Ngông Cuồng Cùng Em

chương 68: 68: xuống địa ngục đi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cách đây vài giờ.

Khi Bạch Tư Tư gọi điện thoại cho Trình Nhận, Đường Diệc đang mở họp ở tập đoàn Thành Thang.

Trình Nhận gõ cửa tiến vào phòng họp chính, ngay cả năm giây cũng không bỏ phí, cấp cao bị cắt ngang lộ vẻ không vui lên tiếng nói: “Trợ lý đặc biệt Trình, bọn tôi ——”

“Xin lỗi, chuyện quá khẩn cấp.”

Trình Nhận nhìn thẳng phía trước không chớp mắt bước qua, hôm nay trợ lý đặc biệt được biết đến với biệt danh “Cáo mặt cười” của tập đoàn Thành Thang mang biểu cảm nghiêm túc, lúc này đôi mắt bình thường luôn chứa ý cười lại lộ vẻ sắc bén sau tròng kính trắng sáng lạnh lẽo.

Hắn dừng bên cạnh vị trí chủ vị Đường Diệc ngồi ở bàn họp, cúi người thì thầm: “Bạch Tư Tư gọi tới nói cô Lâm mất tích sau buổi tọa đàm ở Đại học Bắc Thành hôm nay.

Có sinh viên tận mắt nhìn thấy cô Lâm đi vào bãi đỗ xe ngầm nhưng tài xế của đoàn Phương Cảnh lại không đón được người.”

“——”

Ánh măt Đường Diệc ngưng trệ.

Những người khác ở trong phòng hội nghị ngồi cách khá xa, không nghe thấy bên này nói gì.

Bọn họ chỉ thấy trong lúc Trình Nhận cúi người nói vài câu, vốn phó chủ tịch điều hành mang vẻ mặt lười nhác đột nhiên cứng đờ trước ghế dựa.

Vài giây sau, ánh mắt người nọ trở nên sống động trong sự nóng nảy tức giận đang trên bờ vực bùng phát.

Hắn đứng dậy, lập tức đi ra ngoài.

Trình Nhận không ngờ sau khi nghe tin Đường Diệc không phát tiết ra bất kỳ cảm xúc gì, thoáng sửng sốt rồi vội vàng đứng thẳng đuổi theo.

Nhìn xuống tập tài liệu Đường Diệc nắm chặt trong tay —— hắn cầm trên bàn hội nghị quên đặt xuống —— chất liệu nhựa cứng mà lúc này lại mỏng manh như tờ giấy, bị người nọ nắm chặt đến ra nếp uốn bóp méo.

Giống như tín hiệu gì đó trước khi bùng nổ.

Trình Nhận thầm cầu nguyện hai câu trong lòng, may mắn mọi người trong phòng hội nghị này đều đã quen với tính tình của kẻ điên, không ai không biết sống chết ngăn cản vào lúc này.

Đi thẳng đến bãi đỗ xe.

Trình Nhận tự giác ngồi vào ghế lái.

Trong xe, Đường Diệc lẳng lặng ngồi dựa vào hàng phía sau.

Không khí tĩnh mịch khiến người ta hít thở không thông, Trình Nhận nín thở, không dám phát ra tiếng động.

Chừng hai phút sau, hàng phía sau vang lên giọng nói khàn khàn: “Báo cảnh sát chưa?”

“Đã báo, nhưng thời gian mất tích quá ngắn, chưa đủ xu hướng xác định nạn nhân, trước mắt chỉ có lời kể chủ quan thật thật giả giả của Bạch Tư Tư rằng nhiều lần bị theo dõi, dấu hiệu không khách quan rất khó lập án ngay.”

“Điện thoại của cô ấy thì sao?”

“Không gọi được.”

“…”

Đường Diệc lấy di động của mình ra, bấm một dãy số.

Không tới vài giây đầu bên kia bắt máy ngay, giọng nói lười biếng của Đường Hồng Vũ vang lên: “Lại gì nữa?”

“Thanh Nha mất tích rồi, di động của cô ấy do nhà họ Nhiễm sản xuất, chắc chắn Nhiễm Phong Hàm có cách định vị, cô đi tìm hắn đi.”

Đầu dây bên kia trầm mặc mấy giây, giọng nói không còn vẻ lười biếng quyến rũ: “Hai mươi phút nữa sẽ báo cho cậu.”

Sau khi cúp điện thoại, Đường Diệc ngẩng lên hỏi: “Ngu Dao đang ở đâu?”

“Studio Thành Đông,” Trình Nhận đã chuẩn bị xong, vuốt máy tính bảng, đặt định vị điểm đến hướng dẫn đường, “Mười lăm phút nữa sẽ đến.”

“…”

Studio Ngu Dao đang ở chính là studio lúc trước Lâm Thanh Nha chụp ảnh quảng cáo, sau khi đi vào cửa chính Đường Diệc không cần dẫn đường, lập tức đi vào thang máy của bọn họ.

Nhân viên lễ tân sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, chạy sang muốn ngăn cản: “Hai vị có hẹn trước không ạ? Bên chúng tôi ——”

Nhân viên lễ tân còn chưa nói hết câu, Trình Nhận đã đưa danh thiếp đến trước mặt cô ta.

Vừa nhìn xuống thấy mấy chữ “Phó chủ tịch điều hành tập đoàn Thành Thang”, tay nhân viên lễ tân run lên, không nói hai lời quay lại bàn lễ tân, đi gọi điện thoại cho giám đốc bọn họ.

Đường Diệc đi thẳng đến phim trường.

Ngu Dao đang ở khu số , khi Đường Diệc xốc tấm vải che ánh sáng vào, đúng lúc đèn flash chớp nháy, hiệu ứng phơi sáng thảm không nỡ nhìn.

Nhiếp ảnh gia ở sau máy ảnh buồn bực quay đầu lại: “Ai cho vào thế? Không biết đang chụp ảnh à?”

