Kỷ Vân Hòa bị đưa về tiểu viện Hồ Tâm.
Lần nữa bị giam giữ, lần này, cấm chế nghiêm ngặt đến mức cả tay nàng cũng không thể vươn ra ngoài được.
Đây chính là tự tìm đường chết không thể sống, điều này đã thể hiện vô cùng rõ ràng trên người nàng.
Nhưng nàng không hề hối hận.
Nàng một mực nhớ đến khoảnh khắc của cái đêm nhảy từ cửa sổ ra bên ngoài, cũng nhớ đến đêm thống khoái vui đùa kia, sau khi kiệt sức nằm trên mặt băng, trong lòng vui vẻ thoải mái —— gió lạnh thật ngọt ngào, bầu trời đêm rất sáng, tất thảy đều đơn giản mà xinh đẹp.
Thứ khiến nàng luôn nhớ đến, đó chính là hương vị của tự do.
Mà sau khi có một đêm này rồi, Kỷ Vân Hòa dường như không còn luyến tiếc gì nữa, nàng nhìn cấm chế trùng trùng, một ngày nọ, đột nhiên nàng muốn chết đi, cũng không còn gì quan trọng nữa rồi.
Ý niệm này không thể nào áp xuống được nữa.
Mà ấn kí Trường Ý để lại bên tai nàng, Kỷ Vân Hòa nghiên cứu hai ngày trời cũng không nghiên cứu ra công dụng của nó, cho nên cũng không thèm để ý đến.
Nàng nhiều năm làm ngự yêu sư, biết được có những yêu quái sẽ đánh dấu những kí hiệu khác nhau lên trên người "con mồi" mà mình bắt được, để biểu thị đó là vật thuộc sở hữu của bản thân. Có thể là Trường Ý cũng nghĩ như vậy, thông qua ấn kí kia mà muốn nói với nàng rằng, nàng đã không còn là một cá thể độc lập nữa rồi, nàng chỉ là một trong những đồ vật thuộc quyền sở hữu của y mà thôi.
Cho dù dưới ánh mắt của mọi người xem sự thật là như thế. Nhưng nàng vẫn không thừa nhận.
Giống như trước đây, Thuận Đức công chúa cho rằng Trường Ý là của nàng ta. Mà cũng như Kỷ Vân Hòa tuyệt đối không thừa nhận chuyện này vậy.
Chuyện đến nước này, nàng nhất định sẽ không thừa nhận mình là người của Trường Ý.
Nàng thuộc về bản thân nàng, thời điểm trong ngự yêu cốc hay trong phủ quốc sư hoặc là bây giờ đang ở trong lầu các của tiểu viện đảo Hồ Tâm bị vận mệnh trớ trêu, đều là như vậy.
Từ trước đến nay số mệnh không thể khiến nàng chân chính thần phục.
Lâm Thương Lan dùng thuốc độc để khống chế nàng, nàng một mực mưu đồ tìm giải dược. Thuận Đức công chúa muốn dùng hình phạt tàn khốc để trừng trị nàng, nàng cũng chưa từng nhượng bộ.
Nàng vẫn luôn cùng vận mệnh tranh đấu, giành quyền làm chủ sinh mệnh của mình, có thắng có thua nhưng chưa từng từ bỏ.
Một mực đấu tranh đến ngày hôm nay.
Kỷ Vân Hòa nhìn chính mình trong gương, khuôn mặt gầy gò, hốc mắt lõm vào, sắc mặt nhợt nhạt, nàng cùng vận mệnh tranh đấu đến bây giờ, có lẽ đã vô cùng khốc liệt rồi. Mà trước nay, nàng giành "sinh", bây giờ nàng muốn cùng vận mệnh hoán đổi cách chơi.
Nàng muốn tranh "tử".
Nàng muốn bất kì lúc nào cũng có thể tự quyết định, dù ở nơi đâu, với phương thức gì, đi đến chương cuối cùng của sinh mệnh.
