Thoại Mẫu Đơn Đình
…
Mây đen che lấp mặt trời, mưa to như trút nước.
Dân cư ở cổ trấn Lâm Lang thưa thớt, các ngôi nhà thấp bé đứng sừng sững trong mưa, giống như những chiến binh thầm lặng.
Nước trút xuống mái hiên chảy thành dòng, con đường lát đá gập ghềnh dẫn đến trấn bị nước mưa làm mất đi màu xanh thẫm.
Cầu đá đối diện cổng vào thị trấn, có một chiếc xe màu đen phong cách hiện đại hoàn toàn không hợp với cổ trấn đang đỗ một bên đầu cầu.
Bên trong xe, một cô gái ngồi ở ghế điều khiển, bóng dáng bị mưa ngoài cửa sổ làm nhòe đi.
Giọng nói ảo não mơ hồ truyền đến.
“Tín hiệu ở đây không tốt…”
“Chờ lâu quá, tôi còn phải quay về để xác nhận trang phục diễn cho cô ấy ở đoàn kịch Phương Cảnh vào ngày mốt nữa, mau liên hệ với phía trấn bên kia…”
“Cô, cô Lâm? Đương nhiên là cô ấy ở trong xe, ở bên cạnh tôi —— Thanh Nha? Bên ngoài vẫn còn mưa đấy, cô muốn đi đâu??”
“…”
Không biết từ khi nào cửa xe ghế sau bị một cánh tay trắng nõn gầy gò đẩy ra, một cô gái chừng mười tuổi cầm ô lặng lẽ bước xuống xe, đi vào trong mưa.
Cổ trấn không thể so được với thành phố lớn, những kẽ hở giữa đường lát đá toàn là bùn, bị nước mưa nhỏ xuống làm bắn nước bùn lên, bắn loang lổ lên đôi giày trắng tinh của cô gái.
Lâm Thanh Nha không quan tâm.
Cô cầm ô bằng cánh tay trắng nõn gầy gò, bước từng bước đi qua cầu đá.
Cổ trấn ẩn giấu sau màn mưa dần hiện rõ ra trước mắt cô.
Cuối cùng cô cũng nhìn thấy rõ ——
Dưới lều che giếng bên cạnh cầu đá, một đứa trẻ xấp xỉ tuổi cô bị ấn vào làn nước trong miệng giếng.
Mấy đứa nhóc làm chuyện xấu ở bên cạnh cười.
“Sao hôm nay nó không đánh trả vậy, làm gì mà hôm nay nghe lời thế?”
“Còn ôm cái hộp nát kia làm gì, bà ngoại mày bị thiêu thành tro rồi, dù có ôm không buông bà tà cũng không quay lại được đâu ha ha ha…”
“Tạp chủng, xí! Để tao coi sau này còn có ai bảo vệ mày được!”
“Dìm chết nó đi!”
“Có thoải mái không? Hả?”
“Mẹ tao nói, nó và mẹ nó đều xui xẻo, không thể để nó ở trong trấn! Bà ngoại nó bị mẹ nó và nó làm cho tức chết đó!”
“…”
“Lời của đứa trẻ” còn lạnh lẽo và tàn khốc hơn cả cơn mưa xối xả giữa hè.
Đứa trẻ ôm chặt chiếc hộp trong tay, bị ấn vào trong nước rồi thả ra không biết bao nhiêu lần.
Lần nào cậu cũng chật vật ghé vào bên cạnh giếng, ho khan đầy khó chịu giữa những tiếng cười vang.
Mấy đứa trẻ nọ mải miết vui chơi, thay phiên nhau ấn cậu nhóc vào trong nước giếng lạnh thấu xương, vừa cười vừa mắng, cho đến khi chơi mệt rồi, trong trấn vang lên một tiếng hét to không biết vang lên từ nhà ai mới giải tán.