Vừa mới dứt lời, nhiếp ảnh gia lập tức bắt gặp một đôi mắt u ám đáng sợ.

Có lẽ do ánh mắt ấy thật sự quá đáng sợ, khuôn mặt đẹp trai cũng bị biến thành dáng vẻ ác quỷ, dọa cho nhiếp ảnh gia run tay, thiếu chút nữa ném luôn cần câu cơm trên tay.

Không cần Trình Nhận đưa danh thiếp, trước khi Đường Diệc mặt không cảm xúc bước vào, nhiếp ảnh gia đã bận trốn sang một bên.

Vẻ mặt của Ngu Dao cũng không tốt hơn nhiếp ảnh gia, nhưng cô ta không có chỗ trốn, rõ ràng Đường Diệc đến tìm cô ta: “Đường… Anh Đường, anh đây là?”

“Cô ấy đang ở đâu?”

Giọng Đường Diệc khàn không chịu nổi, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt vừa đen lại sâu, hình xăm trước cổ đỏ như muốn rỉ máu.

Ngu Dao bị dọa sợ đến hoảng, ở trên ghế chụp ảnh, mềm nhũn run rẩy: “Cô cô cô? Lâm Thanh Nha á? Từ tiệc rượu lần trước, tôi tôi chưa gặp cô ta…”

Đường Diệc không nói gì, tiến thêm một bước, gần như áp sát trước người Ngu Dao, thế nhưng khoảng cách gần như vậy lại chẳng có chút mềm mại nào, cảm xúc trong đôi mắt kia chỉ khiến cho Ngu Dao sợ hãi muốn tránh đi.

Đáng tiếc chân cô ta mềm nhũn, không thể di chuyển dù là một cm, chỉ có thể co rụt lại nghẹn ngào nói: “Anh Đường, điều tôi nói là sự thật, tôi tôi tôi thật sự không biết Lâm Thanh Nha đang ở đâu… Tôi biết rõ anh và cô ấy quen biết nhau, tội gì tôi đi trêu chọc cô ta, tôi còn muốn ở lại Bắc Thành.”

Trình Nhận thật sự sợ lúc này Đường Diệc mất kiểm soát làm ra chuyện gì đó, lúc này vội tiến lên, khẽ nói: “Trông thì có vẻ tình hình chụp ảnh này không giống như diễn, cô ấy nói rất đúng, hẳn không phải cô ấy.”

“——”

Bàn tay buông thõng bên người Đường Diệc nắm chặt thành quyền, đốt ngón tay bị hắn siết chặt đến kêu cót két.

Cảm xúc bị kìm nén đến cực điểm, cơ thể hắn căng cứng đến run lên.

Dưới ánh mắt hoảng sợ của Ngu Dao, cuối cùng Đường Diệc không làm gì cả, hắn đè nén những cảm xúc đó xuống, đôi mắt hắn hằn tơ máu, kiềm chế xoay người đi ra ngoài.

Lúc Đường Diệc chuẩn bị bước ta khỏi khu chụp ảnh, cuối cùng Ngu Dao nhũn người ở hàng ghế phía sau cũng lấy lại lý trí trong hoảng hốt, cô ta run giọng hỏi: “Không… Không tìm thấy Lâm Thanh Nha sao?”

Vẻ mặt Trình Nhận thay đổi, xoay người lại nói: “Cô Ngu nghe thấy tin gì ư?”

Ánh mắt Ngu Dao đấu tranh vài giây, cuối cùng vẫn cắn răng nói: “Ở tiệc rượu khai máy trước đó, tôi đi theo Lâm Thanh Nha ra ngoài, gặp cái người tên là… Từ Viễn Kính… Sau đó cậu ta tới tìm tôi, hỏi tôi có muốn trả thù Lâm Thanh Nha không, cậu ta bảo tôi dẫn Lâm Thanh Nha đi —— nhưng tôi đã từ chối! Tôi tuyệt, tuyệt đối không có tham dự vào!”

Đường Diệc cứng đờ người khi nghe thấy cái tên Từ Viễn Kính, hắn nhìn sang Trình Nhận: “Tôi đã bảo cậu xử lý hắn ta.”

Trình Nhận cũng không tưởng tượng nổi: “Lúc ấy đích thân tôi đưa bọn họ lên máy bay.”

“Thế tại sao hắn ta xuất hiện ở Bắc Thành!?”

Sắc mặt Trình Nhận trở nên khó coi: “Chắc chắn là có người âm thầm giúp đỡ, nếu không thì hiện tại Từ Viễn Kính thế đơn lực mỏng không có khả năng giấu được người của chúng ta —— tôi lập tức đi tra.”

“Tôi, có lẽ là tôi biết.”

Ngu Dao ở bên cạnh run rẩy giơ tay lên.

Đường Diệc quét mắt sang, sợ tới mức cô lập tức một lật: “Lần trước Từ Viễn Kính tới tìm tôi có nói, nói rằng, sau lưng cậu ta có, có người của nhà họ Đường, bảo tôi đừng lo lắng…”

Chợt Trình Nhận thay đổi sắc mặt, nhìn sang Đường Diệc.

Ánh mắt Đường Diệc trống rỗng vài giây.

Sau đó trong khoảnh khắc, những cảm xúc chen chúc nhau như muốn bùng nổ bị rửa trôi sạch sẽ, ngay cả cũng hơi thở hắn cũng bình tĩnh trở lại.

“Trâu Bội.”

Môi mỏng khẽ nhúc nhích, Đường Diệc chậm rãi nói ra cái tên kia.

Hắn mặt không cảm xúc xoay người đi ra ngoài.

Mặt Trình Nhận giật giật.

Anh ta đã đi theo Đường Diệc nhiều năm như vậy mà chưa từng có giây phút nào sợ hãi như hiện tại, không có lý do gì nhưng anh ta biết —— dáng vẻ bình thản giống như không xảy ra việc gì của Đường Diệc lúc này mới thật sự là điên rồi.

Hiện giờ, chuyện gì Đường Diệc cũng có thể làm được.