Phải thật kiêu ngạo, có tôn nghiêm, không hốt hoảng, không chật vật mà kết thúc một cuộc hành trình đầy chông gai này.
Mà nay Kỷ Vân Hòa không còn chuyện phức tạp nào cần phải giải quyết nữa, nàng chỉ dùng tất cả thời gian để suy xét về chuyện này, lên kế hoạch, chiến lược, toan tính, sau đó đưa ra phương án và quyết đoán. Hệt như trước đây nàng nghĩ cách để bảo vệ bản thân, bảo vệ bạn bè mình trong ngự yêu cốc vậy.
Cấm chế của lầu các trong đảo Hồ Tâm này, bây giờ chỉ dựa vào một mình nàng sẽ không thể phá vỡ được, cho nên nàng chỉ có thể chết trong vài tấc đất của lầu các này thôi. Nhưng không sao cả, mưu hoạch nhất định sẽ có cái được cái mất, mục đích cuối cùng của nàng là chết đi, dù là ở nơi nào giờ nào, dùng phương thức gì, chỉ cần có thể thực hiện đều ổn cả, chỉ cần đạt được mục đích quan trọng cuối cùng mà thôi.
Hơn nữa mục đích này của nàng, chỉ cần quan tâm chuyện trước mắt, không cần lo lắng về sau này, thập phần đơn giản, trực tiếp, dù sao......chuyện sau này là chuyện của người sống cần lo.
Điều duy nhất nàng cần nghĩ chính là làm thế nào để đạt được mục đích này. Việc này có chút khó khăn, bởi vì mục đích của nàng và Trường Ý hoàn toàn tương xung với nhau——Trường Ý không để nàng chết.
Trong lúc ở một mình, nàng lật tung cả phòng một lần, nhưng không tìm được vũ khí nào cả.
Tự vẫn không được rồi, nhảy lầu cũng không thể thực hiện, muốn bản thân nhịn đói đến chết, mỗi ngày ba bữa vẫn bị y nhìn chằm chằm cho đến khi thức ăn nuốt vào trong miệng.
Chẳng lẽ phải tự làm cho mình ngạt khí mà chết ư?
Nàng cũng thử rồi, lúc trời sáng đi ngủ, nàng đem chăn phủ lên đầu, đè thật chặt, chẳng một lúc liền thấy ngột ngạt nhưng sau khi ngạt thở tay nàng liền không còn sức, cư nhiên nằm trong chăn gà gà gật gật ngủ cả ngày trời.
Lúc tỉnh lại, ngoại trừ cảm giác mũi có chút không thoải mái, cũng không có bất kì không ổn nào.
Ánh mắt nàng rơi trên xà ngang trên trần, muốn dùng ra giường bệt thành dây vắt qua xà, treo cổ tự tử cũng được.
Nàng cảm thấy biện pháp này khả thi, nhưng tìm đi tìm lại vẫn không tìm được kéo.
Lúc này mới nhớ ra, vì lần trước nàng dùng kéo cắt ra giường thành áo choàng trốn ra ngoài, Trường Ý liền tịch thu cây kéo của nàng rồi. Không xé rách được ra giường, nàng đành kéo ra trải giường ra, nhưng vừa giật một cái, tấm vải tung lên vừa rơi xuống, sau lưng nàng đột nhiên xuất hiện một vị sát thần mặt đen.
Gương mặt Trường Ý không vui, chắp tay đứng trước mặt nàng.
Ra giường rơi trên mặt đất.
Kỷ Vân Hòa ngơ ngác nhìn Trường Ý đột nhiên xuất hiện, nhất thời còn cho rằng chiếc ra giường này là một đạo cụ, có thể biến ra cả một người sống.
"Ngươi......đến lúc nào vậy?" Nàng nhìn cửa phòng chính mình "Không phải cơm vẫn chưa đưa đến sao......"
Trường Ý đen mặt, giống như không nghe thấy lời nàng nói, chỉ hỏi: "Nàng lại muốn làm gì?"
