Hai ngày qua, Kỷ Vân Hòa ở ngự yêu cốc cũng xem như là yên ắng.
Nàng nhìn Lâm Hạo Thanh đăng vị cốc chủ ngự yêu cốc.
Đó là ngày thời tiết rất tốt, ánh nắng chiếu rọi cả cốc, gió mát cuối xuân đầu hạ thổi đến khiến lòng người có vài phần mị hoặc.
Trong Lệ Phong đường vẫn chưa tu sửa xong, Lâm Hạo Thanh một thân hắc bào, từng bước từng bước bước đến vị trí cao nhất. Gió khẽ từ bên ngoài điện thổi vào, khiến cho áo bào cùng tóc trước trán y bay bay,
Hắn đi đến trước vị trí cốc chủ, nhưng chưa xoay người lại, hắn đứng trước chiếc ghế kia, trầm mặc hồi lâu.
Một đường trắc trở, thiên hạ bất dung (tớ chỉ hiểu nghĩa đại khái, chưa tìm được cụm từ dịch chính xác, nguyên văn là 仓皇难堪 [thương hoàng bất kham]), phản nghịch giết cha, hắn rốt cuộc cũng đi được đến bước này, lúc này Kỷ Vân Hòa khó lòng đo lường được cảm xúc nội tâm của Lâm Hạo Thanh, nàng chỉ lẳng lặng đứng ở vị trí ngày thường nhìn hắn.
Cho đến khi đằng sau truyền đến tiếng nho nhỏ thảo luận của các ngự yêu sư, hắn mới xoay người lại, y bào khẽ động, hắn ngồi xuống ghế.
Khoảnh khắc hắn ngồi xuống, nàng liền quỳ xuống một chân, hành lễ nói: “Cốc chủ vạn an.”
Các ngự yêu sư đằng sau cũng dần hết tiếng xì xào, họ đồng loạt quỳ xuống.
“Cốc chủ vạn an.”
Tiếng hành lễ thanh thanh, lần nữa một người trở thành tân cốc chủ.
“Mọi người không cần đa lễ.” Lâm Hạo Thanh nâng tay, cho mọi người đứng dậy.
Trong lúc nàng đứng dậy, ánh nắng chiếu lên vị trí cao đường, hình ảnh của tân cốc chủ giống như hợp lại với cựu cốc chủ.
Cùng vị trí đó, cùng dòng huyết mạch, giống cả về ánh mắt, khiến cho nàng đột nhiên kinh tâm. Mà khi ánh mắt hắn lướt đến, nàng chỉ nhìn hắn lạnh nhạt cười khẽ.
Những phân tranh này của ngự yêu cốc, thậm chí là đại chiến nhân gian, cũng đều không liên quan đến nàng nữa.
Xem xong Lâm Hạo Thanh kế vị, nàng trong ngự yêu cốc không còn cần làm gì nữa.
Nàng dạo quanh ngự yêu cốc một vòng, cảnh tượng quen thuộc đến ghê tởm này, lúc nghĩ đến sau này cũng không nhìn thấy nữa, cơ hồ đều trở nên không quá chán ghét, thậm chí là nàng cảm thấy có chút trân quý nó.
Đêm trước ngày rời khỏi ngự yêu cốc, nàng nằm trên nóc nhà ngắm sao, đến hôm sau tỉnh lại, nàng phát hiện cơ hồ đêm qua bản thân đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, mà cũng giống như chuyện gì cũng chưa nghĩ đến.
Có chút mơ hồ, cũng có chút vội vã.
Mà lúc này thời gian vẫn tiếp tục trôi đi. Không cho nàng có cơ hội cảm khái nhiều, đội quan đến tiếp nhận người cá của triều đình đã đến từ sớm, đang đợi bên ngoài sơn môn ngự yêu cốc.
Kỷ Vân Hòa đi đến ngục giam Trường Ý, mà trong lao, sớm đã có ngự yêu sư đẩy ra cái lồng sắt ra.
Lúc nàng đến, các ngự yêu sư đang tính toán bắt Trường Ý đeo xiềng xích dày cộm, sau đó nhốt y vào trong lồng.
“Không cần làm những chuyện dư thừa này.”
Nàng vừa nói vừa tiến vào trong ngục đem xích sắt trên tay ngự yêu sư đang cầm ném xuống đất “Cái lồng này cũng dẹp đi, không cần dùng.”
“Nhưng mà...” Các ngự yêu sư rất không yên tâm.
Kỷ Vân Hòa cười cười: “Nếu như bây giờ y muốn chạy, vậy chúng ta vẫn còn có thể đưa y đến nơi Thuận Đức công chúa sao?”
Nàng nói những lời này, các ngự yêu sư đưa mắt nhìn nhau, không nói gì nữa.
Kỷ Vân Hòa ngoảnh đầu, đưa tay ra với Trường Ý: “Đi thôi.”
Trường Ý nhìn tay nàng một cái, lúc này vẫn còn mở miệng nói “Không tính hợp lễ nghi.”
