong túi áo Âu phục lấy di động ra, đưa trước mặt nữ phục vụ hùng hổ bấm phím.

Ý cười trong mắt hắn ngày càng điên cuồng, đuôi mắt xếch phiếm hồng dường như có thoáng chút thâm tình ——

“Báo ngay đi.

Báo.”

“…”

Nữ phục vụ gần như không dám nhìn vào mắt người nọ, cắn răng run rẩy giơ tay lên cầm lấy di động.

“Xin lỗi.”

Bất chợt một giọng nói khe khẽ và điềm đạm vang lên ở phía sau cô ta.

Giây phút nữ phục vụ chưa kịp định thần lại thì bỗng nhiên cô ta nhìn thấy ý cười đông cứng ở đáy mắt tên điên kia, sau đó xen lẫn một chút hoảng loạn.

Đúng là tên điên tránh mắt đi trước.

Hắn cúi xuống, giống như không dám để người nọ nhìn thấy ánh mắt dữ tợn của mình.

Cổ tay run rẩy vì sợ hãi tới mức lạnh toát của nữ phục vụ được một bàn tay ấm áp mềm mại phủ lên, cánh tay đưa ra giữa không trung của nữ phục vụ bị kéo xuống.

Cô gái mặc quần dài màu trắng đi đến trước người nữ phục vụ, khẽ nói: “Chúng tôi là người quen, tôi có thể xử lý được.”

Nữ phục vụ hoàn hồn, tất nhiên là không tin: “Cô không cần phải cậy mạnh, nhà hàng bọn tôi có bảo vệ, có thể đuổi anh ta đi ——”

Bỗng dưng tên điên ngước mắt lên.

Trong một giây đó, đuôi mắt hắn đỏ thắm, giống như bị đâm vào tử huyệt, ánh mắt hung ác như là muốn cắn người.

Cùng lúc ấy, dường như Lâm Thanh Nha đoán trước được điều gì đó, kịp thời ngăn giữa hai người.

Ánh mắt cô nhìn người phục vụ càng thêm dịu dàng, cô muốn trấn an cô ấy.

“Không sao thật mà, xin cứ tin tôi, được không?”

Dưới ánh mắt dịu dàng như hồ nước mùa xuân, nữ phục vụ chần chừ do dự, chậm rãi gật đầu.

“Tôi chờ cô ở ngay cửa.

Có cần gì cô cứ gọi là được.”

“Cảm ơn.”

“…”

Sức hấp dẫn của người đẹp chẳng phân biệt giới tính, càng không thể chống cự trước sự dịu dàng.

Nữ phục vụ ngượng ngùng cúi đầu, quên cả nói “Không có gì”, vội đi ra ngoài cửa.

có điều cô ta cố tình không đóng cửa, cùng nam phục vụ đứng ở cửa cảnh giác đề phòng “Tên điên” ở bên trong làm ra chuyện gì.

Cửa phòng nửa mở.

Nhưng trong phòng chỉ còn lại hai người.

Lâm Thanh Nha không xoay người lại, cũng không nhìn người phía sau, cô cúi người lấy khăn lông trên bàn đá cẩm thạch, mái tóc dài như lụa được cột bằng lụa trắng buông xõa xuống bờ vai gầy của cô.

Tầm mắt của Lâm Thanh Nha trượt từ đuôi tóc dài xuống mắt cá chân, vết rượu vang đỏ ướt đẫm vẫn còn ở đó.

Ngay giây phút cô chần chừ này, trong tay đã không còn ——

Khăn lông bị lấy đi.

Lâm Thanh Nha ngẩng lên.

Đường Diệc bình tĩnh lại rũ mắt không nhìn cô, sau khi lấy khăn lông hắn ngồi sụp xuống, tay nắm chặt khăn lông, trái lại lực lau ở chỗ mắt cá chân cô vô cùng nhẹ nhàng.

Thậm chí còn rất cẩn thận.

Lâm Thanh Nha hoảng hốt.

Bảy năm không gặp, hình như thiếu niên mười tám tuổi ấy lại cao lên rất nhiều, tóc đen càng thêm xoăn, ngũ quan càng ngày càng giống bà Trương trên ảnh chụp, một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, cũng vô cùng lộng lẫy.

Màu da đều trắng như nhau, trắng đến có phần hơi lạnh.

Rõ ràng cô tận mắt theo dõi hắn từ năm mười hai tuổi đến năm mười tám tuổi, nhưng đột nhiên lại giống như những người xa lạ, đến tên cũng không cách nào gọi được.

Tuy nhiên, cũng đúng thôi.

Khi đó hắn vẫn còn là Dục Diệc, lưu lạc đầu đường xó chợ như chó ở cổ trấn Lâm Lang, cay đắng nào cũng nếm qua, tội gì cũng từng chịu, lúc nào cũng dơ dáy, chật vật, người đầy vết thương, còn dùng ánh mắt con sói con trừng cô.