"Ta......" Nàng giũ giũ ra giường hai cái "Ta cảm thấy ra giường có chút bẩn rồi, giũ giũ thôi."
"Giũ xong rồi?"
"Ừm."
"Trải lại đi."
Trường Ý chắp tay sau lưng, nhìn nàng quy quy củ củ trải lại ra giường, sau đó gương mặt không vui vẻ rời đi. Hệt như lúc đến vô ảnh vô tung.
Nàng ngồi trên giường, cảm thấy bản thân xuất chiêu không thuận lợi. Nhưng thông qua chuyện này, nàng cũng biết được, người cá này, không hiểu vì sao lại giống như có thể nhanh chóng nắm bắt được nhất cử nhất động của nàng. Lần này vẫn may mắn không lộ ra manh mối, nếu không sau này hành sự càng phiền toái hơn.
Xem ra......không thể kéo dài phương thức tự vẫn rồi.
Kỷ Vân Hòa xoa cằm, buồn bực thở dài một tiếng.
Nàng nhìn than đỏ trong phòng, cách lấy than đốt phòng e rằng cũng không được. Lửa còn chưa bốc lên, đã bị núi băng to kia dập tắt rồi......
Chẳng qua......Kỷ Vân Hòa nhìn than đỏ đang cháy không một tiếng động này trong phòng, đột nhiên nhớ đến trước đây, lúc nàng bị giam trong địa lao phủ quốc sư, quyển sách mà đại quốc sư từng đưa nàng đọc, người mà hắn yêu kia đã du ngoạn khắp thiên hạ, viết mấy quyển du kí, trong du kí, ngoại trừ một chút thiên văn địa lý, ghi chép về sông núi còn có một chút chuyện tản mạn thú vị.
Nàng mơ hồ nhớ đến, bên trong có một chương viết về một gia đình phú quý ở phương Bắc, đã dùng một loại than gỗ gọi là "than Hồng La" để sưởi ấm, loại than gỗ quý hiếm này được làm từ gỗ vụn mà thành, có màu xám trắng, có thể dùng được rất lâu, vô cùng ấm áp. Nhưng trẻ con trong gia đình phú quý kia đều chết yểu, thọ mệnh của nữ quyến đều không dài, nam tử cũng bệnh tật, thậm chí trong một đêm, gia chủ và phu nhân cũng đột ngột qua đời.
Sau khi gia chủ và phu nhân tử vong, nghe nói sắc mặt thanh thản, như đang ở trong mộng, tướng mạo không hề đáng sợ, người bản địa cho rằng là vì phong thủy không tốt, có yêu quái làm loạn, gia chủ và phu nhân đều bị yêu quái hút mất linh hồn.
Nhưng tác giả quyển sách sau khi tìm hiểu thật kĩ mới phát hiện ra là vì than gỗ mà bọn họ dùng trong phòng kín không thông gió mới tạo thành thảm án này, tác giả gọi đó là "ngộ độc than".
Kỷ Vân Hòa nhớ rõ sự việc này là bởi vì sau khi nàng xem xong chương kia đã từng cùng đại quốc sư thảo luận một phen.
Nàng nói rất nhiều người trong thế gian này đều đem những chuyện bản thân không thể lý giải đổ tội cho yêu quái làm loạn, từ đó nảy sinh ra lòng chán ghét yêu quái, thật hiếm hoi khi vẫn còn một người nguyện ý phí nhiều công sức như vậy để điều tra rõ chân tướng, viết vào trong sách, mặc dù cuối cùng quyển sách này không ai đọc được......
Đại quốc sư nghe xong chỉ nói: "Nàng ấy luôn rất nghiêm túc."
Ban đầu nàng chỉ cảm khái đại quốc sư là kẻ thâm tình, hắn yêu thích nữ tử kia cũng có chút đáng tiếc.
Mà nay, nàng nghĩ đến những chuyện này, chỉ cảm thấy vui mừng muốn nhảy cẫng lên.
