“Những gì em nói là thật sao? Bạn gái của anh ta thật sự quan trọng với anh ta như vậy sao?” Ánh mắt của Tống Dực nhìn chằm chằm Nhan Hiểu.
Anh ta chưa từng gặp người đàn ông nào si tình như vậy.
“Em tuyệt đối không có lừa anh, trước đây ở Kim Lăng có một phú nhị đại, bởi vì bạn gái mà đắc tội với hắc bang, hắc bang giết chết bạn gái của anh ta, anh ta đối diện với súng của đối phương đã không hề chùn bước mà muốn trả thù thay cho bạn gái, cuối cùng trên người bị bắn mấy phát súng, Tần Hằng chính là người giống như phú nhị đại này!” Nhan Hiểu nói.
Lúc đó, tin Tần Hằng ở đại học Kim Lăng đối mặt với Thanh Long Bang như nào, tuy Khổng Qúy Quân đè xuống, nhưng vẫn truyền ra một chút, chỉ là mọi người bao gồm cả Nhan Hiểu bên trong, đều không biết, phụ nhị đại đó trên thực tế chính là Tần Hằng.
“Được, tôi tin em một lần.
” Tống Dực nói.
“Cậu Tống, đợi sau khi Tần Hằng chết thì chúng ta lập tức kết hôn, sau đó đi ra nước ngoài nghỉ tuần trăng mật, đợt qua nửa năm thì trở về, em muốn mau chóng quên đi chuyện này.
” Nhan Hiểu cầu khẩn nhìn Tống Dực nói.
“Dễ nói dễ nói, đợi Tần Hằng thật sự chết rồi, mọi chuyện đều dễ nói.
” Tống Dực hơi có chút thất thần lẩm bẩm.
Quả nhiên, tối qua Chung Khiết uống canh độc, thân thể đã xuất hiện trạng thái không thoải mái.
Chung Khiến nằm trên giường, đau không ngủ được, trạng thái tinh thần vô cùng không tốt, bốn cô gái “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” đều tưởng Chung Khiết là bị bệnh bình thường, cũng không có nói chuyện này với Tần Hằng.
Mãi tới ngày hôm sau, tình trạng của Chung Khiết càng tệ hơn, bọn họ mới ý thức tới sự cấp thiết của tình huống, vội vàng thông báo cho Tần Hằng.
Tần Hằng và bốn cô gái “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” lập tức đưa Chung Khiết tới bệnh viện.
“Bác sĩ, cô ấy như thế nào rồi?” Kiểm tra xong cơ thể, Tần Hằng kéo bác sĩ lo lắng hỏi.
“Trong người cô ấy nhiễm độc nặng, trước mắt đã kiểm tra ra độc tố, có mười mấy loại, đều được chiết suất từ các loại rắn độc, cỏ độc, hoa độc độc nhất của Đông Nam Á, trước mắt tình trạng của cô ấy rất không lạc quan, một khi độc phát tác, tôi nói thật với cậu, bệnh viện chúng tôi lực bất tòng tâm…” Bác sĩ nói với Tần Hằng.
Anh ta cảm thấy Tần Hằng chỉ là một người bảo vệ, bệnh nhân lại là một sinh viên bình thường, cũng lấy ra được bao nhiêu tiền! Cho dù có thể lấy ra được tiền, với loại tình trạng của bệnh nhân hiện nay, bọn họ cũng không giúp được, cho nên trước mắt thì thấy, bệnh nhân đã chết chắc rồi.
“Cái gì gọi là anh cũng lực bất tòng tâm chứ? Bác sĩ, có phải thiếu tiền không? Tôi có tiền, tỷ đủ không…” Đầu óc của Tần Hằng đã loạn rồi, hỏi.
“Người nhà của bệnh nhân xin anh hãy bình tĩnh, đây là số phận, không thể thay đổi, cậu hãy nén bi thương.
” Bác sĩ cảm thấy Tần Hằng sắp điên rồi, một người bảo vệ sao có thể lấy ra tỷ chứ.
Tần Hằng lại mang Chung Khiết, một mạch tới mấy bệnh viện ở Yên Kinh, cuối cùng ở lại bệnh viện Hiệp Hòa.