Trình Nhận muốn đuổi theo ngay nhưng dường như người nọ có mắt sau lưng dài: “Cậu không cần đi theo.”

“Sếp Đường ——”

“Đưa cô ta đến sở cảnh sát lấy lời khai, lập án, theo dõi và xác định vị trí của Từ Viễn Kính.

Phía bên Đường Hồng Vũ có tin tức gì tôi sẽ báo cho cậu.”

“…”

Đường Diệc sắp xếp rất rõ ràng, lý trí, hiệu suất cao, thậm chí còn toàn diện.

Nhưng vào lúc này, càng là như vậy Trình Nhận càng cảm thấy đáng sợ.

Đường Diệc giống như biết được suy nghĩ của anh ta.

Người nọ dừng bước, không xoay người lại, giọng giống như có chứa ý cười: “Cậu yên tâm… Trước khi tìm được cô ấy, tôi sẽ không làm gì cả.”

“Vâng, sếp Đường.”

Trình Nhận chỉ có thể cúi đầu đồng ý.

Trước khi bóng dáng kia rời đi, anh ta nhỏ giọng bồi thêm một câu.

“Cô Lâm vẫn đang đợi ngài đấy.”

“——”

Bóng dáng Đường Diệc khẽ lay động, sau đó hắn không nói gì cả, đi ra ngoài.

Chỗ ở hiện tại của Trâu Bội là do Đường Diệc sắp xếp, ở một biệt viện của nhà họ Đường ở Bắc Thành.

Trong ngoài biệt viện đều có sắp xếp đội bảo vệ của nhà họ Đường, bình thường Trâu Bội đi đâu đều có người đi theo, mỗi hành động cử chỉ đều được báo cho phía bên Trình Nhận.

Kết quả này là một trong những điều kiện tất yếu mà bà ta trao đổi với Đường Diệc để được ở lại trong nước.

Đã một thời gian dài rồi Trâu Bội không được ngủ ngon, tinh thần và thể chất đều rất kém, vậy mà tối hôm qua ngủ ngon một cách kỳ tích, bà tỉnh dậy mà không nhớ được giấc mơ nào.

Lúc Đường Diệc tiến vào, bà ta đang nằm ngửa trên ghế trong sân, phơi mình dưới ánh hoàng hôn.

“Tôi không biết gì cả,” bà ta thế mà vô cùng thẳng thắn, Đường Diệc hỏi cũng vô dụng, thậm chí còn không đợi Đường Diệc đi đến trước mặt đã nói hết, “Quả thật tôi có thuận tay cứu cái tên nhị thế tổ lụi bại của nhà họ Từ, nhưng chỉ là thuận tay thôi, cậu ta làm cái gì, làm thế nào, thời gian địa điểm, tất cả tôi đều không biết.”

Nhị thế tổ (二世祖) là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế.

Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau năm làm vua.

Dáng vẻ bình tĩnh thản nhiên đó và dáng vẻ khóc lóc la lối trước mặt Đường Diệc ở nhà họ Đường như hai người khác, khiến người ta không phân biệt được ai thật ai giả.

Thế nhưng Đường Diệc không thấy có vấn đề gì cả.

Dưới tấm da người này là người hay ma, hắn chẳng bao giờ quan tâm.

Vì thế, ngay sau đó Trâu Bội nhìn thấy, Đường Diệc lẳng lặng đi đến đối diện bà ta, duỗi tay kéo một chiếc ghế ngồi xuống.

Giống như so với bà ta hắn còn bình thản hơn, kéo chiếc bàn tròn bên cạnh ghế nằm của bà ta, cầm lấy ấm trà rót trà vào tách trà trống.

Đường Diệc uống sạch tách trà.

Trâu Bội cứng đờ cười nói: “Cậu ——”

“Suỵt.”

Đường Diệc lười biếng cụp mắt xuống, không nhìn thấy rõ biểu cảm, chỉ im lặng nhìn bà ta.

Trâu Bội chậm rãi thả lỏng chiếc lưng căng cứng, bà ta mở to mắt nhìn Đường Diệc.

Đường Diệc không nhìn bà ta, nhưng không nên là cái dạng này, hẳn hắn phải nổi điên, muốn bóp chết bà, nhưng lại ném chuột sợ vỡ bình, bởi vì hắn nên biết rằng có thể bà ta là người duy nhất nói cho hắn biết chính xác Lâm Thanh Nha đang ở đâu.

Cô ta biết mình chỉ cần nắm được nhược điểm của Lâm Thanh Nha là có thể hoàn toàn khống chế kẻ điên không kiêng kỵ gì này, dù bà ta có kêu hắn quỳ xuống hắn cũng sẽ quỳ không chút do dự, bà ta có thể trả lại toàn bộ sỉ nhục cho hắn.

Nhưng không có gì hết.

Những điều bà ta tưởng tượng điều không xảy ra dù chỉ là một điều.

Thời gian lặng lẽ trôi qua trong bầu không khí im phăng phắc, Trâu Bội chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh bắt đầu từ từ thoát ra khỏi lỗ chân lông, lòng bàn tay luồn vào trong quần áo sượt qua khiến bà ta ngứa ngáy, sau đó cả người rét run.

Lúc dây thần kinh trong đầu bà ta sắp căng đến mức chịu đựng tối đa thì đột nhiên tiếng bước chân vội vã vang lên ở hành lang gấp khúc.

Người đàn ông mặc vest màu đen dừng lại ở bên cạnh Đường Diệc, cúi đầu nói gì đó.

Trâu Bội căng thẳng đến nắm chặt nắm tay, đến lúc này bà ta mới phát hiện lòng bàn tay đã ẩm ướt lạnh băng một mảng.

Bà ta không rảnh lo, nhìn chằm chằm Đường Diệc.

Đường Diệc vẫn không có cảm xúc gì, hắn nghe người nọ nói xong, nhận lấy máy tính bảng từ đối phương, chậm rãi trượt mở.

