Phương nam đã ấm lên nhưng cõi Bắc vẫn lạnh lẽo như cũ.
Mà trong ngự yêu đài, phòng của tôn chủ cõi Bắc, càng lạnh giá hơn so với băng tuyết ngoài kia.
Băng sương ngưng kết trên người y, thậm chí ngưng tụ cả giường y đang nằm, lẫn cả mặt đất trong điện cùng trên tường, tất cả đều phủ đầy khí lạnh giá.
Đôi mắt của người cá tóc bạc nằm trên giường khẽ cử động, lập tức mở mắt ra, đôi đồng tử lam kia thất thần nhìn trần nhà một lúc, cho đến khi bên ngoài lần nữa truyền đến tiếng gõ cửa, cảm xúc y mới hoãn lại, đỡ trán ngồi dậy.
"Tiến vào đi." Hắn mở miệng, tùy tùng bên ngoài lúc này mới đẩy cửa vào, không khí lạnh trong phòng nhất thời xông ra khiến cho hắn bị đông đến toàn thân run rẩy, từng bước bước lên băng kết trên đất, bỗng chật vật ngã xuống. Hắn nằm trên mặt đất, dường như giãy giụa hồi lâu, cuối cùng vững người quỳ xuống, không dám cử động.
Tùy tùng xấu hổ lẳng lặng nhìn Trường Ý, không dám nói chuyện.
Tôn chủ cõi Bắc này, từ sau khi rời khỏi tiểu viện Hồ Tâm, hàn khí trên người càng lúc càng dày đặc, tính tình cũng càng lúc càng khó nắm bắt. Nếu là trước đây, Khống Minh cùng Lạc Cẩm Tang vẫn ở đây, nhìn thấy tùy tùng xấu hổ, đa phần sẽ cười rồi cười, khiến bọn họ cũng không sợ hãi, nhưng giờ nay......
Trường Ý không nói lời nào nhìn tùy tùng đang quỳ trên đất: "Chuyện gì?"
"Hồi tôn chủ, Khống Minh đại sư từ phương nam truyền tin về, nói người bị ảnh hưởng bởi độc Hàn Sương rất nhiều, ngài ấy có lẽ sẽ phải về cõi Bắc trễ hơn."
"Ừ." Trường Ý đáp một tiếng.
Tùy tùng vì không để bản thân ngã thêm lần nữa, đành bò trên mặt đất ra ngoài. Trường Ý đột nhiên mở miệng nói: "Ngày mai ngươi không cần đến đây nữa."
Tùy tùng sững sờ, sợ sệt đáp một tiếng vâng, vội vàng lui ra.
Hắn chạy rất xa, gặp phải tùy tùng quen biết liền nói: "Không biết nên nói cõi Bắc hay Kinh Sư dễ sống hơn nữa, ta thấy chúng ta đến sai nơi rồi, tôn chủ này không tốt hơn so với Thuận Đức công chúa là bao, cũng là một người nắng mưa thất thường."
"Không phải đâu......nghe nói tôn chủ cõi Bắc này trước đây không phải vậy......"
"Sau khi rời khỏi tiểu viện Hồ Tâm kia mới thay đổi thành thế này, cũng không biết trong đó đã gặp phải yêu thuật gì, ngươi nhìn mấy ngày nay đi, ở trong băng tuyết trong điện chẳng bằng ta đứng bên ngoài hứng gió lạnh. Ngày mai không cho ta đến hầu y nữa, càng tốt, tính mạng này cũng xem như được bảo toàn rồi."
"Aiz......"
Bọn họ cho rằng lời nói trút giận ở nơi không người biết đến, lại không biết những lời này từng câu từng chữ đều truyền vào trong tai Trường Ý.
Trường Ý nghe thấy mấy lời này, đáy lòng không có cảm giác gì, y cũng cảm thấy bọn họ nói đúng.
Tính tình của y, đến cả bản thân y cũng càng lúc càng không thể khống chế, y nhìn nhân thế này, tựa như nhìn một mảng cỏ dại vậy, khô héo vô vị, nhìn gương mặt bọn họ cũng như nhìn gia súc vậy, không hề có dao động nào.
Y biết bản thân đối với nhân gian này càng lúc không có hứng thú, bởi vì tất cả cố chấp cùng bướng bỉnh của y đều đã dùng trên người người nọ, hơn nữa nàng đều đem tất cả những thứ này rời đi......
Trường Ý nhìn tay mình, ngón tay trắng bệch, mỗi ngụm khí y thở ra đều trong không khí lạnh lẽo tỏa ra sương trắng.