Không hề ngậm thìa vàng, càng không phải thái tử nhà họ Đường gì đó.

“…Ngồi lên sofa đi.”

Giọng nói cứng nhắc kéo hồn Lâm Thanh Nha về.

Đột nhiên cô hoàn hồn lại.

Chiếc khăn lông trắng đã thấm một ít rượu, mắt cá chân cô được lau sạch sẽ, chỉ còn mu bàn chân và gan bàn chân mang giày gót thấp là ướt sũng.

Lâm Thanh Nha cúi người: “Cảm ơn, tôi tự ——”

“Cô nói thêm một câu cảm ơn nữa.”

Tên điên hạ giọng, hắn nửa ngồi nửa quỳ ở trước mặt cô, tay trái nắm chặt khăn lông vắt ngang trên đầu gối, lúc nói chuyện ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thanh Nha.

U ám nơi đáy mắt bị đè nén xuống, nhưng không thể kiềm chế hoàn toàn, vì thế nụ cười vẫn lộ ra chút tàn ác ——

“Nói nữa, tôi lập tức ném chồng sắp cưới của cô xuống từ tầng hai mươi tám.”

“…”

“Không ngồi, cũng ném xuống.”

“…”

Lâm Thanh Nha khẽ nhíu mày.

Đến nhíu mày cũng đẹp.

Đường Diệc ngước lên nhìn cô.

Hắn khó mà thốt ra ba chữ chồng sắp cưới, mỗi lần tự nói ra đều giống như đâm một dao vào người hắn, rồi lại xoáy dao thêm hai cái.

Máu chảy ào ạt ra ngoài, đau đến mức hắn tưởng mình hoàn toàn phát điên.

Nhưng không được.

Ít nhất ở trước mặt cô, không được.

Cuối cùng Lâm Thanh Nha vẫn ngồi lên sofa.

Đường Diệc nhẹ nhàng nâng mắt cá chân cô lên, vì thế chỗ da lòng bàn tay hắn nóng lên như bị lửa đốt.

Hắn rũ mắt kiềm chế, tháo dây buộc giày, cởi giày gót thấp xuống đặt bên cạnh.

“Sao lại đính hôn?”

“…”

Lâm Thanh Nha ngừng hai giây, thoáng nhấc mắt lên, con ngươi màu trà bình tĩnh nhìn hắn.

Đường Diệc không ngẩng đầu, cầm khăn lông trong tay chậm rãi lau rượu vang đỏ dưới gan bàn chân trắng mịn của cô.

Yết hầu Đường Diệc khẽ trượt, con ngươi ngày càng đen nhưng giọng nói lại trầm thấp.

“Nói chuyện.”

Lâm Thanh Nha quá quen thuộc Đường Diệc.

Cô có thể ngửi thấy mùi cực kỳ nguy hiểm đang kề cạnh nguy cơ phát nổ.

Nếu hắn thật sự điên, cô sẽ không bị làm sao cả.

Nhưng những người khác thì chưa chắc.

Lâm Thanh Nha cụp mắt xuống đáp: “Hai nhà là bạn cũ.

Năm đó nhà họ Nhiễm nghèo khó, nhà họ Lâm từng giúp đỡ bọn họ.”

Đường Diệc dừng tay lại.

Vài giây sau hắn nhếch môi, đôi mắt tối đen, cười lạnh như băng: “Hóa ra cả nhà toàn là người tốt bụng, cho nên chẳng trách còn nuôi dưỡng ra một ‘tiểu Quan Âm’ —— cứu tôi năm đó, đúng là gia đình có tiếng học cao nhỉ?”

Lâm Thanh Nha nắm chặt tay.

Động tác lau gan bàn chân cho cô rất nhẹ nhàng, có hơi ngứa ngứa do khăn lông cọ vào, làm cô cảm thấy cực kỳ không thoải mái, ngón chân cong lên.

Đường Diệc cụp mắt nhìn.

Các ngón chân trắng nõn vô thức duỗi ra ở trên đầu gối hắn, ngón chân cũng giống như chủ nhân, nhỏ nhắn xinh xắn, móng chân y hệt vỏ sò.

Có lẽ do dùng lực duỗi trên hơi trắng bệch.

Đường Diệc sững người vài giây, siết chặt tay trái.

Vết cắt bị miệng chai rượu vang đỏ cắt đứt vẫn chưa khép lại lại bị hắn siết trào ra máu đỏ thẫm.

Dưới tay hắn ngầm kìm lại nhưng vẻ mặt Đường Diệc vẫn bình tĩnh như thường, giọng cũng không khác trước.

“Hắn tên gì?”

“?” Lâm Thanh Nha ngước mắt lên.

“Dù cô không nói, tôi cũng tra ra.”

“…”

Trầm mặc một lát, Lâm Thanh Nha nghiêng mặt đi: “Nhiễm Phong Hàm.”

“Nhiễm Phong Hàm?” Buông lỏng tay có vết thương, Đường Diệc hờ hững cười, “Ha, tốt lắm.”

