Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong điện phủ đầy màn đỏ, Thuận Đức ngồi đối diện với gương Lăng Hoa, ngón tay nàng ta ma sát với lưng gương, nhưng vẫn không lật mặt gương lại.
Thần sắc nàng ta u ám, đúng lúc này, sau lưng vang lên tiếng bước chân không nhanh không chậm, ung dung lại trầm ồn.
Kẻ không cần bẩm báo liền có thể bước vào trong điện nàng, không cần nghĩ cũng biết người đó là ai.
Đại quốc sư đứng sau lưng Thuận Đức. Nàng ta cũng không quay đầu lại, vẫn ngồi trước gương, khẽ sờ đường viền trên gương.
"Nhữ Lăng, uống thuốc."
Đại quốc sư đem chén thuốc màu đen đặt trên bàn ngay phía tay phải của nàng ta.
Hắn rất ít khi đích thân làm việc gì, duy chỉ mỗi chuyện này, từ chế thuốc nấu thuốc đến bưng đến đưa cho nàng, hắn đều tự mình làm, trước giờ không giao cho bất kì ai.
Thuận Đức xoay đầu nhìn chén thuốc đặc oánh màu đen, sau khi uống vào, không biết lại phải chịu đày đọa cùng đau khổ thế nào: "Ta chút nữa sẽ uống." Nàng lười nhác đáp "Bây giờ nuốt không trôi."
"Bây giờ uống, hiệu quả của thuốc mới được phát huy tốt nhất."
"Nuốt không trôi."
Không đến câu thứ ba, đại quốc sư bưng chén thuốc lên, ngón tay bắt lấy xương hàm của nàng ta, khiến đầu nàng ngẩng lên, dưới bàn tay của hắn, Thuận Đức không hề có năng lực kháng cự nào. Đại quốc sư không nói lời nào liền đem thuốc đổ vào cổ họng nàng ta.
Thuận Đức sống chết cắn chặt hàm răng, lại hung hăng giãy giụa, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, nàng ta đứng phắt dậy đẩy hẳn ra. Đại quốc sư vẫn đứng vững bất động, ngược lại nàng ta cư nhiên lại va phải ghế tròn, lui về sau hai bước, đôi mắt nàng đỏ rực tràn đầy oán hận, trừng mắt nhìn hắn: "Nuốt không trôi! Ta không uống! Không uống!"
Đến lúc này, ánh mắt đại quốc sư chợt lạnh.
Thần sắc kia khiến người khác khiếp sợ, Thuận Đức chỉ cảm thấy quanh người phát lạnh, da gà nổi lên từ sau lưng đến cho đến trên mặt, nhưng trong lòng lại bị lửa giận của sự bất cam cùng đố hận áp chế những cảm xúc khác, nàng ta thở hồng hộc, trừng mắt nhìn đại quốc sư, còn chưa kịp lần nữa cự tuyệt uống thuốc, bàn tay không bưng chén thuốc của đại quốc sư khẽ động, Thuận Đức chỉ cảm thấy một cổ sức mạnh to lớn khóa chặt cổ họng mình, sau đó, sức mạnh vô hình kéo nàng ta đi, trực tiếp đẩy nàng ta ngã trên thư án, nàng thử vùng vẫy nhưng vô ích.
Xương hàm bị cậy ra, "rắc" một tiếng, khớp xương cơ hồ bị bóp nát, nàng biết xương hàm mình bị hắn kéo trật khớp, răng hàm không thể nào nghiến chặt lại được nữa, đại quốc sư liền mặt không biểu tình mà đổ thuốc vào trong cổ họng nàng ta. Trước khi buông tay, hắn khẽ giơ tay, khớp hàm kia lần nữa về lại chỗ cũ.
Hắn buông Thuận Đức ra, quan sát nàng.
Không phải quan sát cảm xúc của nàng mà là quan sát mặt của nàng ta.
Thuận Đức chỉ cảm thấy có một cổ đau đớn từ trong tim muốn xé nát toàn thân nàng ta ra, dọc theo huyết quản bò lên mặt nàng, khiến nàng đau đến rên rỉ, nàng ta vô lực ngã nhào xuống, không ngừng lăn trên mặt đất.
Nhưng vết sẹo trên mặt lại hệt như một con sâu đang nhúc nhích, từ từ đem những da thịt thối nát gồ ghề ăn mất, khiến gương mặt nàng ta trở nên bằng phẳng hơn nhiều.
Đại quốc sư dường như không nghe thấy tiếng gào thét thống khổ của Thuận Đức, trong mắt giống như nhìn thấy hi vọng nào đó, khe khẽ phát sáng.
Cho đến khi tiếng thét của Thuận Đức dừng lại, vết sẹo trên mặt nàng ta cũng biến mất đi một nửa. Nàng ta hệt như một con chó bị đánh đến bầm dập đau đớn, bục trên mặt đất, thở hổn hển nặng nề.
Đại quốc sư ngồi xổm xuống, vén mái tóc rối tung của nàng ta lên, khẽ vuốt ve gò má của nàng ta: "Thuốc này hữu dụng, lần sau đừng không ngoan nữa."
Thuận Đức bục trên mặt đất, mồ hôi lạnh cơ hồ làm ướt đẫm xiêm y bên trong của nàng ta, nàng xoay chuyển tròng mắt, vừa sợ hãi lại oán hận nhìn đại quốc sư. Đại quốc sư cũng không nói lời nào nữa, cầm bát thuốc cạn đem đi, hệt như lúc đến, chậm rãi ra khỏi tẩm điện của nàng ta.
Thuận Đức rất lâu sau mới bình ổn lại, cuối cùng từ dưới đất bò lên.
Nàng ta một tay ôm lấy lồng ngực, một tay siết chặt thành quyền, hô hấp vẫn chưa kịp bình phục, nàng ta lấy ra trong ngực một viên đan dược. Trong mắt phát ra sự điên cuồng cùng ác độc.
Nàng ta há miệng, nuốt xuống viên đan dược kia, lần nữa ngẩng đầu, đan dược thuận theo cổ họng trôi xuống, trong dạ dày hệt như lập tức nổi lên giông bão, trong mảng trời đất rung chuyển kia, nàng ta đứng dậy.
"Không đợi được nữa, dù là một ngày, một khắc cũng không chờ được nữa rồi......Cơ Thành Vũ, thanh loan......phải hiến tế, hiến tế trong thân thể ta!"
Nàng ta nói xong, loạng choạng bước ra ngoài điện.
...... Wattpad: Rosenychungchung......
( Gương Lăng Hoa là gương soi bằng đồng thời cổ đại, có hình lục giác và lưng gương khảm hình lăng hoa. Hình bên dưới trên lưng gương có phủ lớp xanh là lớp rỉ đồng đó, gương này là đồ cổ quý giá đó)