Lúc này hắn mới nhấc mí mắt lên, con ngươi tối đen cùng cực.

Đặt máy tính bảng trước mặt Trâu Bội: “Ba phút trước, bác sĩ chủ trị của Đường S đã đi vào phòng bệnh của con trai bà.”

“——!”

Đồng tử của Trâu Bội mở to ra, bà ta run tay muốn cầm máy tính bảng, ngay sau đó nắm chặt nắm tay lại.

Bà ta cười cứng nhắc: “Không, không thể nào, chắc chắn là cậu đang dọa tôi.

Con trai tôi lại không ở trong nước, cậu không thể động đến được.”

“Chắc không?”

“…”

Cuối cùng Trâu Bội không nhịn được nữa, ánh mắt rơi xuống máy tính bảng.

Trên màn đang trực tuyến một chiều, bác sĩ chủ trị mà bà ta biết đang đứng ở mép giường của Đường S, còn con trai bà thì đang ngủ say trên giường với trạng thái người thực vật.

Da đầu Trâu Bội như muốn nổ tung, ném tách trà cầm máy tính bảng lên, bộ móng tay tinh tinh xảo siết chặt mép máy tính bảng: “Không thể nào —— không có khả năng —— cậu muốn làm gì nó? Cút khỏi nó! Cách xa nó một chút!”

Sau vài giây điên loạn, bà ta nhớ ra điều gì đó, trừng mắt nhìn Đường Diệc trông hết sức dọa người: “Cậu nghĩ cũng đừng có mà nghĩ! Cậu thế này là trái pháp luật! Cậu dám động vào nó thử xem!?”

“Bà đưa hắn ra nước ngoài, điểm tốt nhất là ở chỗ này,” Đường Diệc khẽ nói với giọng lười biếng, “Thật tốt quá, đó là một đất nước coi trọng tiền tài, nơi lợi ích thống trị mọi thứ, thậm chí bà còn không vi phạm pháp luật vì làm vài chuyện thương thiên hại lý ở đó.”

Sắc mặt Trâu Bội trắng bệch: “Cậu có ý gì?”

“Các thiết bị và nhân viên y tế giữ mạng cho Đường S đều có giá trên trời, nguồn tài chính của bà từ bên… Quỹ từ thiện, đúng không?”

Cuối cùng Đường Diệc cũng đặt tách trà xuống.

“Không may, trùng hợp chiều nay bên quỹ đó xảy ra vấn đề, tài khoản bị đóng băng —— đội phụ trách bên đó thiếu tài chính cung ứng, đã chuẩn bị ngừng trị liệu.”

Trâu Bội sững người mở to mắt, giống như rơi vào động băng: “Tôi có tiền… Tôi có tiền! Không thể ngừng, không được ngừng!” Bà ta hoảng đến trượt khỏi ghế nằm, quỳ liệt dưới đất, rồi bất chấp bò dậy, đi bằng đầu gối đến trước mặt Đường Diệc.

Bà ta khóc đến mặt đầy nước mắt nước mũi, mặt mày vừa đáng ghét vừa đáng thương: “Đường Diệc, Đường Diệc, nó chính là em trai cậu đấy Đường Diệc.

Trên đời này cậu chỉ có một người em trai đó thôi! Cậu không thể giết nó!”

“Giết?” Đôi môi mỏng của Đường Diệc nhếch lên, nhưng lại không phải nụ cười, hắn đứng dậy khỏi ghế, cúi người, “Đừng nói nhảm nữa, cậu con trai người thực vật của bà không có tiền điều trị thì có quan hệ gì đến tôi?”

Trâu Bội làm gì nghe vào, bà túm chặt ống quần Đường Diệc, than thở khóc lóc.

“Tôi cầu xin cậu, tôi cầu cậu Đường Diệc, đừng rút ống, đừng —— đừng động đến nó, tôi cầu xin cậu! Cậu bảo tôi làm cái gì cũng được! Tôi sai rồi tôi không dám nữa, cậu tha nó được không, nó vô tội mà Đường Diệc ——”

“Hắn vô tội? Thế Lâm Thanh Nha thì sao!”

Bỗng nhiên cơn giận dữ của Đường Diệc bùng lên, hét lên với chất giọng khàn khàn hét đến Trâu Bội bị dọa ngơ ra, co rụt người lại hoảng sợ mà ngước lên nhìn hắn.

Sau đó Trâu Bội lấy lại tinh thần, nước mắt càng rơi như mưa, bà ta quay đầu lại thoáng nhìn qua máy tính bảng nằm ở bên chân mình, run rẩy túm lấy ống quần Đường Diệc: “Tôi, tôi thật sự không biết Lâm Thanh Nha đang ở đâu… Tất cả đều là do Từ Viễn Kính, là kế hoạch của một mình Từ Viễn Kính.

Tôi chỉ đưa ra ý kiến cho cậu ta, cung cấp tài chính, còn lại tôi thật sự không biết gì cả! Cậu buông tha cho Đường S được không, cầu xin cậu buông tha ——”

Đường Diệc hung hăng hất bà ta ra.

Lần nữa vẻ mặt hắn trở nên lạnh lẽo, giống như cơn sóng dữ có thể xé nát con người nhấn chìm dưới mặt biển bình lặng.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía trong góc, giọng điệu hờ hững.

“Rút đi.”

“Vâng, cậu Đường.”

“…!”

Chút huyết sắc trên môi Trâu Bội biến mất.

“Tòa nhà xây dở!” Trước khi người ở trong góc cầm lấy di động, cuối cùng Trâu Bội cũng hét lên với giọng khản đặc, “Tôi biết cậu ta vẫn luôn trốn ở một tòa nhà đang xây dở ở ngoại ô!”

Sau khi hét xong, bà ta nhào về phía người đứng ở trong góc, nước mắt càng khiến mặt bà ta trông dữ tợn hơn: “Còn lại thì tôi không biết! Tôi chỉ biết điều này thôi, dù các cậu có giết tôi, tôi cũng không biết!”

