Chương :
Chiều cao chênh lệch giữa hai người tạo ra khung cảnh đáng yêu, An Chỉ Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, anh lại nhìn xuống cô.
Sự gần gũi của cơ thể khiến nhịp tim của cả hai rất hỗn loạn, An Chỉ Nguyệt lo lắng nuốt nước bọt, tư thế này quá mơ hồ và quá thân mật, giống như cô đang ôm eo và bụng của anh vậy, thật ra cô muốn thoát ra, nhưng không dùng được sức vì đôi bàn tay to lớn của anh đã cố định cơ thể cô.
Lúc này, cô không giãy dụa gì nữa.
Dù gì hai người cũng đã là quan hệ vợ chồng rồi.
Trong đầu An Chỉ Nguyệt, mọi thứ rối tung cả lên.
“Sao vậy… có chuyện gì vậy?” Cô lo lắng lẩm bẩm, giọng nói nhỏ nhẹ.
Đôi mắt nóng rực của Bộ Dực Thành tràn đầy ấm áp, ngữ khí uyển chuyển nhẹ nhàng, giọng nói từ tính vô cùng dễ chịu: “Hôm nay em đi đâu?”
“Em …” An Chỉ Nguyệt đưa tay ra sau thắt lưng anh, và sự tiếp xúc thân thể của hai người được gần lại, anh thả lỏng hai tay, từ từ ôm eo cô, sự thân mật này khiến cô càng thêm ngại ngùng: “Hôm nay em đã hẹn với Bộ Hướng Đình.”
Bộ Dực Thành nheo mắt lại và nhìn chằm chằm vào cô ấy. Anh không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy.
An Chỉ Nguyệt thân thể mềm mại như không xương, áp sát vào lồng ngực của anh, thân thể hiện tại có ý cảnh cáo anh phải đẩy cô ra, sựo không tự chủ được nên khó có thể khống chế được.
Nhưng mà, anh không nghĩ tới việc An Chỉ Nguyệt lại đột nhiên vòng tay ôm thắt lưng của anh.
Mọi tế bào trong cơ thể anh đang kêu lên vào lúc này.
“Chỉ Nguyệt.” Dực Thành nuốt nước bọt, giọng nói khàn khàn trở nên cực kỳ trầm thấp, giống như một giọng nói khó kìm nén cảm xúc nào đó, lẩm bẩm: “Nhớ những gì tôi đã nói? Nếu em muốn ly hôn có thể nói với tôi, nhưng em tuyệt đối không được phản bội. “
“Không phải như vậy. “An Chỉ Nguyệt căng thẳng, chớp chớp đôi mắt vô tội, cảm thấy oan ức: “Em không phản bội anh, em chỉ nói với Bộ Hướng Đình rằng em đã kết hôn với anh và cắt đứt toàn bộ mối quán hệ từ trước tới nay với anh ta mà thôi. “
Lời này như một cú đánh khác trong trái tim Bộ Dực Thành, điều này khiến anh rất kích động.
“Em… đã nói thẳng với Bộ Hướng Đình sao?” Bên cạnh sự ngạc nhiên, đó là một niềm vui khôn xiết. Đối với việc cô chủ động tách rời mối quan hệ với tình địch của anh, và thừa nhận mối quan hệ hôn nhân giữa hai người, điều này vô hình trung đã tuyên bố vị trí của anh.
“Ừ.” An Chỉ Nguyệt gật đầu.
Trái tim anh như được rót đầy mật, ngọt ngào không nói nên lời.
Nhưng loại cảm giác ngọt ngào này lại không thể che giấu được, ánh mắt dịu dàng trở nên vui tươi, khóe miệng hơi nhếch lên, mang theo nụ cười tươi rói, giọng điệu trở nên khàn khàn: “Em sẽ không buồn chứ?”
“Không có… nếu em cảm thấy buồn, em sẽ không lựa chọn kết hôn với anh.
”An Chỉ Nguyệt nói với giọng điệu khác thường “Chuyện đó …” Anh muốn hỏi cô tại sao lại khóc.
Nhưng anh không thể hỏi câu này.
An Chỉ Nguyệt chớp chớp đôi mắt to trong veo lặng lẽ nhìn anh, phát hiện đôi lông mày tuấn tú của anh giãn ra vui mừng, ánh mắt như có lửa nóng thiêu đốt.
Tuy nhiên, cô đợi anh nói.
Anh lại không nói tiếp, bốn mắt đối diện nhau, giữa sóng mắt mơ hồ có một luồng ấm áp, cực nóng ánh mắt sôi trào nhìn nhau.
An Chỉ Nguyệt cảm thấy mặt mình như muốn bốc hỏa, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô chú ý đến hầu kết gợi cảm của Bộ Dực Thành đang lăn lên lăn xuống, và đầu anh từ từ cúi xuống.
Như một con thỏ trốn trong lòng, nhảy loạn xạ.
Ngón tay nhanh chóng bị tê dại, trong lòng cô kêu lên nên làm gì bây giờ?
Anh ấy có muốn hôn cô không?
Nếu anh thực sự muốn hôn cô, cô phải làm thế nào?
Tuy rằng đã kết hôn nhưng cô chưa từng hôn môi anh lần nào nên khi hôn cô phải nhắm mắt lại.
An Chỉ Nguyệt lo lắng nhắm mắt lại, mím chặt môi.
Động tác của cô khiến Bộ Dực Thành hơi giật mình, sững sờ.