//
_____________________
Người đàn ông hiện rõ đường nét của khuôn mặt dưới ánh sáng mơ hồ.
Anh ta có ngoại hình và dáng người phổ thông, nhưng giọng nói hay, quan trọng nhất là.
Anh ta là người đầu tiên nói chuyện với Thư Tâm.
Cô sẵn sàng trò chuyện với anh ta.
Uống xong ba ly rượu, Thư Tâm mới nhận ra mình có chút choáng váng, cô đứng dậy, bước đi có chút chao đảo.
"Cô đi đâu?" Người đàn ông đỡ cô.
Thư Tâm không biết phải đi đâu, cô đang thấy chóng mặt, muốn ra ngoài để hít thở không khí.
Cô đi về hướng cửa, người đàn ông đỡ cô đi ra ngoài, vừa ra ngoài liền bị anh ta ép vào tường mà hôn.
Cô muốn kháng cự, nhưng ngay khi lưỡi người đàn ông vươn tới, cô lại không kháng cự nữa.
Đầu óc bị rượu làm suy nghĩ điên cuồng, cô không muốn từ chối.
Tại sao cô lại muốn từ chối?
Lý Đức Hải đã lâu không làm chuyện gì với cô, người đàn ông kia mỗi ngày đều phải lo cho ba mẹ bôn ba làm lụng vất vả đến cơm còn ăn không ngon huống chi còn tìm cô làm loại chuyện như vậy.
Khi họ gặp nhau, chỉ một từ sẽ hiện ra trong đầu " TIỀN".
Thư Tâm bị anh ta làm cho thoải mái ngâm nga.
Anh ta bảo bên tai cô " Đi theo tôi", cô gật đầu đồng ý mà không hề nghĩ ngợi gì.
Chỉ trong giây tiếp theo, cô đã nhìn thấy một người đàn ông đứng bên cạnh mình.
Người đàn ông mặc quần áo thể thao, hình như vừa mới chạy xong, trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi, từ gần đến gần có thể ngửi thấy mùi cơ thể.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lăng Thiệu, Thư Tâm có chút tỉnh, cô vội vàng đẩy người đàn ông đang ôm mình ra, xoay người bước ra ngoài.
Người đàn ông vươn tay kéo cô " Làm sao vậy?"
Cô gấp đến độ đẩy tay anh ta " Tôi phải về nhà"
Anh ta giữ cô không buông, vừa định nói gì đó, Lăng Thiệu đã giữ lấy cánh tay, đem tay hắn từ cổ tay cô lấy ra, nhìn anh ta nói " Cô ấy nói, về nhà, anh không hiểu hả?"
" CMN..." Người đàn ông cười cợt " Anh là chồng cô ấy?"
Người đàn ông dâm đãng sờ sờ miệng " Vợ anh hôn rất tuyệt vời a!".
Cô xấu hổ quay người bỏ chạy.
Lăng Thiệu phớt lờ người đàn ông và đi theo phía sau cô
Thư Tâm đi nhanh mấy bước, không nhịn được quay đầu lại, khẩn cầu nhìn anh " Đừng nói với Tống Văn...xin anh....tôi vừa mới uống rượu...tôi.....".
Cô nói không nên lời.
Lăng Thiệu nhìn cô " Cô biết anh ta?"
Khuôn mặt Thư Tâm đỏ bừng khi say, cô cắn chặt môi, xấu hổ ".....không quen biết".
Lăng Thiệu ánh mắt rơi vào trên đôi môi đỏ mọng đã bị hôn của cô, anh đột nhiên hỏi: "Muốn làm?"
"Ah?" Thư Tâm nghe không hiểu.
Lăng Thiệu hỏi lại " Tôi hỏi cô, có muốn tìm một người đàn ông để làm không?"
Thư Tâm bị hỏi đến mặt đỏ bừng " Tôi say rồi....tôi...."
" Cô không say" Người đàn ông dễ dàng vạch trần cô.
Cô có chút thẹn quá hoá giận, cô đỏ bừng đôi mắt mà trừng anh, bỗng nhiên uỷ khuất mà rơi nước mắt " Đúng....Tôi không say! Tôi chỉ muốn kiếm đàn ông làm tình...!Làm sao? Anh quản được sao?"
Lăng Thiệu cười nhẹ.
Anh đột nhiên tiến lại gần một bước, anh khom lưng, cúi xuống trước mặt cô.
" Cùng tôi làm" Anh nói.
Trái tim Thư Tâm nhảy dựng.
Vẻ mặt của người đàn ông bình tĩnh, không có dấu vết giễu cợt.
Thư Tâm được anh nắm tay bước vào khách sạn, cô vẫn còn đang bối rối, không biết sự tình đột nhiên trở nên như thế này.
Cho đến khi người đàn ông cầm thẻ phòng, dẫn cô vào, mở cửa.
Thư Tâm đứng ở cửa phòng, ngón tay vặn vẹo, cắn chặt môi, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa khẩn trương " Tống Văn.....cô ấy...."
Người đàn ông không cho cô cơ hội để nói, đem cô kéo vào đóng cửa lại, đem cô đè lên cánh cửa hôn xuống..