Nhìn người phụ nữ cuồng loạn đang khom lưng cúi người dưới đất, ánh mắt Đường Diệc lạnh lùng, hắn dùng đôi mắt lạnh như băng nhìn đồ vật dưới đất một lúc lâu.

Vệ sĩ ở bên cạnh nhìn mà da đầu không khỏi tê rần.

Ánh mắt đó không giống người, càng không giống đang nhìn người.

Cho đến khi tiếng chuông điện thoại làm bừng tỉnh.

Đường Diệc đút cánh tay cứng đờ buông thõng vào túi quần lấy di động ra, đưa lên tai.

Đường Hồng Vũ: “Tra ra rồi, vị trí ở một con đường ngoại ô Bắc Thành, hẳn là bị vội vã ném xuống khi đổ chuông trong lúc xe chạy trên đường.”

Đường Diệc: “Chia sẻ định vị cho tôi.”

Đường Hồng Vũ: “Nhà họ Nhiễm cũng muốn hỗ trợ tìm người, chỗ cậu có tin tức gì không?”

Đường Diệc nhắm mắt lại, khàn giọng nói: “Người trói cô ấy là Từ Viễn Kính, điểm dừng chân của hắn ta là ở tòa nhà xây dở nào đó ở ngoại ô.”

Giọng Đường Hồng Vũ trầm xuống: “Năm trước, ông lớn trong giới bất động sản xảy ra chuyện, ở ngoại ô Bắc Thành có rất nhiều tòa nhà xây dở vì bất hòa trong thỏa thuận, các quyền lực và trách nhiệm không rõ.

Tìm hết tất cả luôn à?”

“Dọc theo con đường định vị di động mở rộng tìm hết tất cả con đường.”

“…Tôi biết rồi.”

Đường Diệc cũng chia sẻ tin tức và chỉ thị giống thế cho Trình Nhận.

Sau khi cúp máy, mắt lạnh nhìn nhìn Trâu Bội đang ở dưới đất ôm máy tính bảng khóc giàn giụa nước mắt.

Người phụ nữ nhận ra điều gì đó, vừa hận vừa sợ hãi nhìn hắn.

Đường Diệc lạnh nhạt thu hồi tầm mắt: “Đưa bà ta đến sở cảnh sát đi.

Nhớ rõ, là chúng ta phụ phá án tìm được Từ Viễn Kính và đồng phạm, không phải bà ta tự thú.”

“Vâng, ngài Đường.”

Hai vệ sĩ tiến lên, kéo Trâu Bội dưới đất lên chuẩn bị đi ra ngoài.

Thế nhưng vào lúc này, tròng mắt của người phụ nữ bùng nổ cảm xúc đến cứng đờ chuyển động: “Dao.”

Hai vệ sĩ dừng lại.

Đường Diệc ngoái đầu lại, lạnh lùng nhìn bà ta.

Trâu Bội chậm rãi nhếch khóe miệng lên, kết hợp với khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi và lớp trang điểm nhòe đi, nở một nụ cười vặn vẹo: “Từ Viễn Kính có mang theo dao, chính là dao bị kiểm soát.”

Dao bị kiểm soát là công cụ không được phép mang ra nơi công cộng.

Con ngươi của Đường Diệc co lại: “Bà muốn nói cái gì?”

Trâu Bội nhìn xuống, ánh mắt rơi lên bàn tròn đặt ấm trà và tách trà: “Phía dưới có ngăn kéo, bên trong có một cây dao gọt hoa quả, chỗ tôi không có dao bị kiểm soát, chỉ có thể giúp cậu đến vậy.”

“——!”

Vệ sĩ biến sắc, vẻ mặt khó coi kéo Trâu Bội ra ngoài.

Trâu Bội quay lại, cười nói với chất giọng khàn khàn: “Nhất định phải dùng phòng thân đấy!”

“…”

Trong sân lặng như tờ mấy giây.

Có người chậm rãi ngồi sụp xuống bên cạnh bàn tròn, kéo ngăn kéo ra.

Một mảnh vải trắng như tuyết được trải giữa ngăn kéo màu gỗ, trắng đến hắn đau mắt.

Nằm yên tĩnh trên mảnh vải là một con dao sắc lạnh.

Đường Diệc hạ tay, chậm rãi cầm lấy.

【Dục Diệc.】

Đột nhiên đầu ngón tay Đường Diệc run lên.

Ánh mắt hắn bi thương, siết chặt tay trước khi cầm lấy.

Giằng co một lúc lâu, Đường Diệc nặng nề đóng sầm ngăn kéo, hắn đứng dậy lấy di động ra.

“Trình Nhận.”

“Chuẩn bị một cây dao co rụt, một túi máu.”

Theo như lời Đường Hồng Vũ nói, tòa nhà xây dở ở ngoại ô Bắc Thành rất nhiều, ngay cả kia loại trừ một phần vị trí của chiếc di động bị vứt bỏ thì khối lượng công việc điều tra còn lại vẫn rất nhiều.

Sau khi vụ án được lập hồ sơ, lực lượng cảnh sát được huy động và tất cả nhân lực sẵn có của nhà họ Đường với nhà họ Nhiễm đều tản ra tìm, thông qua giám sát điều tra từng vùng trong phạm vi loại trừ thu hẹp.

Đường Diệc xuất phát sớm nhất và cũng đi đầu.

Ngoại ô hoang vu bị bao phủ bởi màn đêm tối tăm, xe cộ thưa thớt, một lúc lâu rồi mà chẳng nhìn thấy chiếc xe nào đi qua.

Từ lúc nhận được tin, Đường Diệc chưa hề uống một giọt nước nào, thế nhưng dường như cơ thể đã quên mất nhu cầu kiểu này.

Trong đêm tối, hắn không biết mệt lướt nhìn qua từng bóng mờ, sau đó tìm kiếm cái tiếp theo.