Chỉ còn lại cậu nhóc đang nhắm mắt dựa vào bên cạnh giếng, người hết sức nhếch nhác, không nhúc nhích như là chết rồi.
Trong mưa, Lâm Thanh Nha lặng lẽ bước xuống bậc cuối cùng của cây cầu đá.
Trong giây phút dẫm lên đất, sình bùn bắn lên, làm bẩn cả giày và đôi tất trắng.
Cô bước qua không hề cúi đầu.
Mái lều che giếng bị dột mưa.
Đứa trẻ quần áo rách rưới cúi đầu xuống, mái tóc đen nhánh ướt sũng, hơi xoăn nhẹ dán sát bên thái dương.
Làn da cậu nhóc tái nhợt, giống như không được nhìn thấy ánh mặt trời, không có lấy chút huyết sắc nào.
Lâm Thanh Nha dừng lại một lúc lâu, cậu nhóc mới chậm rãi cử động.
Hàng mi dày dính nước mưa mở ra để lộ đôi con ngươi đen láy, rét lạnh gần như băng.
Cậu hé đôi môi mỏng, khẽ nhếch lên thành một đường cong đầy mỉa mai, giọng của cậu thiếu niên bị sặc nước trở nên khàn khàn, nhìn cô bằng ánh mắt như chó nhà có tang bên đường.
“Nhìn cái gì?”
“…”
Cậu lạnh lùng cười rộ lên, nhìn quét chiếc mũ trùm đầu trắng tuyết liền với chiếc áo choàng dài Quan Âm, dừng trên khuôn mặt sạch sẽ của cô gái dưới mũ áo choàng.
Giọng khàn và run nhưng vẫn cười ——
“Ồ, cô cũng muốn đi lên chơi một chút?”
“…”
Lâm Thanh Nha vẫn im lặng.
Cô tiến đến gần dưới ánh mắt lạnh lẽo u ám của cậu nhóc.
Đến chỗ gần nhất, cô chậm rãi ngồi sụp xuống, không để ý đuôi áo choàng trắng như tuyết bị ướt nước bùn dơ bẩn.
Lâm Thanh Nha lấy một chiếc khăn tay thêu dùng trong biểu diễn, đưa cho cậu thiếu niên.
Thiếu niên không nhận, hơi nhếch đuôi mắt lên nhìn cô.
Đẹp thì đẹp đó, đáng tiếc ánh mắt hung dữ, giống như chó hoang ven đường đang nhăm nhe nhào lên cắn cổ cô bất cứ lúc nào.
Lâm Thanh Nha cụp mắt, hạ tay xuống ——
Khăn tay bị những ngón tay trắng đẹp tinh tế của cô gái gấp lại, đặt trên chiếc hộp gỗ bị thiếu niên ôm chặt trong lòng ngực.
Dưới ánh mắt cứng đờ của thiếu niên, cô từng chút từng chút lau sạch nước mưa và bùn bắn lên hộp gỗ đựng tro cốt.
Trên chiếc khăn trắng nở một hai đóa hoa màu xám.
“Lâm Thanh Nha.”
“━━”
Ngón tay Lâm Thanh Nha cứng đờ.
Đột nhiên nhận thức bị kéo ra khỏi cơ thể mười hai tuổi này, cô nhớ rõ: Ít nhất ở đây, đứa nhỏ này không thể nào biết tên cô.
Không đợi Lâm Thanh Nha ngẩng đầu nhìn đứa trẻ kia, bóng tối đã bao trùm lấy.
Ngay tại lúc một tia ý thức tỉnh táo cuối cùng, giọng khàn khàn của ai đó, vừa cười vừa mang theo tiếng khóc nức nở cất lên từ một góc ký ức ——
【Giết tôi đi, Thanh Nha.】
“Đinh đinh đinh!”
“——”
Bỗng nhiên Lâm Thanh Nha giật mình tỉnh giấc.
Phòng ngủ tối mịt.