Bệnh viện Hiệp Hòa nói với anh, bọn họ trước mắt cũng không có năng lực giải được độc của Chung Khiết, nhưng bọn họ có thuốc có thể ức chế sự phát tác của độc tố, kéo dài mạng sống của Chung Khiết.
Loại thuốc này cực kỳ đắt đỏ, một ngày phải tốn tỷ!
Nhưng cái này không phải trọng điểm Tần Hằng quan tâm, cái anh cần là một Chung Khiết khỏe mạnh.
Nhìn Chung Khiết nằm ở trên giường bệnh rơi vào hôn mê, trái tim của Tần Hằng đều sắp vỡ nát rồi.
Tần Hằng vẫn là đem tin tức này kịp thời thông báo cho nhà họ Chung.
Nhận được tin, Chung Cửu Trân lòng như lửa đốt, ông ta vội vàng muốn xem Chung Khiết hiện nay rốt cuộc như thế nào rồi, nhưng vì bảo vệ Chung Khiết, bảo vệ nhà họ Chung, ông ta không thể để lộ quan hệ giữa Chung Khiết và nhà họ Chung, cho nên Chung Cửu Trân không thể đi.
Ngay cả người của nhà họ Chung cũng không thể đi.
Chung Cửu Trân chỉ đành mời Tần Hằng tới nhà họ Chung để hiểu tình hình.
“Lão Chung, xin lỗi! Là tôi không có chăm sóc tốt cho Chung Khiết!” Dưới sự dẫn dắt của Chung Tuyết Sơn, Tần Hằng đi tới căn phòng cổ của Chung Cửu Trân, vừa bước phòng thì quỳ trên sàn, nói với Chung Cửu Trân.
Trong đầu anh đều đang nghĩ, Chung Khiết phải làm sao đây, Chung Khiết là cháu gái của Chung Cửu Trân, ông ta cử anh tới bên cạnh Chung Khiết, chính là để anh bảo vệ Chung Khiết, nhưng bây giờ, Chung Khiết lại lâm vào cảnh nguy hiểm tới tính mạng, Tần Hằng cảm thấy hổ thẹn với nhà họ Chung.
“Tần Hằng, mau đứng lên!” Chung Cửu Trân vội vàng đỡ Tần Hằng lên, ông ta nhíu mày chân thành nói: “Cậu là đại ân nhân của nhà họ Chung tôi, tôi làm sao nhận một lạy này của cậu được? Xảy ra chuyện như này, tôi biết, sự đau thương trong lòng cậu không kém tôi!”
“Tình trạng hiện nay của Chung Khiết như thế nào?” Chung Cửu Trân hỏi, đây là vấn đề ông ta quan tâm nhất.
“Trong cơ thể của cô ấy xuất hiện nhiều loại độc tố, tất cả các bệnh viện đều nói, tình hình của Chung Khiết đã… đã không có khả năng rồi, bây giờ Chung Khiết nằm ở trong bệnh viện Hiệp Hòa, bệnh viện Hiệp Hòa có thể tạm thời bảo vệ tính mạng của Chung Khiết, có điều bọn họ cũng không có nắm chắc!”
“A…” Chung Cửu Trân nghe thấy những lời Tần Hằng nói, trong lòng nhói đau, lảo đảo suýt nữa ngã, may mà được Chung Tuyết Sơn đỡ.
“Ba, ba sao rồi?” Chung Tuyết Sơn lo lắng nhìn ba.
Nhìn thấy thần sắc của ba chuyển biến tốt hơn một chút, Chung Tuyết Sơn rút điện thoại ra, tìm một bức ảnh đưa cho ông ta xem: “Đây là bản xét nghiệm của Chung Khiết.
”
Chung Cửu Trân đích thân cầm trong tay xem.
Phospholipase A!
Anpha – độc tố thần tinh!
Asen trioxit!
Tetrodotoxin – độc tố từ cá nóc!
…
Nhìn thấy từng thành phần, sắc mặt của Chung Cửu Trân càng sững sờ và khó coi.