Cho đến khi bóng dáng của một tòa nhà thấp bé nào đó ở xa xa rơi vào trong mắt hắn.

Phanh lại một chút.

Cảm xúc dữ dội dao động trong mắt Đường Diệc, hắn nhìn chằm chằm tòa nhà thấp kia.

Không có dấu hiệu chứng minh cô đây nhưng có một cảm giác khó tả khiến hắn phải thở gấp.

Từ từ xoay vô lăng.

Đi theo con đường đất tự mở sắp bị chôn vùi trong đám cỏ hoang, Đường Diệc tắt đèn xe, lái xe về phía bóng của tòa nhà thấp.

Khi còn lại một hai trăm mét cuối, Đường Diệc dừng xe lại.

Cách cửa sổ xe, hắn nhìn thấy một chiếc xe bánh mì đang ngủ đông trong bóng đêm cách đó không xa.

Xe bánh mì: Dùng để chỉ các loại xe không có khoang động cơ và khoang hành lý nhô ra ở phía trước và phía sau, giống như một ổ bánh mì.

Rất đáng nghi, chiếc xe ấy cực kỳ giống với chiếc xe Từ Viễn Kính đi.

Đường Diệc tắt xe, xuống xe.

Hắn ở trong đêm tối, lẳng lặng đi tới gần tòa nhà thấp kia, sau đó nghe thấy giọng của Từ Viễn Kính.

Sau đó là một giọng nói khe khẽ yếu ớt.

“…Tại sao trói tôi?”

Ở trong đêm tối, bỗng nhiên Đường Diệc cứng đờ.

Hắn cắn chặt rằng kìm bản năng xuống lao lên, hắn ép mình lặng lẽ lùi về phía sau, lùi thẳng vào trong bụi cỏ cao đến nửa người.

Đường Diệc lấy di động mang theo bên người ra, chia sẻ định vị cho Trình Nhận, sau đó hắn chỉnh chế độ im lặng, gọi cho Đường Hồng Vũ.

Đối phương gần như bắt máy ngay lập tức: “Bên cậu thế ——”

“Tôi tìm được cô ấy rồi.”

Đường Diệc nhắm mắt lại, khàn khàn nói.

Dường như Đường Hồng Vũ nghẹn lời một chút, lần đầu tiên không nói nên lời.

Đường Diệc không đợi cô ta: “Đã chia sẻ định vị cho Trình Nhận, tôi đi kéo dài thời gian, cảnh sát sẽ nhanh chóng đến thôi.”

Đường Hồng Vũ hô hấp gấp gáp: “Cậu muốn làm gì? Trước khi cảnh sát đến cậu đừng hành động thiếu suy nghĩ! Hiện giờ Từ Viễn Kính đã điên rồi, hắn ta khác với cậu, hắn ta không có gì để mất!”

Đường Diệc cảm thấy hẳn là mình quá mệt mỏi, thế nhưng hắn vẫn còn có thể khẽ cười một tiếng, “Cũng không có gì khác.”

“Đường Diệc ——”

“Suỵt, đừng dọa cô ấy,” Đường Diệc nói nhỏ, “Mật mã két sắt trong văn phòng tôi là , bên trong có di chúc của tôi.”

Da đầu của Đường Hồng Vũ tê rần: “Mẹ kiếp, cậu nói chuyện này cho tôi ——”

“Nếu tôi không ra, nợ cô thiếu tôi, cho cô ấy hết.” Lần đầu tiên Đường Diệc ăn nói nhẹ nhàng với Đường Hồng Vũ, “Coi như tôi cầu xin cô, đời này che chở cô ấy.

Nếu có kiếp sau…” Hắn mỉm cười, “Hy vọng là có đi.”

“Đường Diệc!”

Trong tiếng khóc nghẹn ngào của Đường Hồng Vũ, Đường Diệc cúp máy.

Hắn ném điện thoại tại chỗ, trong đêm tối một mình đi về phía tòa nhà thấp.

Cỏ trong bãi đất hoang mọc bừa bãi, cao đến thắt lưng, từ bên cạnh hắn phất qua.

Đám cỏ dại này giống như hắn.

Lớn lên trong bùn đất dơ bẩn, hèn mọn.

Máu trong tim là máu đen, cứ khăng khăng khao khát tiểu Bồ Tát như tuyết trắng trên bầu trời.

Tốt nhất là không với tay tới, cách xa cô cũng tốt, cô không phải chịu đựng sợ hãi và đau khổ ngày hôm nay.

Cô nên sợ hãi nhiều hơn.

Nếu con người thật sự có kiếp sau…

Thế thì hắn muốn làm một người bình thường, sạch sẽ, không điên khùng điên loạn, sau đó tìm được cô.

Nhất định phải tìm được cô.

“Dục Diệc ——”

Chợt Đường Diệc chợt dừng lại.

Trầm mặc vài giây, hắn giơ tay vịn khung cửa sổ trống.

Từ Viễn Kính cũng không ngờ Đường Diệc sẽ xuất hiện ở trước mặt gã nhanh như vậy.

Dựa theo kế hoạch của hắn ta, bọn họ sẽ gặp mặt nhưng tuyệt đối không phải là hiện tại.

Hắn ta còn chưa làm gì cả, cũng chuẩn bị tốt gì hết.

Từ Viễn Kính vừa tức lại hận, hắn ta có một loại sợ hãi như thể đã ăn sâu vào xương cốt đối với kẻ điên này.

Gã nắm chặt con dao găm trong tay, nặn ra một nụ cười: “Vốn dĩ tao định ngày mai sẽ gọi điện thoại cho mày, mày tới sớm như vậy làm gì, vội đi tìm chết?”

“Đúng vậy, tao tới tìm chết.” Đường Diệc nhìn bọn họ đi đến trước mặt họ, “Lại đây, giết tao đi.”

“Mày đừng di chuyển!”

Từ Viễn Kính sợ tới mức tay run lên, nhanh chóng đặt ngang con dao găm trước cổ Lâm Thanh Nha.

