Lúc này, mọi người trên sân quyền anh ngầm Hội Chúng vẫn còn vây quanh bên cạnh Chung Cửu Trân, dốc hết miệng lưỡi để cải thiện hình tượng của mình trước mặt ông ta.
“Được rồi, đêm nay tôi đã nhìn rõ biểu hiện của các người, bây giờ không cần cố làm ra vẻ trước mặt tôi nữa.
Nhưng tôi sẽ không vì biểu hiện trong đêm nay của các người mà phủ định các người.
Thời gian sau này còn dài, nếu còn ai một lần nữa tự tay phá hủy ấn tượng trong lòng tôi, tôi sẽ không nương tay nữa đâu!” Chung Cửu Trân nhìn đám người a dua nịnh hót xung quanh nói.
Ông ta đang cho một người một lời nhắc nhở và cảnh tỉnh, một khi lại xảy ra chuyện bất trung với ông ta như hôm nay, vậy thì Chung Cửu Trân sẽ không dễ dàng buông tha cho kẻ đó.
Là người nắm giữ thế giới ngầm ở Yên Kinh, ông ta cần có uy.
“Vâng!”
“Chắc chắn rồi!”
“Chúng tôi nghe lời ông Chung nói, ông bảo làm gì thì làm đó.”
Những người khác run rẩy trong lòng, vội vàng đáp, tránh đường cho ông Chung đi ra.
“Cậu Tần, mời.” Chung Cửu Trân và Tần Hằng sóng vai đi ra ngoài, người nhà họ Chung đi theo phía sau, còn có Tiểu Phong, Tiểu Hoa, Vương Thần, Tần Thâm, Tần Châu cũng đi theo phía sau.”
“Cậu Tần, mời đi theo tôi tới nhà họ Chung, nhà chúng tôi đã mở tiệc mừng công cho cậu.” Tần Hằng bảo vệ nhà họ Chung, dẫu sao Chung Cửu Trân cũng nên khoản đãi Tần Hằng cho tốt.
Người nhà họ Chung đều vây quanh bên người Tần Hằng, phụ họa muốn mời anh tới nhà họ Chung.
“Không được, tấm lòng của ông Chung, tôi xin nhận, đêm nay tôi còn có chuyện của mình, cho nên xin ông Chung không trách!” Tần Hằng nói.
Anh còn hẹn Chung Khiết đi dạo bên hồ Vị Danh nữa.
Chung Cửu Trân vừa nghe Tần Hằng nói có việc, cũng không miễn cưỡng anh.
Ông ta chào tạm tiện Tần Hằng, ngồi lên siêu xe cùng người nhà họ Chung, lái về nhà.
Dưới cái nhìn của nhiều người như vậy, Tần Thâm Tần Châu không dám nhiều lời với Tần Hằng, bởi vì khi truyền tới tai anh hai Tần Nguyên, nhất định sẽ bị anh ta lôi ta nói trước mặt ông nội.
“Sau này phải nhớ cười nhiều thêm một chút, biết chưa?”
Tần Hằng nhìn Tần Châu nói, trong lòng anh vẫn rất quan tâm cô em gái này:
“Còn nhớ khi đó, anh cho em làm bồi bàn, khi ấy em vừa nhìn thấy tiền là cười tít mắt.
Tối nay đặt cược tỷ, theo tỷ lệ cá cược, sẽ kiếm lời được tỷ đấy.
Lạ nhỉ, sao không thấy em cười thế?”
Tần Hằng xoa cằm, “tò mò” nhìn Tần Châu.
Tần Châu cười “Phụt” một tiếng, tựa như đáo hoa đào kiều diễm, cô ấy giữ chặt lỗ tai Tần Hằng, cười nói: “Tần Hằng, đã lâu rồi không bắt nạt anh, có phải anh lại ngứa da đúng không?”
Trong chớp mắt, dường như trở về mấy tháng trước, những ngày hai người họ vẫn bán bánh rán ở đầu đường Lâm An.
“Anh, chúng ta đi thôi.” Tần Châu buông tai Tần Hằng ta, nói với Tần Thâm.
Bây giờ biết tình hình Tần Hằng cũng không tệ lắm, trong lòng cũng cô ấy cũng yên tâm hơn, hơn nữa Tần Hằng ở ngay Yên Kinh, nếu nhớ anh có thể tìm cơ hội gặp anh là được.
“Chúng em đi trước đây.” Tần Thâm chào Tần Hằng một tiếng, đưa Tần Châu về bãi đỗ xe.
Tần Hằng đang muốn bảo đám Tiểu Phong, Tiểu Nguyệt trở về, lại bỗng chú ý tới cảnh sát Vương Thần còn đứng cách đó không xa.
Tất cả mọi chuyện đêm nay thật sự đã dọa sợ Vương Thần, trước đó trong mắt cô ta chỉ có đen và trắng, chính và tà, nhưng đếm nay đã khiến cô ta hiểu được, thế giới này sâu xa hơn tưởng tưởng đơn giản của cô ta.
“Cảnh sát Vương, cô đi theo tôi là muốn đưa tôi tới cục Cảnh sát sao? Theo pháp luật quy định, hình như tôi phạm tội tụ tập ẩu đả, vừa rồi còn có người chết vì tôi.” Tần Hằng đi đến bên cạnh anh, nói.
“Không phải…”
Vương Thần vội vàng nói.
Cô ta không phải kẻ ngốc, sao có thể không nhìn ra Tần Hằng bị đẩy đến nông nỗi đó, trận đấu võ này hoàn toàn không thể tránh được, nếu không có trận đấu này, thế giới ngầm Yên Kinh có thể sẽ xảy ra cuộc hỗn chiến lớn.
Vậy hậu quả sẽ không dám tưởng tượng.
“Vậy cô đi theo tôi làm gì?” Tần Hằng tò mò hỏi.
“Tôi… tôi.” Vương Thần nhất thời nghẹn lời, vội vàng tìm đại một lời nói dối: “Tôi muốn cảm ơn anh một tiếng, tôi đặt cược triệu, anh giúp tôi thắng được triệu rồi.”
Tần Hằng cạn lời, cười cười.
“Vậy tôi đi trước đây.” Nói đoạn, Tần Hằng định quay lại Yến Đại cùng đám Tiểu Phong.
“Chờ chút!”
Vương Thần bỗng nhiên gọi Tần Hằng lại, nói: “Ở trong sân quyền, tôi nghe nói người đối chiến với anh là người của một bang phái rất lợi hại.
Bây giờ gã chết rồi, anh có thể sẽ bị chúng trả thù, anh phải cẩn thận.”
Tần Hằng hơi sửng sốt, không ngờ Vương Thần lại cẩn thận như vậy, đặc biệt nhắc nhở anh phải cẩn thận, trong lòng anh không khỏi ấm áp.
“Cảm ơn nhé, tôi sẽ để ý, nhưng theo quy định của giới võ thuật, nếu chúng tới trả thù tôi, chính là thua không nổi.
Tôi nghĩ với thân phận của chúng, chúng sẽ không làm như vậy đâu.
Cô không cần lo lắng cho tôi!” Nói xong, Tần Hằng đi về phía đám Tiểu Phong.
Lo lắng cho anh?
Nghe Tần Hằng nói vậy, Vương Thần bất giác động lòng, trong lòng lập tức phản bác cãi lại: “Tôi còn lâu mới lo lắng cho anh, tôi chỉ thuận miệng nói ra mà thôi.”
Nhìn Tần Hằng và đám Tiểu Phong lên một chiếc xe taxi.