Lúc Kỷ Vân Hòa đến ngoài phòng Lâm Hạo Thanh, bên ngoài vừa khéo xung quanh là một vòng trưởng lão.
Sắc mặt mọi người trầm ngưng, họ nhìn trong phòng, mà bên trong truyền đến từng lời chất vấn.
“Vì sao không đáp ứng thỉnh cầu của ta! Mà tự thiêu xác của cốc chủ!”
“Thiếu cốc chủ có phải đang muốn che giấu chuyện gì không!”
Kỷ Vân Hòa nghe xong, khẽ nhíu mày, hóa ra bọn trưởng lão này, một bên đến viện nàng muốn thuyết phục nàng làm cốc chủ, một bên đến đây tìm Lâm Hạo Thanh ư...
Kỷ Vân Hòa đẩy lùi những trưởng lão đang chắn trước người nàng, rảo bước tiến vào trong phòng Lâm Hạo Thanh, mọi người nhìn thấy nàng, trong lòng đang tự tính toán, nhường đường cho nàng. Khiến cho nàng thuận lợi tiến thẳng vào trong.
Nàng vừa đến, bên trong lập tức yên tĩnh không ít.
Lâm Họa Thanh quay đầu nhìn Kỷ Vân Hòa một cái, lúc bị mọi người bức hỏi, thần sắc của hắn vốn không tốt, tay ở trên bàn đang nắm chặt cây bút, mà mực trên đầu bút đã thấm ướt trên giấy thành một mảng mực lớn.
Thần sắc hắn nhìn nàng, có chút trào phúng, ánh mắt ấy giống như đang hỏi một câu “Ngươi cũng là đến bức cung đúng không?”
Nàng không tránh né ánh mắt hắn, cũng không nói nhảm, ôm quyền hành lễ: “Cốc chủ.”
Lâm Hạo Thanh ngẩn người.
Tất cả mọi người ở đây đều ngẩn người.
Nàng hành lễ gọi “cốc chủ”, chứ không phải là “thiếu cốc chủ”.
Nàng cư nhiên trực tiếp trước mặt mọi người lộ rõ thái độ, muốn thần phục Lâm Hạo Thanh!
Có trưởng lão nói: “Nay hình thức lập cốc chủ kế vị vẫn chưa thành, hộ pháp xưng hô như thế, không tính hợp lễ!”
“Vậy thế nào mới tính là hợp lễ nhỉ?” Nàng quay đầu, trực tiếp nhìn những vị trưởng lão vừa hỏi kia “Xưng ngươi là cốc chủ có tính là hợp lễ hay không?” Đại trưởng lão sắc mặt khẽ biến, nàng cười tiếp “Cốc chủ bệnh nặng, trước đó Thuận Đức công chúa đã đến thăm, thiếu cốc chủ đưa ta đến tiếp công chúa, thay cốc chủ làm việc. Công chúa rời khỏi, cốc chủ cũng qua đời, với thân phận thiếu cốc chủ bây giờ, hình thức kế vị kia còn cần ư? Không phải là chuyện thuận lý thành văn ư? Ta xưng hắn một câu cốc chủ, thì có gì sai?”
“Cái này!...” Trưởng lão không nói được lời nào, vị khác mở miệng nói: “Cái chết của cốc chủ ly kì, chân tướng chưa rõ, làm sao có thể hấp tấp lập tân cốc chủ?”
“Chân tương vẫn chưa rõ, không nên gấp gáp lập tân cốc chủ, còn phải tra những chuyện này sao? Tiền cốc chủ đã mất, cốc chủ thân là con trai của người, sẽ không thương đau ư? Vẫn còn có kẻ muốn khiến hắn phải tra rõ chân tướng? Các người đối xử với hắn như vậy, phải chăng là còn có mưu đồ khác?”
Lời này của Kỷ Vân Hòa vừa nói ra, tất cả đều kinh ngạc, các trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, không ai nhiều lời nữa.
Mà nhìn thấy nàng như vậy, họ nhất thời cũng mất đi chủ ý, trầm mặc hồi lâu, tất cả đều rút đi.
Không lâu sau, trong phòng Lâm Hạo Thanh chỉ còn lại hai người.
Kỷ Vân Hòa đem cửa phòng đóng lại, lần nữa tiến vào trong, đem một cái ghế, ngồi đối diện bàn của Lâm Hạo Thanh, nàng cười: “Nhiều năm như vậy, miệng lưỡi cũng không phí công luyện tập. Vẫn xem là có chút tác dụng. Đúng không?”
Lâm Hạo Thanh nhìn nàng, thần sắc của nàng hôm nay, phút chốc khiến hắn nhớ đến thiếu nữ ở trong biển hoa của ngự yêu cốc thẳng thắn cười to.
Nàng đeo vòng hoa hắn tặng nàng, hỏi hắn “Hạo Thanh ca ca, huynh xem muội xinh không?”
Lâm Hạo Thanh đem tâm tư trở lại, thần sắc ôn nhu hơn một chút, hắn đáp: “Đúng, miệng lưỡi này thật sự lợi hại. Chẳng qua...” Hắn dùng chút “Hôm nay hộ pháp sao lại tốt bụng vậy?”
“Không, ta không tốt bụng, ta giúp ngươi là vì muốn ngươi giúp ta.” Nàng trực tiếp mở miệng “Cốc chủ.”
Lâm Hạo Thanh đặt bút trong tay xuống, vò lấy tờ giấy đã nhiễm mực: “Ta không thể thả người cá đi. Nàng cũng nhìn thấy ánh mắt của Thuận Đức công chúa nhìn người cá rồi đó.”