“Tốt cái gì.”

“Nghe tên là biết muốn chết sớm…”

Đường Diệc lau vết rượu cuối cùng trên giầy gót thấp, hắn mang vào cho cô, thắt dây giày, sau đó thong thả ngước mắt lên.

Nở nụ lạnh nhạt đầy ác ý:

“Có thể được nhìn thấy cô thủ tiết, đương nhiên tốt.”

Ánh mắt Lâm Thanh Nha ngưng trệ.

Còn Đường Diệc thì đã đứng dậy, ném khăn lông trong tay xuống đất.

Đôi mắt hắn sáng lên như pháo hoa trong đêm lạnh, vừa lạnh vừa nóng.

“Lúc trước khi cô đi tôi đã nói rồi, tôi sẽ khiến cô hối hận, tôi hận cô thế nào —— cô đã quên ư?”

Ánh mắt Lâm Thanh Nha ảm đạm, cô cười.

“Nhớ chứ.”

Đường Diệc bước đến trước sofa, hắn cúi xuống nhìn cô gái xinh đẹp tao nhã và nhỏ nhắn ngồi trên sofa.

Cô cúi đầu, để lộ phần cổ trắng nõn tinh tế trong tầm mắt hắn.

Khiến hắn muốn nhào lên cắn giống như sói hay chó.

Đường Diệc không kiềm chế được mình cúi người xuống.

Cách cô không đến mười centimet, mùi hương nhàn nhạt trên người cô ngày càng gần, chui vào khắp người hắn, hắn tránh cũng không tránh được.

“Xin lỗi, Dục Diệc.”

“— —”

Đột nhiên Đường Diệc dừng lại.

Chốc sau hắn cười rộ lên, vịn lên chỗ tựa lưng sofa cúi người kề sát tai cô, dùng tông giọng trầm nhất khẽ nhất nói: “Bây giờ xin lỗi? Muộn rồi.”

Đường Diệc đứng thẳng, lùi lại vài bước dựa vào tường, hắn lười nhác hung dữ rũ mắt: “Nói làm cô hối hận, tôi nói được làm được —— từ hôm nay trở đi, cô càng muốn thứ gì, tôi càng phải khiến cho cô không chiếm được.”

Lâm Thanh Nha nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt hơi thay đổi.

Cô đứng dậy khỏi sofa: “Chuyện của tôi và anh, đừng liên lụy người khác.”

Đường Diệc u ám cười rộ lên: “Không hổ là tiểu Quan Âm lương thiện cứu giúp đời, cô đúng là quan tâm tất cả mọi người… Đáng tiếc miếng đất của đoàn côn kịch Phương Cảnh, tôi quyết định lấy rồi.

Tuần tới bắt đầu làm việc trở lại, tôi sẽ khiến cho bọn họ cút đi.”

Lâm Thanh Nha cau mày.

Ý cười trong mắt Đường Diệc lạnh đi, đi ra cửa bảo: “Bây giờ cô quay về nói với bọn họ, ít nhất còn kịp thu dọn hành lý.”

Lâm Thanh Nha tiến lên, hình như muốn nói gì đó.

Thái dương Đường Diệc nhảy dựng, ánh mắt tối đi: “Cô còn không ——”

Chữ “Cút” đung đưa trên đầu lưỡi hai vòng, cuối cùng vẫn không nói ra được với cô.

Đường Diệc cắn chặt răng đến xương gò má run lên, vài giây sau hắn hung hăng quay mặt đi, không hề nhìn Lâm Thanh Nha:

“Đi ra ngoài!”

“…”

Sau đó là tiếng gót giày.

Cuối cùng hai cánh cửa cũng đóng lại.

Đường Diệc đứng dậy, đi đến trước sofa, sau đó phóng người lên đó.

Mùi hương nhàn nhạt của Lâm Thanh Nha còn sót lại trong không khí bọc lấy hắn, giống như mùi mai lan sau cơn tuyết.

Đường Diệc nghiêng người đi, chậm rãi cuộn người lại.

Qua một thời gian dài, cuối cùng những dục vọng mãnh liệt dâng trào đó cũng bị hắn kiềm chế lại.

Đường Diệc trở người, ngước mắt nhìn lên.

Trần nhà sáng đến mức có thể soi thấy bóng người.

Hắn nhìn thấy bóng dáng vặn vẹo, mơ hồ của mình.

Đường Diệc đặt tay lên trán, khóe miệng cong lên đầy mỉa mai: “Mày giống như con chó động dục.”

Hắn ngửa đầu, mái tóc đen hơi xoăn rũ ngược xuống, vầng sáng trên trần nhà sáng bừng khiến hắn như đang ở trong mơ.

Thật khó để thoát khỏi một giấc mơ trong suốt bảy năm.

Hắn đã mơ.

Đường Diệc nhắm mắt lại, chật vật cười rộ lên.

“…Một con chó không ai cần.”

Truyện Chữ Hay