Chỉ có vài tia sáng lọt qua khe hở rèm che, dịu dàng đáp trên sàn nhà.
Tiếng chuông điện thoại bàn vẫn còn đang vang vọng trong căn phòng trống vắng.
Lâm Thanh Nha nghiêng người nhận cuộc gọi, nghe thấy giọng nói nôn nóng ở bên kia đầu dây.
“Cô Lâm, trạng thái sáng nay của mẹ cô không tốt lắm, có thể phiền cô đến đây một chuyến không?”
“…Được.”
Hơn năm giờ sáng, đường phố Bắc Thành vắng vẻ.
Lâm Thanh Nha chỉ có thể dùng máy điện thoại bàn, gọi Bạch Tư Tư đang mơ ngủ ra.
Bạch Tư Tư làm cu-li ngáp dài một cái, lái xe đưa Lâm Thanh Nha đến một viện điều dưỡng ở ngoại ô Bắc Thành.
Lâm Thanh Nha đi lên phòng bệnh đơn ở trên lầu cao nhất một mình, khi cô đi vào, Lâm Phương Cảnh đã ổn định cảm xúc lại.
Đèn trong phòng lờ mờ, chỉ có một cây đèn bên cạnh cửa, một người phụ nữ đưa lưng về phía cửa phòng, ngồi một mình trên xe lăn bên cửa sổ, trên đùi là tấm chăn thêu hoa, yên tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ở phía chân trời mặt trời vẫn chưa nhô lên, đường chân trời xuất hiện một vòng cung màu trắng, một đường màu đỏ lộng lẫy nằm dưới những đám mây, sắc vàng nóng lòng được ló dạng.
Khung cảnh xa xôi và tráng lệ như vậy càng làm tăng thêm vẻ cô đơn và nhỏ bé của bóng người ngồi trên xe lăn.
Cứ như bất kỳ lúc nào cũng có thể bị màn đêm kéo dài nuốt chửng.
“Cô Lâm, cô đã đến rồi.”
“…”
Đột nhiên trong phòng vang lên một giọng nói, Lâm Thanh Nha cụp mắt, đè nén dòng suy nghĩ và cảm xúc dâng trào lên.
Hộ lý chăm sóc Lâm Phương Cảnh cầm phích nước nóng đi đến trước mặt cô, khẽ nói.
“Bà ấy vừa mới bình tĩnh lại, giờ không để ý tới ai cả.
Cô Lâm, chúng ta ra ngoài nói chuyện nhé?”
“Vâng.”
Lâm Thanh Nha nhìn bóng lưng của người phụ nữ mải nhìn ra cửa sổ ở phía trước.
Có vẻ như Lâm Phương Cảnh không phát hiện cô đã đến, không hề quay đầu lại.
Lâm Thanh Nha rũ mắt, bước ra khỏi phòng bệnh.
Hành lang dài yên tĩnh lạnh lẽo.
Lâm Thanh Nha đi đến bên cạnh hộ lý chăm sóc Lâm Phương Cảnh, chủ động hỏi: “Dì Đỗ, sáng nay đã xảy ra chuyện gì thế ạ?”
“Trời ạ, trách tôi cả.
Khoảng hơn ba giờ sáng, mẹ cô nói không ngủ được, muốn xem TV, tôi mở TV cho bà ấy rồi đi vệ sinh.
Kết quả còn chưa ra đã nghe thấy tiếng la hét của bà ấy ở trong phòng.”
“Vì chuyện gì ạ?”
“Tôi vừa ra thì mới phát hiện trên TV đang chiếu một chương trình,” hộ lý cảm thấy áy náy, “Trong chương trình có cái người mà cô nói với tôi, người mà không được để mẹ cô nghe thấy tên là Ngu, Ngu gì đó…”
Lâm Thanh Nha rũ mắt.
“Ngu Dao.”
“A đúng rồi, là cô ấy!”