Nhắc đến chuyện này, nụ cười trên mặt nàng thu lại.
“Thả hắn đi, cả ngự yêu cốc đều phải bồi táng.” Lâm Hạo Thanh ngẩng đầu nhìn nàng “Bọn người kia và ta mặc dù cũng không tính là người tốt. Nhưng ta không muốn chết, họ vốn cũng không cần phải chết.”
“Ta không định để ngươi trực tiếp thả người cá.” Nàng nói “Ta chỉ cần ngươi giúp một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Ta muốn ngươi lấy danh nghĩa cốc chủ, lệnh cho ta, đưa người cá đến Kinh Sư.”
Lâm Hạo Thanh nhíu mày: “Nàng muốn làm gì?”
“Người cá cố chấp, y xem ta là bạn bè, nên lúc này dù ngươi thả y đi, y cũng không đi.”
“Ồ?”
“Ngươi không tin? Ngươi cũng từng thấy qua lực lượng của y lúc đầu đến ngự yêu cốc rồi. Y mặc dù bị ngươi tách đuôi, nhưng yêu lực vẫn còn, nếu y liều chết dốc hết sức, ngươi thật sự nghĩ y không thoát khỏi ư?”
Lâm Hạo Thanh trầm mặc.
Kỷ Vân Hòa bất lực cười, lắc lắc đầu: “Người cá này, có phải là rất đần không?”
“Cho nên, nàng lại muốn vì người cá này, làm chuyện đần gì?”
“Ta cần gạt y.” Nàng nói “Ta cần gạt y, nói rằng tuân lệnh Thuận Đức công chúa, ta buộc phải đưa y về Kinh Sư. Y sẽ không cự tuyệt. Ta sẽ đưa y rời khỏi ngự yêu cốc.”
Lâm Hạo Thanh nhíu mày: “Nàng đưa hắn rời khỏi ngự yêu cốc, sau đó trốn mất? Nàng nghĩ như vậy sẽ không liên lụy đến ngự yêu cốc?”
“Không. Ta muốn ngươi báo với triều đình, để họ phái người đến nhận người cá. Đồng thời ta sẽ nhận lệnh hộ tống người cá tiến cung từ ngự yêu cốc đến Kinh Sư, hẹn một ngày rưỡi lộ trình. Sau khi ta đem người cá rời khỏi ngự yêu cốc một ngày, đêm đến sẽ nhốt y ở trong một doanh trướng, lúc đó ta cần ngươi xuất cốc, nói với y một số chuyện.”
“Nói chuyện gì?”
“Ta muốn ngươi nói với y, Kỷ Vân Hòa ta, ngay từ lúc bắt đầu, tất cả mọi hành động, lời nói, đều có mưu đồ. Ta đối với y tất cả đều là giả, thật lòng đối đãi với y cũng là giả, ta làm tất cả mọi chuyện, đều là vì lúc này, có thể đem y lên Kinh Sư. Ta vẫn muốn ngươi nói với y, lần hành động ở trong ngục bị Thuận Đức công chúa đánh, chẳng qua cũng chỉ là ở trước mắt y diễn màn khổ nhục kế. Ta muốn ngươi, chân chân thực thực, gạt y.”
Nàng càng nói, thần sắc càng thả lỏng. Giống như nàng vô cùng đắc y, nàng cuối cùng cũng nghĩ ra biện pháp hoàn mỹ để thả người cá đi.
“Con cá này, ghét nhất là người khác gạt y. Lúc này, ngươi hãy mở khỏi lồng giam để y đi. Sau đó trở về ngự yêu cốc, đợi Thuận Đức công chúa, triều đình truy trách nhiệm, ngươi hãy đưa ta ra, ta là kẻ hộ tống người cá đến Kinh Sư, mà kẻ kề cận ta là những kẻ triều đình của nàng ta, lửa giận của nàng ta sẽ không trút xuống ngự yêu cốc. Kẻ đáng chết, chỉ có thể là ta.”
Nàng nói xong, đắc ý hỏi: “Thế nào?”
Lâm Hạo Thanh nghe xong, sắc mặt càng trầm ngưng hơn lúc nãy.
“Nàng không cần mạng nữa rồi?”
“Lâm Hạo Thanh. Ngươi tìm ra giải dược chưa?” Nàng hỏi ngược lại hắn.
Hắn trầm mặc.
“Cho nên, mạng của ta vốn chỉ có một tháng thôi.” Nàng ngả ra sau, lộ rõ sự thoải mái tự nhiên, thậm chí có vài phần lười nhác, nàng giống như đang không nói đến việc nàng chỉ còn sống một tháng. Nàng giống như đang nói.
Ngươi xem, ta lập tức tìm được tự do vĩnh viễn rồi.
Nàng cũng thật sự muốn nói với Lâm Hạo Thanh như vậy.
“Kì thực trong ngự yêu cốc ngột ngạt này, ta khiến ngươi chướng mắt, khiến bọn trưởng lão chướng mắt, chi bằng để ta ra ngoài một ngày, được một ngày tự do, sau đó bị tỏa cốt dương hôi (bị bẻ gãy xương cốt hóa thành tro bụi). Ta cả đời này, cũng không tính là trôi qua lãng phí.”
Lúc ấy, Lâm Hạo Thanh đã có được thứ hắn cần, Trường Ý lần nữa trở về biển cả.
Mà nàng...
Rốt cuộc cũng đối diện với số phận của mình.