“Đây là nước Huyền Chậm!” Chung Cửu Trân than thở nói.
“Cái gì! Lão Chung, ông là nói độc mà Chung Khiết trúng là nước Huyền Chậm sao?” Tần Hằng lập tức hỏi.
Chung Cửu Trân gật đầu, thần sắc buồn bã và thê lương, nói: “Đây là thuốc độc có thể mua ở web đen! Trước kia khi tôi đi Mỹ, từng thấy hắc bang bản địa của Mỹ mua! Nước Huyền Chậm là một loại kịch độc được chiết suất từ các loại độc tố của rắn độc, cổ độc từ mười mấy nghìn hòn đảo lớn nhỏ của Indo, kết hợp với độc tố tổng hợp do người hiện đại tạo ra, trước mắt trên thế giới căn bản không có thuốc giải.
Không có thuốc giải!
Đây giống như một quả bom hạng nặng phát nổ trong tim Tần Hằng! Tất cả hy vọng trong lòng Tần Hằng, còn lại rất ít!
“Sao lại xuất hiện loại tình huống này chứ? Tần Hằng, Chung Khiết rốt cuộc làm sao mà bị trúng độc!” Chung Cửu Trân ôm lồng ngực đang đau thắt, trong hốc mắt xuất hiện ánh nước, hỏi.
Sao lại bị trúng độc?
Tần Hằng mãi không có suy nghĩ cẩn thận tới vấn đề này, lúc này trong đầu của anh bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh Nhan Hiểu chủ động đưa canh cho Chung Khiết uống vào hôm kia ở trên thao trường.
Lúc đó thần sắc của Nhan Hiểu có hơi không bình thường, trước đó mỗi ngày Nhan Hiểu đều chủ động tìm anh, nhưng cả ngày hôm qua, Tần Hằng đều không nhìn thấy Nhan Hiểu, cũng chính bắt đầu vào hôm qua, thân thể của Chung Khiết xuất hiện tình trạng không thoải mái.
Lẽ nào là cô ta!
Tần Hằng nhắm mắt lại, lại ở trong đầu, nhớ lại một lượt biểu hiện của Nhan Hiểu trong hai ngày này!
Là cô ta!
Chính là cô ta!
Tần Hằng lúc này chắc chắn rồi, người hạ độc chính là cô ta!
Hôm đó, Nhan Hiểu xách cặp lồng giữ nhiệt, chủ động tới tìm anh, thật ra mục đích của cô ta là hạ độc hại chết anh, không ngờ sau đó bát bị tráo rồi, cô ta không rõ, cho nên anh uống phải bát canh không có độc kia, mà Nhan Hiểu sợ canh có độc, cho nên cho Chung Khiết uống.
Người nằm ở trên giường bệnh vốn dĩ nên là anh, là anh đã hại Chung Khiết!
“Chung Khiết là vì tôi mới trúng độc, tôi là hung thủ!” Tần Hằng vô cùng tự trách, đồng thời trong đầu nghĩ tới dáng vẻ của Nhan Hiểu, hận không thể xé xác cô ta thành vạn mảnh.
Rời khỏi nhà họ Chung, Tần Hằng trở về bệnh viện, trên đường, anh gọi điện cho Nhan Hiểu, quả nhiên, Nhan Hiểu đã không nghe điện thoại rồi.
“Cậu Tần, Chung Khiết cô ấy tỉnh rồi, muốn gặp anh!” Nhìn thấy Tần Hằng đã quay lại, bốn cô gái ‘Phong Hoa Tuyết Nguyệt’ lập tức kéo Tần Hằng vào trong phòng bệnh của Chung Khiết.
“Tần Hằng…” Chung Khiết trên giường bệnh, mặt mày không huyết sắc, mí mắt dường như không mở ra được, âm thanh nói chuyện cũng là có hơi không có sức, đây chính là chỗ đáng sợ nhất của nước Huyền Châm, độc tố chầm chậm thẩm thấu, người trúng độc sẽ nhanh chóng trở nên suy yếu, cho tới khi độc tố phát tác, người trúng độc sẽ trong cơn đau đớn vô cùng vô tận, từ biệt thế giới này.