Hộ lý còn muốn tự trách mình thêm vài câu nữa nhưng sau khi nhận ra cảm xúc không đúng trong hai chữ kia.
Bà chần chừ ngẩng đầu lên nhìn người phía trước.
Không phải ảo giác của bà.
Đứng dưới ánh nắng ban mai trên hành lang nửa sáng nửa tối, cô Lâm xưa nay trang nhã khiến người ta không phát hiện được cảm xúc của cô, nay mang khuôn mặt lạnh lẽo như ngâm trong băng lạnh.
Hộ lý xoắn xuýt lên, cuối cùng không nhịn được dè dặt hỏi: “Cô Lâm, người tên Ngu Dao có quan hệ gì với cô?”
“Không có gì,” Lâm Thanh Nha hoàn hồn, nâng mắt lên, “Người quen cũ thôi ạ.”
“À…”
Người phụ trách chăm sóc không hỏi nữa.
Mặc dù Lâm Phương Cảnh không hề hay biết con gái đến nhưng Lâm Thanh Nha vẫn ở phòng bệnh dùng bữa sáng cùng bà như cũ, lại đợi thêm một lúc lâu.
Đến gần giữa trưa, bóng dáng Bạch Tư Tư mới xuất hiện ở bên ngoài phòng bệnh.
Có lẽ là có việc gấp, Bạch Tư Tư ở bên ngoài cửa kính nhảy lên nhảy xuống như chú sóc, thu hút sự chú ý của Lâm Thanh Nha.
Lâm Thanh Nha xem giờ, đứng dậy tạm biệt mẹ: “Mẹ, con đi trước.”
“…”
Có vẻ như Lâm Phương Cảnh không nghe thấy, cũng không đáp lại, nhỏ giọng lẩm bẩm cái gì đó với bản thân.
Lâm Thanh Nha đã quen.
Sau khi cô nói vài câu với hộ lý xong, xoay người đi ra ngoài.
Giây phút cửa phòng bệnh đóng lại Lâm Thanh Nha nghe thấy phía sau truyền đến tiếng xướng đứt quãng.
“Trước sao hồng tía đua chen, giờ sao giếng lấp tường nghiêng thế này …Tiểu Dao, câu này con lại mở quạt sai rồi…”
Trích từ vở Mẫu đơn đình, bản dịch lấy từ vi.wikipedia.org.
Lâm Thanh Nha dừng bước lại.
Những ngón tay trắng nõn tinh tế đặt trên cửa khẽ siết chặt lại.
“Ôi ôi giác nhi, cuối cùng cô cũng ra, tôi sắp sốt ruột chết rồi!”
“━━”
Bạch Tư Tư giống như con sóc, đột nhiên nhảy đến trước mặt Lâm Thanh Nha, suy nghĩ của Lâm Thanh Nha còn chưa hình thành đã bị Bạch Tư Tư làm tan biến.
Lâm Thanh Nha nheo mắt lại: “Bảo cô về nghỉ ngơi, sao quay lại rồi?”
“Giác nhi nhà tôi là người bận rộn, người hầu nhỏ nhoi như tôi muốn nghỉ ngơi cũng không nghỉ ngơi được,” Bạch Tư Tư cười đùa giơ di động lên, “Một buổi sáng mà tôi đã nhận được cuộc gọi của người ở đoàn côn kịch và nhà bà ngoại của cô!”
“Có việc gì à?”
“Ừm, một tin tốt một tin xấu, giác nhi, cô muốn nghe tin nào trước?”
Nghe câu này là biết không phải việc gấp.
Ánh mắt Lâm Thanh Nha tối đi, lặng lẽ đi về phía đầu thang lầu.
Bạch Tư Tư vẫn đang giơ di động ngẩng đầu chờ ở cửa, vừa hoàn hồn quay đầu lại thì bóng dáng giác nhi nhà cô ta đã đi xa.