Sau khi băng phong Kỷ Vân Hòa, thân thể y bắt đầu dần dần trở thành thế này. Trường Ý biết là ấn ký y để lại trên người nàng khiến bản thân phải chịu khổ đau này. Một ngụm y cắn trên vành tai nàng, là cam kết của người cá dành cho bạn đời của mình, đây là mối liên hệ vô hình giữa hai người, trong lúc nàng sống, ấn ký này có thể giúp y cảm nhận được nàng đang làm gì.
Nhưng khi nàng chết rồi......
Người cá cả đời đều sống dưới biển, cho nên sau khi chết đi sẽ hệt như yêu quái trên đất liền. Yêu quái trên đất liền chết đi sẽ hóa thành vô hình, như bụi phấn tan biến vào không trung, sức mạnh càng tinh thuần sẽ càng tiêu tan vô hình, hoặc thành một nắm đất, hoặc sẽ trực tiếp tan biến trong không trung.
Người cá trong biển sâu cũng như thế. Sức mạnh của bọn họ đến từ biển cả, cho nên khi chết đi, sức mạnh toàn thân cũng đều trả về biển cả, bọn họ sẽ hóa thành bọt biển, vô hình tan biến.
Kỷ Vân Hòa tuy rằng không phải người cá, nhưng nàng bị y hạ ấn ký của người cá. Chỉ cần Trường Ý đem thân thể nàng thả về biển lớn, nước biển sẽ lấy đi ấn ký người cá trên thân thể này của nàng, hoặc sẽ biến nàng hóa thành bọt biển. Mà chỉ cần ấn ký biến mất, Trường Ý sẽ không cần phải chịu nổi khổ băng giá này.
Nhưng y không muốn như thế.
Y dùng tầng tầng hàn băng phong ấn thân thể nàng, đưa nàng chìm xuống đáy hồ, chỉ vì không muốn cắt đứt mối liên hệ cuối cùng của bọn họ.
Kỷ Vân Hòa có thể rời đi, có thể buông tay, có thể tự do.
Nhưng y không thể.
Y cố chấp muốn nắm giữ mối liên hệ cuối cùng không còn ý nghĩa này, không lý trí, không minh mẫn, thậm chí có thể nói là không quan tâm, không kiêng kỵ. Chỉ là vì......
Lạnh lẽo toàn thân khiến Trường Ý trong đêm lẳng lặng chìm sâu vào giấc mơ, dường như đang nằm cùng hồ băng với nàng, dường như vẫn có thể nghe thấy nàng thấp giọng bên tai y: "Trường Ý......Trường Ý......"
Cảm giác quen thuộc này, chỉ cần nghĩ đến cũng đủ để y chống đỡ trong đêm lạnh lẽo hơn tận xương tủy này, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Trường Ý đi đến bên giường, bước chân giẫm trên mặt băng, trên mặt y không có bất kì biểu tình nào, từng bước từng bước tiến về phía trước, đi ra ngoài phòng, ánh mặt trời chiếu lên người y, nhưng y không cảm thấy chút độ ấm nào.
Nhân gian mù mịt này, giữa sông núi biển hồ, trong mắt y đều vô vị. Trường Ý đột nhiên nhớ đến rất lâu trước đây từng nghe nói đại quốc sư trong phủ quốc sư nọ, muốn lấy trời đất bán tang......
Lấy trời đất bán tang......
Đại khái cũng là cảm giác thế này của y chăng......
Bởi vì không còn cách nào cảm nhận được sự tươi đẹp cùng thú vị của thế giới này nữa, cho nên dù bá tánh khuynh đảo, trời đất lật ngược, cũng không hề liên quan đến y.
"Tôn chủ." Lại có tùy tùng khác tiến lên phía trước, Trường Ý xoay đầu nhìn hắn, gương mặt hắn so với tùy tùng trước kia, trong mắt y cũng không có khác biệt gì, tùy tùng nói "Ngự yêu sư Lô Cẩn Viêm của tiền trận hàng phục cõi Bắc cùng xà yêu cõi Bắc phát sinh xung đột, hai người động thủ, khiến ngự yêu sư cùng yêu quái lần nữa đánh nhau, mà lần đánh nhau này đã lắng xuống nhưng hai bên vẫn ôm bất mãn trong lòng, tôn chủ, ngự yêu sư cùng không ít yêu quái nay đều ở cõi Bắc ta, trước kia người ít, mọi người đều đồng lòng, giờ đây các ngự yêu sư khắp nơi đều đến đây lại......"
"Giết hết đi."
Trường Ý lạnh nhạt phun ra ba chữ.
Người đến đây chợt sửng sốt: "Tôn......tôn chủ?"
"Kẻ gây sự, giết." Trường Ý nói xong câu này, xoay người rời đi, để lại tùy tùng ngây ngốc nhìn bóng lưng y, sắc mặt kinh sợ.
.: Rosenychungchung...... Còn một đoạn dài dài nữa nha ^^!