Cửa sổ này của nàng, nàng muốn mở cũng không ai đồng ý cho nàng mở, vốn phải thường xuyên đóng chặt. Hơn nữa thân thể nàng lại suy yếu, nếu nói nàng không thể chịu lạnh, nhờ người đem thêm vài lò than đến, thậm chí có thể chỉ rõ loại than quý giá như than Hồng La, dù cho tùy tùng hiếu kì, cũng chỉ cho rằng nàng kiêu ngạo. Dù Trường Ý biết được cũng sẽ không nghi ngờ.
Đốt thêm vài lò than, ngạt thở một ngày, hôm sau liền vô thanh vô tức mà ra đi, vẻ mặt thanh thản, giống như đang trong mộng......cũng sẽ không khiến người khác nhận ra cái chết kì lạ của nàng, bởi vì cơ thể nàng vốn suy nhược, mọi người chỉ nghĩ rằng nàng tận thọ khi đang ngủ mà thôi.
Đây có thể nói là cách chết ổn nhất.
Kỷ Vân Hòa vui vẻ khen ngợi trí nhớ của mình.
Nàng mong đợi ngồi xuống một bên, đợi tùy tùng đưa cơm đến, Kỷ Vân Hòa giữ nàng ta lại, đợi Trường Ý đến đây, nàng liền hỏi y: "Căn phòng này của ta quá lạnh, một lò than vẫn khiến chân tay ta lạnh băng, lát nữa, cho người đem thêm vài lò than đến đây nhé."
Trường Ý không nghi ngờ, nhàn nhạt "ừ" một tiếng.
Nha hoàn nhận lệnh, lúc muốn rời khỏi, nàng lại gọi: "Trong viện có than Hồng La không? Trước đây ta nghe nói, loại than này là loại tốt nhất."
Nha hoàn cung cung kính kính đáp: "Có ạ."
Kỷ Vân Hòa gật đầu: "Đem thêm mấy lò than đến nhé. Trời càng lúc càng lạnh rồi."
Nha hoàn không đáp lại nàng, cho đến khi Trường Ý gật đầu. Nàng ta mới cung kính rời đi.
Kỷ Vân Hòa hài lòng cầm chén lên, nàng nhìn Trường Ý ngồi đối diện một cái, hôm nay y dường như đang bận sự vụ, trong tay vẫn cầm một bức thư rất dài, nhíu mày đọc.
Cảm nhận được ánh mắt của nàng, đôi mắt y rời khỏi bức thư, nhìn về hướng nàng, lại nhìn thấy nụ cười như có như không của nàng. Nàng cười vừa ôn hòa lại điềm tĩnh, cảm xúc buồn phiền vì bức thư của y cũng dần dần vơi đi, hai mày đầu giãn ra, đặt bức thư xuống.
"Có chuyện gì ư?" Y lạnh lùng hỏi.
"Không có." Nàng đáp "Chỉ là cảm thấy ngươi bây giờ càng lúc càng uy nghiêm rồi, so với trước đây, biến hóa này, có thể lật tung trời đất. "
(Nguyên văn: 天翻地覆 [thiên phiên đất phúc])
Mỗi khi nàng nhắc đến hai chữ "trước đây", tâm tình Trường Ý liền không vui. Y hừ lạnh một tiếng, lần nữa cầm thư lên: "Đều nhờ nàng ban cho."
Kỷ Vân Hòa cười cười, ngoan ngoãn ăn hết cơm, tựa như ở nhà nhàn rỗi nói chuyện phiếm: "Nhưng dung mạo của ngươi vẫn đẹp mắt như vậy. Thậm chí so với trước kia càng thêm hương vị thành thục rồi."
Ánh mắt đang tập trung vào những con chữ trên thư lần nữa rơi trên mặt nàng.
Hôm nay nàng ngoan ngoãn đến kì lạ, vừa ăn cơm vừa ăn thức ăn, ăn chậm nhai kĩ, không hề cần người thúc giục. Trong lòng y nổi lên chút cảm giác kì quái nhưng không nói rõ được kì quái chỗ nào.