Cô ta vội vàng thu tay lại đuổi theo: “Ơ giác nhi cô đợi tôi với! Không thừa nước đục thả câu thì thôi, sao cô bỏ tôi lại chứ?”
Đi theo xuống cầu thang, Lâm Thanh Nha thoáng nhìn cô gái bên cạnh lẩm bẩm đầy oan ức, khóe môi hơi cong lên: “Tin tức tốt đi.”
“Ồ?” Mắt Bạch Tư Tư sáng lên, quay lại lắc lắc di động, “Tin tức tốt là bên nhà ngoại cô nói là anh Nhiễm, chồng chưa cưới lịch thiệp của cô á —— đêm nay anh ta muốn mời cô ăn tối!”
“…” Lâm Thanh Nha không có phản ứng.
“?” Bạch Tư Tư chớp chớp mắt.
Sự im lặng trượt dài trong kẽ hở mấy bậc cầu thang.
Cuối cùng dường như Lâm Thanh Nha hiểu ra điều gì đó, ngước mắt nhìn sang bên cạnh: “Đây là tin tốt cô nói?”
Bạch Tư Tư: “…”
Bạch Tư Tư thở dài một hơi: “Chồng sắp cưới của cô vừa đẹp trai dịu dàng lại còn giàu, trong Bắc Thành to lớn này thế nào cũng là đối tượng các cô gái hận không thể gả cho nhất —— chỉ có giác nhi cô không cảm thấy đây là tin tốt.”
Lâm Thanh Nha gật đầu, nhẹ nhàng chuyển đề tài: “Còn tin xấu.”
Vẻ mặt Bạch Tư Tư lập tức trở nên nghiêm túc, nhìn quét qua xung quanh.
Lâm Thanh Nha: “?”
Xác định không có địch, Bạch Tư Tư kéo tay áo Lâm Thanh Nha, nhón chân kề sát lỗ tai nói: “Đoàn Côn kịch gọi điện nói, Ngụy Cường Khiêm, người phụ trách công ty con của tập đoàn Thành Thang bên kia tới thông báo.”
“Sao?”
“Từ hôm nay trở đi, mọi tranh chấp về quyền và trách nhiệm đối với lô đất của đoàn Côn kịch sẽ được bàn giao cho tổng công ty!”
“…”
Khi Bạch Tư Tư vừa dứt lời thì đúng lúc hai người vừa xuống tầng.
Ánh nắng ban trưa xuyên qua kẽ lá chiếu xuống, bỗng nhiên Lâm Thanh Nha dừng lại.
“Giác nhi?”
Bạch Tư Tư cũng dừng lại, mù mờ quay đầu lại.
Lâm Thanh Nha nhấc bước chân nặng nề, ôn hòa đáp: “Ừm, biết rồi.”
Bạch Tư Tư không phát hiện ra điều bất thường, vừa nhảy nhót vừa tiếp tục nói: “Tôi cảm thấy đoàn kịch này thật thảm, bàn giao qua tổng công ty tập đoàn Thành Thang thì chắc chắn sẽ do đích thân tên Đường điên phụ trách! Hắn là đồ tàn nhẫn đến một nhà gài trẻ quỳ cửa cũng không giương mắt nhìn, người trong đoàn sao nói động được đến hắn…”
“Nhà hàng nào?”
“Hửm?”
Bạch Tư Tư bị dời đi sự chú ý, mờ mịt quay đầu lại.
Giác nhi nhà cô ta đang đứng ở bên xe, khi nói chuyện nghiêng người nhìn sang.
Mái tóc dài như thác được buộc lên bằng chiếc khăn lụa, ánh mắt dịu dàng, cười như không cười, trong trẻo ấm áp.
“Bữa tối tối nay, nhà họ Nhiễm đặt ở nhà hàng nào?”