Giọng hắn ta run rẩy khàn khàn, khóe mắt muốn nứt ra.

“Mày qua đây tao sẽ cắt cổ cô ta ngay! Ở nơi đồng không mông quạnh này, Đại La Thần Tiên cũng không cứu nổi cô ta!”

Chân bước ra được một nửa của Đường Diệc cứng đờ dừng lại.

Từ Viễn Kính sửng sốt, sau đó cầm dao cười ha hả: “Ngạc nhiên thật đấy, vậy mà con chó điên nhà họ Đường lại nghe lời như vậy? Đúng là mở rộng tầm mắt! Chuyện này phải cảm ơn cô, Lâm Thanh Nha?”

Từ Viễn Kính cúi xuống, mặt gian ác dùng đao vỗ vỗ mặt Lâm Thanh Nha: “Để xem rốt cuộc tiểu Quan Âm của chúng ta có phải là dáng vẻ sạch sẽ, trong sáng và kiêu ngạo đến không dính một hạt bụi không? Cô nói xem, phải chăng cô bị ngốc nên mới thích một tên điên thế không? Hắn ta có cái gì tốt chứ, không phải hắn ta cũng là rác rưởi giống tôi à? Ồ không ——”

Từ Viễn Kính ngồi dậy, cười ha hả: “Hắn ta còn không bằng tôi! Hắn ra là kẻ điên khắc cả nhà, còn khắc cô nữa! Nếu không phải do hắn ta thì sao cô bị tôi bắt? Đúng không?!”

“…”

Con ngươi của Lâm Thanh Nha run rẩy, sau đó cô nhắm mắt lại, cố kiềm chế không cho nước mắt giữa hàng mi chảy xuống.

Cô cắn môi không cho mình phát ra tiếng, chỉ nhìn phía trước khẽ lắc đầu.

Hốc mắt Đường Diệc đỏ theo: “Đừng khóc, cũng đừng sợ, anh sẽ cứu em.”

“Cứu? Mày lấy cái gì cứu!”

Ánh nến chiếu lên mặt Từ Viễn Kính, càng làm cho ngũ quan gã thêm vặn vẹo dữ tợn.

Gã kề sát dao vào trước cổ Lâm Thanh Nha, máu ở vết cắt nông đã rỉ ra.

Đường Diệc ép mình dời tầm mắt khỏi Lâm Thanh Nha để nhìn lên, hắn nhìn Từ Viễn Kính, ánh mắt lạnh buốt xương.

“Chính tao.”

“Mày, mày nói cái gì?”

“Tôi lấy mạng tao ra, cứu cô ấy, mày muốn không?” Đường Diệc thấp giọng bình tĩnh hỏi.

Từ Viễn Kính sửng sốt.

Về phần Lâm Thanh Nha thì vẫn run sợ chờ đợi câu trả lời cô sợ nhất, cuối cùng cô cũng buông đôi môi cắn đến trắng bệch ra, gần như run rẩy đến không nói thành lời: “Đường Diệc, anh đã đồng ý với em…”

Đường Diệc rũ mắt cười khẽ, “Xin lỗi tiểu Bồ Tát, anh muốn nuốt lời.”

Hắn nhấc mí mắt lên, sự dịu dàng biến mất, hắn lạnh lùng nhìn Từ Viễn Kính đầy châm chọc: “Phế vật mới giơ dao với người yếu hơn.

Tao đặt mạng ở đây, mày cũng không dám tới lấy sao?”

Từ Viễn Kính từ trong ngơ ngác hoàn hồn lại, gã cười dữ tợn: “Đúng, tao không cần, phế vật thì làm sao? Tao chính là phế vật đó, nếu không thì đã không bị đồ chó điên như mày ép đến cảnh này đúng không? Phép khích tướng vô dụng với tao! Mày đừng có mơ!”

Ánh mắt Đường Diệc tối tăm u ám đi, vậy nhưng khóe môi nhếch lên, hắn hờ hững liếc nhìn Từ Viễn Kính: “Tao không nên đánh giá cao sự can đảm của mày.”

Hắn đưa tay ra sau, lấy một con dao có vỏ từ bên hông ra.

Từ Viễn Kính sợ tới mức run cầm cập, khàn khàn hỏi: “Mày muốn làm gì!? Mày không sợ tao giết cô ta sao?!”

Đường Diệc cười khẽ: “Tao giúp mày hạ quyết tâm.”

“Cái gì, quyết tâm cái gì?”

Đường Diệc rút dao khỏi vỏ, tiện tay ném xuống đất.

Ánh nến mơ hồ nhưng chiếc vào con dao kia vẫn phản chiếu ánh sáng chói mắt.

Từ Viễn Kính nuốt một ngụm nước bọt: “Rốt cuộc mày muốn làm, làm cái ——”

“…Đường Diệc!”

Bỗng nhiên đôi mắt hạnh của Lâm Thanh Nha trợn tròn, nháy mắt sự hoảng sợ vô hạn đã nhấn chìm cô, cô cố sức đến giọng gần như mất tiếng, dường như quên mất trước cổ có dao, tiến về phía trước như là không muốn sống nữa, Từ Viễn Kính sợ tới mức ấn cô trở về.

Từ Viễn Kính lấy lại tinh thần, một bên cảnh giác Đường Diệc một bên tức muốn hộc máu bóp cổ Lâm Thanh Nha: “Mẹ kiếp, cô không muốn sống nữa hả?!”

Lâm Thanh Nha lại không nhìn thấy hắn ta.

Đôi mắt màu trà ngập trong nước mắt, làm mờ hết tầm nhìn của cô, cô vừa muốn cố gắng nhìn hắn, nước mắt càng không kìm được trào ra.

Lâm Thanh Nha khóc đến giọng khàn đi: “Đường Diệc, em cầu xin anh, đừng…”

Hốc mắt Đường Diệc đỏ hoe theo, hắn nghiến răng nhìn Lâm Thanh Nha, sau đó hung dữ trừng mắt với Từ Viễn Kính: “Chẳng lẽ mày sợ tao? Tao nói tao đặt mạng ở đây, mày không cần phải động tay động chân, tao tự tới.”