Cho đến khi nàng ăn xong cơm và thức ăn trong chén. Trường Ý cũng đọc xong bức thư. Y đứng dậy rời đi, thường ngày thời điểm này nàng sẽ giục y mau đi. Ánh mắt của y đối với nàng hệt như là sự giám sát vậy.
Trong lòng Trường Ý đều hiểu rõ.
Nhưng hôm nay, nàng đột nhiên mở miệng:
"Trường Ý."
Nàng níu giữ bước chân y.
Trường Ý xoay đầu, nhưng chỉ nhìn thấy nàng mi mắt cong cong, nụ cười khiến sắc mặt trắng nhợt của nàng hồng nhuận vài phần, đột nhiên y hình như nhìn thấy nữ tử ngày đó mỉm cười, nắm lấy tay y, kéo y nhảy vào trong đầm nước sâu thẳm ở thập phương trận, nàng xinh đẹp kiên cường, lại tràn đầy mị hoặc.
Nụ cười hệt như ngày ấy, đồng dạng khiến người khác đoán không ra cảm xúc cất giấu sau nụ cười kia.
"Trường Ý, ngươi là người đẹp nhất cũng là người tốt nhất mà ta từng gặp......"
Lời nói của nàng khiến bàn tay đang cầm thư trong tay áo của Trường Ý siết chặt.
Nàng tiếp: "Cũng là người ôn nhu nhất, lương thiện nhất. Sáu năm trước, nếu như không gặp tình cảnh ấy, có thể ta sẽ rất thích, rất thích, rất thích ngươi." Nàng cố bày ra vẻ nhẹ nhõm cười, cười rồi lại cười nói "Có thể, vẫn muốn cùng ngươi một đời một kiếp, hệt như người cá các ngươi vậy."
Trường Ý nhìn Kỷ Vân Hòa, không hề tránh né ánh mắt nàng, bốn mắt tương giao, không có triền miên, cũng không chém giết lẫn nhau, trong khoảnh khắc này, tĩnh lặng như nước chảy ngoài biển sâu, nuốt hết cảm xúc của bọn họ, chảy xuống vực thẳm vô tận.
Giữa ánh nến loang lỗ, Trường Ý bỗng cảm thấy đôi mắt nàng hình như ươn ướt.
Nhưng vừa chớp mắt, đồng tử đen nhánh của nàng vẫn trong vắt như thường.
Trường Ý im lặng một lúc, dường như nhàn rỗi mà đánh giá nàng: "Chuyện đến nước này, nàng nói những lời này là có ý đồ gì?" Giọng nói kiên cố, vững như bàn thạch.
"Ta chỉ là muốn nói với ngươi mà thôi."
"Được, ta biết rồi.
Không phản bác nàng, Trường Ý xoay người rời đi.
Trong phòng lại rơi vào một mảnh yên ắng.
Kỷ Vân Hòa ngồi trên ghế, lẳng lặng nhìn hai ba nha hoàn, đem than Hồng La đưa đến cho nàng.
Nàng ngồi rất lâu, cho đến khi nha hoàn đặt than xuống, thu dọn xong, hỏi nàng: "Cô nương, than đủ rồi chứ?"
Nàng nhìn lò than trong phòng, than đỏ ánh lên gương mặt thiếu nữ thật mị hoặc, lúc này vẫn là mùa đông lạnh lẽo nhưng nàng lại hệt như đã đi đến biển hoa nở rộ vào tháng ba mùa xuân.
Gió xuân thổi đến, mang theo nắng ấm cùng hoa xuân, tô lên mi mắt, gò má nàng, khiến cho cột sống lạnh băng kiên cố của nàng từ từ tan chảy, hóa thành một dòng nước mềm mại dịu dàng.
Kỷ Vân Hòa nhìn ánh lửa đỏ hồng, đột nhiên cười ra tiếng.
Đủ rồi, đủ rồi, những lời muốn nói cũng đã nói ra rồi.
"Đủ rồi......"