Bạch Tư Tư bất ngờ không kịp đề phòng, linh hồn nhỏ bé bị bắt đi mất, theo phản xạ đáp: “Lan ce fair gì đó, tên nước ngoài dài lắm, tôi không nhớ hết.”
“Ừm.”
“À mà tôi vừa mới nói tới đâu…”
“Lên xe chứ?”
“Lên, lên chứ.”
•
“Lancegonfair?”
Thiệp mời mạ vàng nền đen bị đóng lại.
Bay ra khỏi đóng văn kiện, trượt một đoạn trên chiếc bàn làm việc to đến có thể vừa một người nằm rồi mới rơi xuống đất.
Kẻ đầu têu không buồn ngước mắt lên, giọng điệu uể oải lười biếng: “Mấy đồ linh tinh cứ cho vào mục chờ xử lý đi, không thôi sau này đặt cơm cho bộ phận hành chính cũng cần tôi phải đặt cho bọn họ.”
Trình Nhận nhặt thiệp mời, đẩy mắt kính lên, bình tĩnh nói tiếp: “Chỉ sợ là người của bộ phận trợ lý không gọi nổi cơm ở nhà hàng này —— nhà hàng kiểu Âu hàng đầu Bắc Thành, đây là thiệp mời cô Ngu Dao đặc biệt đưa tới.”
“Ngu Dao?”
Ngòi bút máy trên văn kiện dừng lại.
Không đợi Trình Nhận nói tiếp, tên điên tóc xoăn ở sau bàn làm việc nới lỏng áo sơ mi và cà vạt, lười biếng uể oải rũ mắt xuống: “Không quen, vứt đi.”
“Năm trước ngài từng xem kịch hoàng mai của cô ấy.”
“Két ——”
Đầu bút máy tòe thành cái nĩa, một giọt mực đặc quánh lan ra trên giấy.
Vẻ lười biếng vơi bớt trên khuôn mặt đẹp như tranh kia, giống như mảnh vải bố bị tẩy màu, một giây sau cảm giác u ám đầy giông bão tích tụ ở giữa mày.
Đường Diệc chậm rãi ngước mắt lên.
“ ‘Từ đây ta không dám… Nhìn Quan Âm’ ?”
Xuất phát từ kịch Hoàng Mai vở “Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài”
Trình Nhận do dự, hiếm khi cậu ta không xác định được lựa chọn của mình có đúng hay không như giờ phút này.
Nhưng lời đã nói ra, không thể nào rút lại được.
Trình Nhận cúi thấp đầu: “Là cô ấy.”
“…”
Đường Diệc ném bút máy, dựa vào ghế da.
Hắn rũ mắt xuống kiềm chế chính mình, dây thần kinh bên tay trái run run co giật, cuối cùng vẫn bấm gập đầu ngón tay, ấn lên hình xăm đỏ như máu trước cổ.
Đôi con ngươi giấu sau mái tóc đen hơi xoăn u ám như trời sắp đổ mưa mây đen kéo đến.
Trình Nhận cho rằng Đường Diệc lại muốn lên cơn điên —— dẫu sao cậu ta vẫn còn nhớ như in cảnh tượng kinh khủng khi vì một câu hát này mà hắn đập phá toàn bộ rạp hát kịch trường năm trước —— thế nhưng không có gì xảy ra.
Kỳ tích thay, tên điên tự kiềm chế mình lại.
Mặc dù có chút khó khăn.
Sau khi tạm thời ổn định lại cảm xúc, giọng Đường Diệc khàn đi khó hiểu: “Cô ta có chuyện gì?”
“Lý do là muốn xin lỗi vì chuyện lần trước.”
“Thực ra thì.”
“Mấy năm trước, Ngu Dao nổi tiếng nhờ một chương trình nhảy hiện đại, thành lập đoàn múa hát của riêng mình, phát triển khá tốt, có vẻ như gần đây có ý mở rộng.