“Vụt.”

Từ Viễn Kính chưa kịp phản ứng, trơ mắt nhìn Đường Diệc giơ lưỡi dao lóe sáng lên đâm thẳng vào ngực mình ——

Phụt một tiếng.

Màu đỏ đẹp đẽ chói mắt hiện lên áo sơ mi màu trắng của hắn, sau đó lan ra.

Bóng dáng cao gầy kia cứng đờ vài giây, chậm rãi quỳ xuống, ngã trên đất.

Sau một tiếng trầm đục, chợt bầu không khí im phăng phắc.

Không hề có bất kỳ tiếng động nào.

Tòa nhà xây dở trống trải như vậy mà yên tĩnh giống như chết.

Lâm Thanh Nha như mất hồn, không động đậy, sững người ở trước ghế dựa, không phát ra tiếng động nào.

Từ Viễn Kính bất chấp cô, gã vừa hưng phấn vừa sợ hãi, từ từ hạ tay và con dao khỏi cổ Lâm Thanh Nha, dè dặt đi về phía người nọ.

Càng đến gần, gã càng thấy trên sàn bê tông, máu đỏ tươi chầm chậm lan thành một bãi.

Giọng Từ Viễn Kính vặn vẹo, vừa sung sướng lại sợ hãi: “Chết rồi? Đồ điên này thật sự chết rồi? Lâm Thanh Nha cô có thấy không? Tôi không có giết hắn ta, tự hắn ta giết mình! Không liên quan đến tôi ha ha —— á!”

Giọng nói khàn khàn của Từ Viễn Kính còn chưa dứt, đang đến gần định đá “cái xác” thì bỗng nhiên chân bị nắm lấy, sau đó bị vật ngã thật mạnh.

Đôi chân dài của “cái xác” trực tiếp vật ngã hắn ta xuống đất.

Từ Viễn Kính ngã úp mặt xuống đất, phịch một tiếng, răng cửa đau nhức, đau đến gã hét thảm thiết một tiếng, ở dưới đất co rụt lại như con tôm.

Nhưng hắn ta vẫn không quên, ôm hận ngẩng đầu lên với những giọt nước mắt đẫm máu: “Sao có thể! Rõ ràng tao thấy mày ——”

Đường Diệc chống đôi chân dài trên đất, ánh mắt tàn bạo, hắn kéo cởi cúc áo sơ mi, kéo túi máu được quấn ở bên trong xuống, để lộ bờ ngực trắng lạnh.

Hoàn hảo không một vết xước, liền một đinh điểm thương đều không có.

“Dao ảo thuật, mày chưa từng thấy?”

Đường Diệc đưa con dao đến mặt Từ Viễn Kính.

Chuôi dao lạnh băng rụt vào, bật ra, trong cơn tê buốt do đập răng cửa tăng lên không hề đau đớn, nhưng khiến cho Từ Viễn Kính cảm thấy sự sỉ nhục ngập đầu.

Gã nhìn chằm chằm Đường Diệc, nắm con dao găm ở dưới đất, đứng dậy, nhào thẳng qua:

“Đường Diệc!!”

Dường như Đường Diệc gần như không tốn sức đã ngăn được đôi tay cầm dao kia.

Mũi dao hướng lên trời, Đường Diệc đè chuôi đao và tay của Từ Viễn Kính, cụp mắt nhìn hắn ta như nhìn đống rác ven đường.

Hơn nữa, sự điên cuồng đã bị đè nén và tra tấn hắn trong vô số khoảnh khắc hiện lên dưới đáy mắt hắn, Đường Diệc rũ mắt liếc nhìn Từ Viễn Kính bằng nửa con mắt.

Hắn nhỏ giọng nói: “Sao mày dám chạm vào cô ấy.”

“――”

Từ Viễn Kính run rẩy mãnh liệt.

“Cảnh sát!!”

“Cảnh sát! Bỏ dao xuống!!”

Tiếng bước chân ồn ào.

Vô số ánh sáng chói mắt giống như đèn sân khấu mạnh mẽ chiếu thẳng vào trong mắt Từ Viễn Kính.

Từ Viễn Kính hít vào một hơi thật sâu, nghiến răng nghiến lợi cười nói: “Tao không động đến mày, mày cũng đừng nghĩ động đến tao —— cảnh sát đã tới rồi, mày làm sao? Tao cũng chưa làm Lâm Thanh Nha bị thương, cùng lắm thì ngồi tù ba năm là ra —— Mẹ nó, tao còn trói cô ta!!”

“Phải không?”

Bên tai vang lên tiếng cười trầm thấp.

Một cảm giác sợ hãi khó hiểu dâng lên trong lòng Từ Viễn Kính.

Không đợi gã phản ứng hay là lùi về sau, lập tức cảm thấy đột nhiên quay về con số không ——

Dưới lực vật lộn một chiều, quán tính khiến Từ Viễn Kính không thu tay lại được.

Đâm thẳng vào lòng ngực trắng lạnh.

“Phụt.”

Một tiếng phụt này vô cùng gần, hết sức chân thật.

Mùi máu tanh bắn lên mặt gã, nóng bỏng như thiêu đốt.

Từ Viễn Kính vô cùng hoảng sợ, chỉ muốn ném con dao đi xoay người giải thích: “Không ——”

Không phải tôi giết!!!

“Đùng.”

Nhưng tiếng súng ở phía trước đã vang lên trước.

Tất cả chìm vào bóng tối.

Cơ thể Từ Viễn Kính bị rút cạn hết tất cả sức lực, ngã xuống.

Trong khoảng trống cuối cùng.

Gã nghe thấy tiếng cười của kẻ điên gần chết kia.

“Vậy thì cùng nhau xuống địa ngục đi… Đừng vấy bẩn cô ấy.”

Truyện Chữ Hay