Đúng rồi, người cá bọn họ, cả đời chỉ có một bạn đời, bọn họ muốn tặng cho bạn đời tương lai, biểu thị tuyệt đối trung thành. Mà y lúc này sẽ không nhận Thuận Đức công chúa sắp phải gặp mặt làm bạn đời. Mà trong nhận định của y, sau này y cũng không còn có thể tự do, cho nên y sẽ không xem nàng trở thành bạn đời được.
Nàng đều thấu hiểu cách nghĩ trong lòng y, nên cũng không miễn cưỡng: “Được, đi thôi.”
Nàng xoay người, đem y rời khỏi địa lao.
Sau khi Trường Ý tách đuôi thành chân, đây có lẽ lần đầu tiên y dùng chân mình đi một đoạn đường dài, y đi không được nhanh, Kỷ Vân Hòa cũng chầm chậm đi bên cạnh.
Đến sơn môn ngự yêu cốc, bọn lính triều đình phái đến đã đợi đến buồn bực.
Tướng quân mặc giáp sắt đang ngồi trên lưng ngựa, đeo mặt nạ sắt, không ngừng kéo dây cương, đi lại trước cửa ngự yêu cốc, nhìn thấy Kỷ Vân Hòa đem Trường Ý đến. Hắn nói: “Hí yêu tiện nô, thật là tiêu dao, đã biết là đến giờ đưa người cá đi, nên đáng tội gì?”
Lâm Hạo Thanh đưa Kỷ Vân Hòa đến, nghe xong, hắn cau mày.
Trong triều đình luôn xem ngự yêu sư bên ngoài đại quốc sư phủ không ra gì, đến cả các đại quan quý nhân đưa yêu quái đến cũng xem nhẹ tên họ, gọi hí yêu nô, nói bọn họ là yêu quái diễn trò, hệt như nô lệ để những kẻ đó mua vui.
Lời nói này rất chướng tai, Lâm Hạo Thanh muốn mở miệng, Kỷ Vân Hòa đã cười ra tiếng trước: “Thời gian hẹn là một nén hương, tướng quân nếu như gấp gáp, tâm tính bất nhẫn, sau này ở trên trận chiến e là sẽ chịu tổn thất lớn a.”
Thiết giáp tướng quân nghe thế, giận dữ, tuốt trường kiếm bên hông ra, giật cương ngựa đạp đến trước mặt Kỷ Vân Hòa, tay cầm kiếm chém xuống.
Lưỡi kiếm cách đỉnh đầu của Kỷ Vân Hòa ba tấc, cả thân kiếm như bị một sức mạnh vô hình chắn lại.
Đôi mắt xanh lam của Trường Ý đứng sau lưng Kỷ Vân Hòa, đang trừng mắt nhìn thiết giáp tướng quân, màu lam trong đồng tử lưu chuyển, ánh sáng vừa lóe lên, kiếm trong tay tướng quân liền hóa thành bột mịn, bị gió ngoài sơn môn cuốn bay.
Cảnh tượng trước mặt yên ắng lại, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Yêu lực xuyên qua không khí làm nát đồ vật, biểu thị yêu lực hùng hậu của Trường Ý.
Tướng quân ngồi trên ngựa đột nhiên ngẩng người, lui về sau, cho dù hắn có kéo dây cương thế nào, cũng không khống chế được chiến mã, hắn càng muốn tiến về trước, ngựa càng phản kháng kịch liệt.
Tướng quân rất giận, xoay người xuống ngựa, trực tiếp rút ra một đại đao trên người một tướng sĩ, trực tiếp chém đầu ngựa, đầu ngựa rơi xuống đất, máu chảy đầm đìa, bên ngoài ngự yêu cốc lập tứng xông lên mùi tanh bay ra tứ phía.
Thiết giáp tướng quân cởi mặt nạ thiết đen xuống, xoay đầu giận dữ mắng: “Ai là kẻ nuôi chiến mã! Tra cho bổn tướng! Phải trảm!”
Đợi hắn gỡ mặt nạ xuống, Kỷ Vân Hòa mới nhìn thấy, tướng quân thiết giáp kia chẳng qua chỉ là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, mà toàn thân ngạo khí cùng lệ khí vô cùng lợi hại.
Hắn trút xong tức giận với những người đằng sau, xoay đầu, trừng mắt nhìn Trường Ý: “Người cá nhà ngươi, không phải vì ngươi đi phục vụ công chúa có thể miễn tội! Bổn tướng không cần đầu của ngươi, nhưng cũng có thể chặt đứt tay chân ngươi.”
Lời nói của hắn khiến Kỷ Vân Hòa khẽ cười: “Vị tiểu tướng quân này, chuyện chặt tay chân hắn, chuyện này không phải chuyện ngươi có thể làm hay không, mà là ngươi vốn dĩ không thể làm vậy.”
Tiểu tướng quân nhìn sang nàng, ánh mắt ngoan lệ, vẫn muốn tiến lên, nhưng đột nhiên có một người sau lưng chạy lên trước giữ hắn lại: “Tiểu tướng quân, công chúa cùng quốc sư đã dặn dò, bình an trên đường là quan trọng nhất. Đừng cùng ngự yêu sư này gây chuyện.”
Người đến mặc một thân bạch y, trên tóc còn buột sợi dây trắng, mặt tựa quan ngọc, đó là...đệ tử phủ quốc sư.