Điều kiện yêu cầu về sân bãi của loại nghệ thuật đoàn thể này tương đối nhiều, có thể là cô ấy nhìn trúng mảnh đất của công ty.”
Đường Diệc kiên nhẫn nghe xong, đôi môi mỏng tuyệt tình trời sinh mím lại, không nhịn được nữa cong thành nụ cười: “Bây giờ tôi còn phải đích thân giám sát loại chuyện này —— đám cổ hũ kia không chịu để yên?”
Trình Nhận muốn nói lại thôi.
Đường Diệc: “Nói.”
Trình Nhận: “Nếu sếp Đường vẫn còn ký ức về rạng sáng nay…”
Đường Diệc: “?”
Trình Nhận đỡ mắt kính, mỉm cười nhã nhặn qua loa với Đường Diệc: “Hai giờ bốn mươi ba phút sáng nay, chính ngài, đích, thân gọi điện thoại cho Ngụy Cường Khiêm ở công ty con, bảo Ngụy Cường Khiêm chuyển giao toàn bộ việc liên quan đến quyền và trách nhiệm tranh chấp với đoàn Côn kịch Phương Cảnh cho văn phòng của phó chủ tịch.”
Đường Diệc: “Ảnh hưởng rất lớn?”
Trình Nhận mỉm cười: “Không rộng.
Là vụ mua bán và sáp nhập cuối cùng năm ngoái, một công ty tầm trung làm ăn phát đạt trong lĩnh vực bất động sản, đất tranh chấp dưới danh nghĩa công ty nằm rải rác khắp Bắc Thành, tài liệu chuyển giao xong xuôi mất một buổi sáng —— Thế thôi.”
“…”
Đường Diệc híp mắt lại.
Vài giây sau bỗng nhiên hắn nở nụ cười, cuối cùng cũng dời tay khỏi hình xăm.
Hắn chậm rãi nghiêng người về phía bàn làm việc gỗ mun màu đen bóng loáng phía trước.
Rõ ràng là đang cười nhưng ngước nhìn từ dưới lên, ánh mắt tên điên khiến cho đáy lòng người ta không rét mà run ——
“Vất vả rồi, trách à?”
Trình Nhận cúi đầu tránh ánh mắt của hắn, lùi về sau một bước: “Không có.”
Trình Nhận không đứng ra trước mũi dao khi tiếp xúc trực tiếp với Đường Diệc trong trạng thái lên cơn điên.
Có lẽ trên đời này cũng không có ai dám.
Ngoại trừ người mà anh ta cũng chỉ nghe đến qua lời đồn…
“Thế tại sao cái thứ đồ chơi này xuất hiện ở trước mặt tôi?”
“Vâng?”
Suy nghĩ trôi đi xa của Trình Nhận bị kéo về.
Không biết tên điên đã ngả lưng dựa vào ghế từ khi nào, nhìn theo ánh mắt hắn, Trình Nhận nhìn thấy thiệp mời trong tay mình.
Đường Diệc rũ mắt xuống, vươn tay cầm lấy cây bút máy đã tòe ngòi trên bàn, lười nhác chơi đùa giữa các ngón tay thon dài.
Không biết nhớ tới chuyện vui gì, đột nhiên hắn mỉm cười.
“Hay là cậu cũng có suy nghĩ giống như mấy lời đồn bên ngoài —— tôi thích nhất hí phục mỹ nhân mặc, kiểu như Ngu Dao?”
“Tấm thiệp mời này vốn không xuất hiện ở trước mặt ngài,” Trình Nhận đặt nó lên cạnh bàn, “Chỉ là lúc sập tối tôi nhận được một tin tức xác thực.”
“?”
“Cô Lâm Thanh Nha có một cuộc hẹn ở nhà hàng này vào tối nay.”
“——”
Nụ cười trên môi tên điên cứng lại.
Bút máy xoay tròn tuột khỏi các ngón tay thon dài, rơi xuống vực thẳm.